Dẫn Đường Của Vua

Chương 35: | Kế hoạch chạy trốn chết từ trong trứng nước



Trở lại mấy phút trước đoạn Thanh Điểu muốn dẫn Lanto "nhảy lầu", Nicole Shanna còn đang đi dạo trên đường định bụng lại hôn dẫn đường của mình thêm lần nữa để tìm chút cảm giác, đột nhiên hàng ngàn màn hình không có bất kỳ nội dung nào xuất hiện ngăn trở ngay giữa mặt cô nàng và Ebony, giữa lúc cô đang muốn nổi điên thì thấy hàng ngàn màn hình này tựa như ánh sáng dung hợp lại thành một hình người to bằng bàn tay, đây chẳng phải là Tiểu Lạc thì là ai chứ.

"Tiểu Lạc?" Nicole Shanna bình tĩnh lại, cô biết shota AI này không thuộc kiểu thích đùa giỡn, từng cử động của cậu nhóc đều có dụng ý riêng của mình... Nicole Shanna vô thức nhìn quanh, lập tức nhận ra mình đã quên mất cái gì —— Lanto!

Trời ơi! Cô dám chơi đùa với dẫn đường mà quên bảo vệ an toàn cho Lanto rồi, chuyện này nếu như bị Airy Gailey biết được...Thôi xong! Cô giả vờ trấn tĩnh hỏi: "Lanto đâu?"

"Cám ơn cô còn nhớ đến anh ấy," Gương mặt Tiểu Lạc lạnh như băng, nói, "Cô cứ tiếp tục đi dạo thêm tí nữa đi, sau đó lại quên luôn chuyện xin lỗi Airy Gailey đi."

"Tôi sai rồi, xin cậu đừng mách anh ấy mà, tôi sẽ đi tìm cậu ấy ngay, mau nói cho tôi biết cậu ấy ở đâu đi..." Thấy dáng vẻ khổ sở của Nicole Shanna, Ebony cũng bị cảm động, bất giác cầu xin thay: "Đây...chào cậu, xin cậu mau nói tình hình thực tế cho chúng tôi biết đi, có phải là người bên phía Tháp Trắng đến tìm không?"

Tiểu Lạc hừ một tiếng, "Không hổ là dẫn đường từ Tháp Trắng, vẫn biết đặc trưng của cái nơi quỷ quái đó."

"Đến rồi?" Nicole Shanna lập tức thay đổi sắc mặt, "Ở chỗ nào?"

"Trong quán bar, tổng cộng có năm người đến, ba lính gác hai dẫn đường, một môi giới dẫn đường đang nói chuyện với Lanto..." Con ngươi Tiểu Lạc biến thành những dữ liệu lưu động, sau đó lại thông qua một màn hình lập tức thông báo tình huống bên kia, "Bọn họ muốn lên lầu tìm Thanh Điểu, Tháp Trắng muốn đưa cả hai đi."

Cho dù Tháp Trắng không muốn đem Thanh Điểu đi, cái tên đó cũng sẽ không rời Lanto đi một bước.

Nicole Shanna thầm oán, cương quyết nói: "Đừng nhiều lời nữa, chúng ta đi."

Tuy rằng tới Selong còn chưa đến một tiếng, Ebony đã ăn ý đi theo Nicole Shanna, liên kết tinh thần của cả hai vô cùng tự nhiên bền chắc, chắc chắn rằng chỉ cần chờ hai người hoàn thành xong bước cuối cùng, bọn họ sẽ trở thành một trong những cặp đôi hợp tác ăn ý nhất.

Hai người vội chạy về quán bar nhưng không có xông thẳng vào cửa chính, mà là vòng sang con hẻm nhỏ đứng ngay dưới cửa sổ phòng của Thanh Điểu. Nicole Shanna bảo Ebony đợi ở phía dưới, còn mình thì linh hoạt như rắn leo lên nóc nhà, lặng yên không một tiếng động dựa tường đi đến cửa sổ phòng, cô vừa mới thò nửa người ra thăm dò nhìn vào cửa sổ, chợt nghe thấy thanh âm đứt quãng của Lanto: "Cậu nói tôi trước đây ở trong viện bồi dưỡng ư... Sao tôi lại không nhớ rõ vậy?"

