Đan Dược Thần Sư

Chương 17



Mộ Như Nguyệt thu tay lại, nhìn dược liệu trước mặt lớn gấp mấy lần ban đầu, kinh ngạc chớp chớp mắt, lấy khí dưỡng dược không phải chỉ có thể khôi phục sự sống cho dược liệu thôi sao? Khi nào mà còn có thể giúp dược liệu lớn dần?

Hết thảy chuyện này đều vượt qua nhận thức của nàng rồi.

Mắt nàng sáng lên, trong lòng Mộ Như Nguyệt nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ có liên quan đến khế ước đan thư? Trừ nguyên nhân đó ra khó có cách giải thích nào khác.

Hiện tại chỉ có thể nhanh chóng khiến mình mạnh lên, tới một mức độ nào đó tất nhiên sẽ giải đáp được thắc mắc trong lòng.

Sáng sớm hôm sau.

Khi nắng sớm chiếu đến mặt Mộ Như Nguyệt, nàng rốt cuộc cũng ra khỏi trạng thái tu luyện, tuy thân thể này trước kia là một phế vật nhưng cũng đọc không ít sách, vậy nên nàng mới có thể tiến vào trạng thái tu luyện nhanh như vậy.
Một đêm không thể khiến thực lực tăng lên nhiều nhưng ít ra cũng thành võ giả cấp một, không còn là phế vật bị người ta khinh bi!

"Phanh" cửa phòng bị đạp mở, một lão ma ma hung thần ác sát đi đến, khinh miệt đảo qua bài trí đơn giản trong phòng, sau đó nhìn về phía thiếu nữ lạnh nhạt ngồi kia.

“Đại tiểu thư, gia chủ kêu ngươi đi qua đó một chuyến."

Nói xong, nàng hung tợn trừng mắt Mộ Như Nguyệt, chuẩn bị xoay người rời đi.

Viêm Tãn hơi nheo mắt, tuy chủ nhân này không phải hẳn tự mình lựa chọn nhưng ít nhất cũng là chủ nhân trên danh nghĩa, nếu để người khác biết chủ nhân hẳn bị một lão bà khi dễ, mặt mũi hän biết đặt ở đâu?

"Hưu" một tiếng, Viêm Tân biến thành một tia sáng đen hung hăng đâm về phía lão ma ma.

"Phanh!" thân thể mềm nhỏ đánh vào lưng lão ma ma, nàng không kịp đề phòng trực tiếp ngã lăn từ trên bậc cầu thang xuống, chật vật lăn vài vòng.
Lần này ngã suýt chút nữa làm xương cốt già yếu của nàng gãy nát.

“Ai u, ai ul” Lão ma ma năm trên mặt đất kêu rên, thậm chí không bò dậy nổi, đau đến mức toát mồ hôi lạnh.

“Vương ma ma, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Bọn nha hoàn thấy thế, vội vàng chạy tới đỡ lão ma ma dậy.

“Là Đại tiểu thư, Đại tiểu thư đẩy ta, đáng thương xương cốt lão già tận tâm tận lực vì Mộ gia, không ngờ sáng sớm đến kêu tiểu thư dậy, nàng lại đối xử với ta như vậy."

Vương ma ma khóc lóc kể lể kêu rên, giống như Mộ Như Nguyệt thật sự khi dễ nàng vậy. Nhưng lại không phát hiện sau khi nàng nói những lời này, sắc mặt mọi người đều có vẻ cổ quái.

Nàng kinh ngạc xoay người nhìn theo ánh mắt của mọi người, nghiềm nhiên phát hiện thiếu nữ thần sắc lạnh nhạt vẫn ngồi trên giường, khóe miệng mỉm cười nhìn nàng. Nhưng ý. cười lạnh băng làm người ta rùng mình.