Dẫn Đường Này Bị Điên À

Chương 23: Nghi thức của nhà họ Nghiêm



EDITOR: RAIZEL

BETA: HUỲNH


Nghiêm Chước thấy Tưởng Dịch đứng dậy chỉnh lại quần áo thì thấy hơi khó hiểu trong lòng: “Bác Tưởng muốn đi đâu sao?” Theo lý thì nếu không phải trường hợp đặc biệt thì thân làm quản gia của Nghiêm gia, ông ấy cũng không cần phải ra khỏi nhà, cũng không cần phải đích thân đón tiếp bất cứ ai, cho dù đối phương có thân phận cao quý ra sao.

Khiến cho ông ấy phải tự mình ra mặt chỉ có một trường hợp, đó chính là đón tiếp “chủ mẫu” đời tiếp theo của Nghiêm gia, nhưng anh cả mới rời đi không đến ba tháng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết sao…, trong nháy mắt, Nghiêm Chước đã bị thần lắm chuyện ám vào người.

Tưởng Dịch mặc một thân tây trang, đeo bao tay trắng tinh, mái tóc hoa râm được vuốt gọn gàng ra sau, cho dù không soi gương cũng có thể khiến bản thân trang trọng nghiêm cẩn từ trong ra ngoài, đây đích thị là một lão thân sĩ, dù đã có tuổi nhưng khí độ* quanh thân lại chẳng giảm chút nào, khi khóe miệng ông cười lên còn mang theo chút từ ái.

*khí chất và độ lượng

“Tôi cần tiếp đón một người, đây là người mà đại thiếu gia đã chọn.” Tưởng Dịch ngẩng đầu nhìn Nghiêm Chước, trong mắt tràn đầy niềm vui sướng không khó che dấu, đại thiếu gia đã trưởng thành rồi, chuyện cả đời cũng định ra rồi, nhớ khi xưa mười mấy năm trước cũng là khi trời đẹp như vậy, gia chủ đột nhiên ra thông báo cho ông đi tiếp đón phu nhân.

Đây là quy định của Nghiêm gia, lần đầu phu nhân tương lai đến thì quản gia đứng đầu của Nghiêm gia phải lái xe đến đón, đây chính là điểm đặc biệt, tất cả các đời chủ mẫu của Nghiêm gia đều không ngoại lệ, đây là một nghi thức cần thiết. Nghiêm Qua từ tầng hai đi xuống nhìn cách ăn mặc của Tưởng Dịch, hiển nhiên là ông cũng hiểu là có chuyện gì, con cháu của Nghiêm gia lựa chọn bạn đời không phải thông qua bất cứ ai, cho dù là cha mẹ, có điều có lẽ do ánh mắt không tồi, các đời gia chủ từ trước đến nay chưa từng chọn nhầm người.

“Là Hoa Miểu sao?” Nghiêm Qua hỏi, Tưởng Dịch gật đầu trả lời: “Đúng vậy, là thiếu gia.” Khâu Mục nghe được lời này thì than nhẹ: “Cuối cùng Hoa Miểu cũng tìm được dẫn đường, thật là tốt, như vậy thì mọi người cũng yên tâm rồi.” Không có dẫn đường thì lính gác có thể rơi vào tình huống nguy hiểm bất cứ lúc nào, nếu bọn họ chìm sâu vào trạng thái thần du thì khó mà tỉnh lại được, thời gian lâu dần thì đó là kết quả tất yếu.

Khâu Mục thở phào nhẹ nhõm: “Sao đứa bé kia lại không báo trước cho chúng ta một tiếng, để chúng ta còn chuẩn bị chứ.”

“Không sao, hiện tại bắt đầu chuẩn bị cũng được, không phải năm đó chúng ta cũng như vậy sao?” Nghiêm Qua ôm lấy eo Khâu Mục, xung quanh hai người giống như đang phập phồng những bong bóng màu hồng, Nghiêm Chước ho khan một tiếng, những bong bóng hồng cũng nổ tung bẹp bẹp, Nghiêm Qua quay qua nhìn Nghiêm Chước với vẻ mặt cực kỳ không vui, biết vậy trước kia nên nhét tên nhóc thối tha này ngược trở lại.

Nghiêm Chước còn chưa biết chỉ vì bản thân ho một tiếng mà khiến cho bố ruột của mình muốn nhét mình lại bụng mẹ. “Bác Tưởng, bác biết người đó là ai không?” Nghiêm Chước cũng có chút quan tâm đến chuyện này, anh ta cũng muốn biết rốt cuộc là vị thần phương nào mà có thể hòa tan được người anh họ như một tảng băng di động kia.