Thanh Điểu rũ mắt, nói: "Tôi cũng chỉ là nghe nói."

"Nghe ai nói?"

"Tôi nghe cậu nói."

"..." Cậu đừng có bẫy người khác nữa có được không hả!

Nghe thấy cuộc đối thoại vòng tới lượn lui của cả hai, Nicole Shanna chịu không được ho khan hai tiếng, "Khụ khụ, hai vị, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, chúng ta rời chỗ này trước rồi nói có được không."

"Nina, cô lên đây bằng cách nào vậy?" Lanto hoàn hồn lại trước tiên, thấy Nicole Shanna treo người bên cửa số, không biết nên bày tỏ vẻ mặt như thế nào luôn.

"Dĩ nhiên là bò lên," Nicole Shanna thản nhiên đáp, "Giờ đừng có nghĩ đến chuyện này nữa, đến đây, nhảy xuống đi, Ebony ở phía dưới sẽ tiếp được cậu."

Lanto cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy liền thấy được bóng dáng đáng tin cậy kia, dù sao cũng chỉ là tầng hai, cậu không do dự leo lên bệ cửa sổ nhảy xuống, thân thể Ebony có đất dụng võ liền vững vàng giữ chắc thân thể bắt được cậu. Thanh Điểu cũng theo sau nhảy xuống, duy chỉ có Nicole Shanna lại không cần được chăm sóc cẩn thận như thế, thuần thục đạp tường rơi xuống đất.

Lanto vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhìn thân thủ khỏe mạnh của Nicole Shanna, hỏi: "Bây giờ đi đâu đây?"

Không đợi Nicole Shanna trả lời, hình ảnh giả lập của Tiểu Lạc hiện ra nói: "Cảng, tôi đi lái thuyền."

Bốn người không do dự, nhanh chóng chui ra khỏi hẻm nhỏ, nương lấy bóng đêm càng lúc càng dày mà đặc điên cuồng chạy đi, đương lúc cả bọn cho rằng đã thuận lợi thoát khỏi đám người chấp hành của Tháp Trắng, phía sau họ đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng nhức mắt, chỉ trong chớp mắt, bốn người bị một đoàn xe bay trờ tới bao vây xung quanh.

Trần cửa xe bay mở ra, một người đàn ông mặt mày hung ác nhô người lên nhìn cả đám trước mặt, mượn chiếc loa trong xe bay giơ lên cảnh cáo: "Lanto Thanh Điểu, xin hai người ngừng chống cự, nếu không chúng tôi sẽ sử dụng biện pháp mạnh."

"Hiện tại làm sao đây?" Nicole Shanna có hơi khó chịu cắn móng tay, "Tôi không thể chỉ một lời không ưa thì đánh đám người đó được, tất cả bọn họ đều là nhân viên chính phủ đó!"

"Tàu Tiểu Ưng đang khởi động, xin chờ tại chỗ một lát." Tiểu Lạc bình tĩnh nói, nhất thời trấn an được mọi người. Nhưng mà bị vây giữa nhiều luồng sáng thế này thì không có cách nào khác ngoài việc kéo dài thời gian, Nicole Shanna nhìn trái phải, nhác thấy gần đó có một đám lính đánh thuê nhiều chuyện xem thử, trong lòng nảy ra một kế. Cô hít sâu một hơi, rống to: "Mọi người mau mau đến xem! Chỗ này có dẫn đường độc thân! Dù có đi ngang qua cũng không nên bỏ qua! Người của Tháp Trắng ở đây chính là bằng chứng đó!"

"Dẫn đường ở đâu, ai là dẫn đường?"

