Thiếu niên chu môi, bộ dạng ủy khuất khiến mấy nữ hài có chút không đành lòng, kéo ống tay áo nam hài bên cạnh, nói: “Thôi bỏ đi.”
“Thôi? Thôi cái gì? Hừ, tên ngốc này không được phụ hoàng triệu kiến mà tự tiện tới, sao ta có thể buông tha hắn?”
Nói xong, nam hài đoạt lấy con diều trong tay thiếu niên, xé làm hai nửa, hung hăng quăng vào mặt thiếu niên, ác độc nói: “Đây là diều của ngươi!”
Thiếu niên cúi đầu, tất cả mọi người cho là hẳn âm thầm thương tâm vì con diều bị gấy nhưng không ai nhìn đến trên khuôn mặt tuấn mỹ kia không có chút thương tâm khổ sở nào.
Thời điểm bàn tay nam hài sắp đánh xuống người thiếu niên, một cánh tay mảnh khảnh siết chặt cánh tay hẳn, đau đến mức khiến hẳn suýt rơi nước mắt.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD ||||| “Ngươi là ai? Buông bổn hoàng tử ra, băng không bổn hoàng tử sẽ nói phụ hoàng gϊếŧ ngươi!” Nam hài hùng hổ trừng mắt nữ tử một thân tố y trước mắt, ác ngoan uy hϊếp.
Phương pháp này dùng được với bất kì ai, người trước mắt cũng không ngoại lệ, rất nhanh sẽ quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ. Ai bảo phụ hoàng hắn là hoàng đế Tử Nguyệt quốc, bất cứ ai cũng phải sợ hắn!
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nam hài trước mắt cũng chỉ khoảng năm tuổi, lại là một trong số 70 đứa con của Tử Nguyệt hoàng, xem ra người hoàng tộc quả thực đều là ngựa giống.
“Ta là ai?” Mộ Như Nguyệt cười âm trầm, “Ta chính là phế vật mà ngươi nói, vị hôn thê của Quỷ vương, có điều dù ta là một phế vật muốn đối phó với một đứa trẻ như ngươi cũng dư dả”
"Phanh!"
Mộ Như Nguyệt dùng sức ném hẳn trên mặt đất, ánh mắt đạm mạc đảo qua các hoàng tử công chúa đang kinh sợ, giọng nói lạnh nhạt không có nhân tình: “Nhớ kỹ, hẳn là phu quân của ta! Ta mặc kệ các ngươi bao nhiêu tuổi, mặc kệ phụ thân các ngươi là ai, dám thương tổn hẳn, ta sẽ cho các ngươi biết thủ đoạn của ta” Thanh âm thiếu nữ rõ ràng rất nhẹ nhưng lại làm người ta có cảm thấy một dòng khí lạnh len lỏi vào sâu trong lòng.
Dạ Vô Trần nhìn Mộ Như Nguyệt đang che chản trước mặt hẳn, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
“Đi thôi” Mộ Như Nguyệt xoay người, dắt tay thiếu niên kéo hắn rời khỏi nơi này, không để ý đến đám hoàng tử công chúa đang ngây ngốc phía sau.
Nàng trước nay vẫn là ma quỷ không từ thủ đoạn, mặc kệ đối phương là tiểu hài tử hay lão nhân, nàng đều có thể hạ thủ không lưu tình chút nào. Đây chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé.
“Tỷ tỷ” Ánh mắt Dạ Vô Trần sáng ngời nhìn Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười, đôi mắt sạch sẽ thuần khiết không chút tạp chất, “Ngươi đối với ta thật tốt”
Mộ Như Nguyệt không thèm để ý tới hắn, chỉ lo kéo hắn đi về phía trước. Rốt cuộc, tới một góc không người, Mộ Như Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn thiếu niên phía sau, nói: “Ngươi chính là Quỷ vương?”