"Cmn sao tôi chỉ ngửi thấy có một người đã có chủ thôi vậy?"

Bị nguyên một đám lính đánh thuê chặn, xe của mấy người chấp hành nhất thời khó đi được, giữa lúc bọn chúng bị đám người kia làm phân tâm, bốn người âm thầm chạy ra khỏi vòng vây.

Cùng lúc đó, tiếng động cơ ầm ầm chậm rãi hướng đến gần vị trí của họ, tàu hộ tống như một bóng ma kéo dài trên mặt đất, che lấp mấy bóng người. Tàu Tiểu Ưng đến, Tiểu Lạc bất chấp luôn cả điều lệ cất cánh của cảng Selong, trực tiếp lái thuyền đến trên đường phố, nó phóng ra hai chiếc máy bay không người lái bay thẳng đến chỗ bốn người.

"Nhảy lên!" Thanh âm mềm mại nhã nhặn của Tiểu Lạc trở nên nghiêm nghị, Lanto chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, thấy máy bay không người lái bay tới trước mặt mình thì nhảy lên ngay lập tức, không đợi mình đưa tẩy, Thanh Điểu đã bắt được ở bên kia, Nicole Shanna và Ebony thì trực tiếp nhảy lên thân một máy bay không người lái khác. Chở theo hành khách, máy bay không người lái lập tức tăng tốc độ bay trở về khoang tàu Tiểu Ưng.

"Mau, bọn chúng lại muốn chạy rồi!" Người chấp hành Tháp Trắng hổn hển hô lên, "Mau liên lạc với lính canh của Garimyl, nếu để hai tên dẫn đường này chạy trốn, bọn họ tự chịu toàn bộ trách nhiệm!"

Máy bay không người lái bay về trong khoang tàu Tiểu Ưng, không đợi bọn họ ra khỏi kho tàu, Tiểu Lạc đã điều khiển tàu Tiểu Ưng bay lên cao rồi tăng tốc độ, cậu lờ luôn cả báo động màu đỏ cảng Selong phát ra, thừa dịp lưới điện từ cấm bay vẫn chưa chuẩn bị xong hoàn toàn, nháy mắt đã xông thẳng ra ngoài, mà bên ngoài, chính là biển vũ trụ bao la đầy tự do.

Đợi mọi chuyện lắng xuống, bốn người mới đỡ nhau bò ra khỏi kho tàu, bất chấp hình tượng ngồi bệt trên sàn nhà thở gấp, Lanto và Ebony chưa từng kinh qua những cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ tột độ thế này, vẻ mặt đều tê dại đi. Trái lại Nicole Shanna lại hình như còn chưa thỏa mãn lắm. Mà phản ứng bình tĩnh của Thanh Điểu cũng vượt quá tưởng tượng của Lanto, xem ra trước đây hắn đã từng trải qua mấy chuyện thế này rồi. Mà mặc kệ nói thế nào thì cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Xin lỗi, Ebony, mới đến lại để cậu rơi vào thế bị động này." Lanto vỗ cánh tay Ebony, ngại ngùng mở miệng. Ai ngờ Ebony lại càng áy náy hơn, "Không phải, đây đều là tại tôi, ngày đó nếu tôi không để cậu sử dụng cái máy đó thì cũng sẽ không có chuyện như hôm nay rồi."

Lanto cởi mở trấn an: "Không có việc gì đâu, cho dù không có chuyện này thì vẫn sẽ có cái hố khác chờ tôi nhảy vào mà, đây là số mệnh rồi."

"Im cái miệng xui xẻo của cậu lại đi, chẳng lẽ cậu muốn trở lại viện bồi dưỡng đó sao?" Thanh Điểu nhăn mày dạy dỗ ai đó, hiển nhiên rất ghét cái chủ đề vận mệnh mà Lanto nói. Nhưng mà nhắc tới viện bồi dưỡng, Lanto lại càng có nhiều điều muốn hỏi, "Nhắc đến thì tôi cũng muốn hỏi cậu đây, tôi đã nói với cậu là tôi xuất thân từ viện bồi dưỡng hồi nào vậy? Không phải tôi biết cậu ở Selong sao? Sao tôi lại không nhớ mình đã từng nói chuyện này, sao tôi lại không nhớ mình đã ở viện bồi dưỡng chứ?"

"Lanto, cậu đã từng ở trong viện bồi dưỡng?" Ebony kinh ngạc hỏi, chân mày cũng vô thức nhăn lại. Cảm nhận được sự chấn động bất an tinh thần của anh, Nicole Shanna đè tay anh lại, hỏi, "Sao vậy, viện bồi dưỡng là nơi nào?"

"Đó là nơi kích phát năng lực của dẫn đường tiềm ẩn, mục đích là khiến những người có khả năng trở thành dẫn đường biến đổi thành dẫn đường chân chính." Ebony ngập ngừng đáp, "Nhưng mà nghe nói viện bồi dưỡng còn xấu xa hơn Tháp Trắng nhiều lắm, hơn nữa còn từng bán người trái phép, có một nhóm dẫn đường tiềm ẩn thậm chí còn bị đem đi làm...thí nghiệm."

"Thì ra là vậy, thảo nào Thanh Điểu lại không muốn tôi đi như thế." Lanto lẩm bẩm, những nghi hoặc trong lòng cậu chẳng những không biến mất, mà ngược lại còn nhiều hơn, nếu nơi đó là một nơi bất chính như vậy, sao cậu lại có thể trốn ra được chứ? Lại còn rơi xuống Selong? Mà hôm nay cậu lại bị người chấp hành phát hiện hành tung, đây chẳng phải chính là luân hồi sao?

Mặc dù Thanh Điểu không muốn Lanto trở lại viện bồi dưỡng, Lanto lại nảy ra một chấp niệm kỳ quái với nơi nó, cậu mơ hồ nhận ra được trí nhớ của mình thiếu đi một mảnh, mà sợ rằng viện bồi dưỡng lại có thể cho cậu được đáp án.

"Cảnh báo, có chiến hạm truy kích!" Đương lúc Lanto còn đang trầm tư, Tiểu Lạc biến trở về hình dáng ban đầu đột nhiên xông ra, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Đối phương là tàu...đánh chặn hạng nặng." Trên màn hình xuất hiện một chiến hạm hình bướm đen nhánh, thanh năng lượng phát ra ánh sáng ngọc bích, mà xung quanh nó còn có rất nhiều tàu hộ tống, nhìn trận địa này, cả bốn người nghẹn họng, đây mà là bắt dẫn đường hả? Sao giống đánh hải tặc quá vậy?!

"Tàu đánh chặn hạng nặng Nữ Thần Bóng Tối...thậm chí còn động đến cả nó, rốt cuộc là Tháp Trắng đã đưa cho bọn họ bao nhiêu thứ tốt chứ." Thân làm công dân Liên bang Garimyl, Nicole Shanna dĩ nhiên thuộc nằm lòng những chiến hạm dự bị bên trong Liên bang, cô sao có thể ngờ rằng có một ngày mình lại bị chính người nhà của mình truy kích chứ?

"Chỉ cần ngày nào Garimyl còn cần dẫn đường, thì Tháp Trắng có thể tự do điều động phương tiện quân dụng của họ truy nã dẫn đường." Thanh Điểu lạnh lùng trả lời, hắn liếc nhìn Tiểu Lạc, hỏi, "Chúng ta còn có khả năng chạy trốn?"

"Tôi đã đem tin tức bị vây bắt truyền cho Airy rồi, nhưng mà...e là trong một lúc thì không thể nào cứu viện được."

"Cho dù anh ấy có đến, một chiếc thuyền cũng đánh không lại cả hạm đội đâu." Lanto cười, suy nghĩ, "Hay là đám phán đi."

"Lanto!" Thanh Điểu khó tin hỏi, "Cậu từ bỏ?"

"Sao dễ vậy? Ai bảo tôi nghe lời bọn họ đến viện bồi dưỡng chứ?" Lanto hỏi ngược lại, "Cậu sợ tôi trở về đó chẳng phải là vì lo tôi bị tổn hại sao, giờ tôi có mọi người ở cạnh, ba cái đầu hơn một cái đầu* mà, huống hồ còn lại mọi người."

*Ba cái đầu hơn một cái đầu: nguyên văn là "Tam cá xú bì tượng đính cá Chư Cát Lượng", nghĩa là ba gã thợ giày hơn một ông Gia Cát, dịch ra nghĩa Việt là Ba ông thợ da hơn ông Gia Cát, theo như giải nghĩa thì thực tế, "bì tượng" gần âm với "tì tướng", ở cổ đại có nghĩa là "phó tướng", nguyên bản ý chỉ trí tuệ của ba phó tướng hợp lại có thể hơn cả một Gia Cát Lượng, truyền lưu lâu ngày lại từ "tì tướng" biến thành "bì tượng", nhưng vì Ngạn muốn thuần Việt nên mới tự ý chuyển sang một câu tương đồng hơn

Nicole Shanna chợt hiểu ra, vỗ vai cậu một cái, nói: "Không sai! Rất dứt khoát! Không hổ là người Airy coi trọng! Chậc, vậy cậu có kế hoạch gì?"

"Kế hoạch à...khoan nói đến, thực ra là có một ý tưởng..." Bốn người chụm đầu lại thương lượng bàn tính một hồi, thi thoảng còn có Tiểu Lạc nghiêm túc bổ sung thêm, lại qua một hồi, mặc dù Thanh Điểu vẫn không quá chấp nhận, nhưng trên cơ bản thì quan điểm của mọi người đều đồng lòng nhất trí.

"Vậy thì...chuẩn bị đi đầu hàng thôi?" Nicole Shanna xoa tay, nhìn qua cứ như chẳng phải đi phất cờ trắng mà giống đi đánh nhau hơn.

Lanto nặng nề gật đầu.

Trong chốc lát, tàu Tiểu Ưng bắn đạn tín hiệu đầu hàng, dưới sự chỉ huy của tàu đánh chặn hạng nặng Nữ Thần Bóng Tối, một rừng tàu hộ tống bao vây tàu Tiểu Ưng, rồi đem nó thu vào trong khoang thuyền.

Mia và những người chấp hành khác đang quan sát trong phòng đợi, mà hành vi trưng dụng chiến hạm của bọn họ cũng bị người Garimyl phỉ nhổ: Chỉ là bắt một tên dẫn đường tiềm ẩn thôi mà, có cần phải phí công đến vậy không hả, có trời mới biết cuối cùng người ta có thể thành dẫn đường hay không.

Đối mặt với những bất mãn công khai của Liên bang Garimyl, Mia lơ đẹp, cô ta căng thẳng siết chặt hai tay, không chớp mắt mà nhìn tàu Tiểu Ưng từ từ đỗ vào trong khoang thuyền, không đợi bọn họ đi ra, cô ta đã rời khỏi phòng quan sát. Đội viên lo lắng nên đuổi theo cô ta, nói: "Phu nhân, vừa nãy ngài bị thương, để chúng tôi thay ngài đi đi."

Tuy sắc mặt Mia vẫn còn hơi khó chịu vì vẫn chưa khôi phục lại từ vụ công kích tinh thần ban nãy, nhưng mà hiện tại lại kiên quyết lắc đầu: "Không được, tôi muốn đích thân qua đó, mấy người đứng đây đợi tôi."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả, cứ làm theo lời tôi nói." Mia thấp giọng, lời lẽ cảnh cáo không cần nói cũng hiểu. Vài đội viên lúng túng ngừng bước, nhìn cô ta rời đi.