“Đại thiếu gia không có nói, có điều chúng ta sẽ được gặp sớm thôi, sao tiểu thiếu gia lại thiếu kiên nhẫn vậy chứ.” Tưởng Dịch nhìn Nghiêm Chước bằng vẻ mặt từ ái, Nghiêm Chước thấy vậy cũng không hỏi thêm, chỉ là thở dài khi nhớ đến Huyết Thần, không biết tính tình dẫn đường mà anh họ để tâm kia như thế nào nhỉ?

Huyết Thần đối với Nghiêm Chước không đơn giản chỉ là ân nhân cứu mạng, cậu ấy cũng giống như một người thầy, một người anh của anh, tuy người đó tính tình táo bạo, làm việc luôn vượt qua ngoài dự đoán của mọi người, ra tay ngoan độc, không hề giống một dẫn đường ưu tú theo tiêu chuẩn, nhưng đối với anh, cậu ấy luôn là một tồn tại đặc biệt.

Nghiêm Chước cũng biết bản thân không phải một lính gác có thiên phú, cũng bởi vì điều này mà những tên tiểu nhân ghê tởm kia luôn thầm cười nhạo Nghiêm gia sinh ra một tên phế vật, nhưng kể cả như vậy thì hắn vẫn là một lính gác, còn Huyết Thần là một dẫn đường chính cống đấy.

Ngũ cảm* của cậu nhạy cảm hơn so với người bình thường, nhưng so với lính gác khác thì chả là gì cả, một người như vậy mà lại có thể đánh một trận với những lính gác hàng đầu kia, thậm chí là mạnh mẽ áp đảo những lính gác ưu tú nhất, khiến họ phải cúi đầu tuân theo quy củ của mình, nhìn lại bản thân thì anh có tư cách gì mà oán giận thiên phú không tốt của mình cơ chứ, Nghiêm Chước chìm sâu vào dòng suy nghĩ của bản thân, không để ý tới Tưởng Dịch đã rời đi từ bao giờ.

*ngũ cảm = ngũ giác: Lưỡi (vị giác), Mũi (khứu giác), Tay sờ (xúc giác), Mắt (thị giác) và Tai (thính giác)

Huyết Thần đứng ở một nơi trống trải nhìn mặt trời ở phía xa, thực sự không hiểu chuyện gì đã diễn ra nữa, vì sao bản thân cậu lại cùng người này đứng đây chờ xe về nhà chứ: “Thực ra tôi có thể tự đi.” Không cần phải cùng anh về.

Nghiêm Hoa Miểu không trả lời, sắc mặt cũng không chút thay đổi, nhưng hiển nhiên trong lòng hắn đang không vui, đây chính là bước đầu tiên để hắn theo đuổi dẫn đường của mình, sao thể bỏ qua như vậy được, huống chi từ khi bắt đầu đứng ở đây mới được có bảy phút, mới đó là cậu ấy đã muốn vứt hắn lại rồi sao.

Từ nơi xa có tiếng phi thuyền truyền đến, Nghiêm Hoa Miểu thở dài nhẹ nhõm, mở miệng nói: “Đến rồi.” Dường như tiếng nói vừa dứt thì cũng là lúc phi thuyền đáp xuống, chiếc phi thuyền hình thoi đáp xuống bên cạnh, vẻ ngoài bóng loáng, màu đen vừa sang trọng lại xa hoa, đương nhiên trong lòng Huyết Thần cũng không có nhiều từ để hình dung như vậy, cậu chỉ biết thứ này hẳn là hàng hiếm, nhìn qua có thể thấy nguyên liệu chủ yếu để chế tạo ra là kim loại G207, tạp âm tạo ra cũng rất nhỏ, hẳn là đã dùng một loại vật liệu đặc thù nào đó.

Tên thầy điên cuồng của Huyết Thần là một bậc thầy chế tạo cơ giáp tài giỏi, tuy chữ “tài giỏi” bị những chế tạo sư khác khịt mũi coi thường nhưng ông ấy vẫn truyền lại rất nhiều tri thức về cơ giáp cho cậu, dạy Huyết Thần cách sửa chữa các loại máy móc, mà theo như ông ấy nói bởi vì ông ấy không muốn như con lợn kia sờ tay vào những thứ của ông ấy. Làm bẩn bảo bối của ông. (Huyết Thần chi sa)

Kết quả của mười mấy năm dạy dỗ chính là việc Huyết Thần hiểu biết rất rõ các loại nguyên vật liệu, người khác nhìn các loại máy móc đều chỉ nhìn ngoại hình, còn cậu thì xem xét chất liệu cùng kích cỡ.

Tưởng Dịch nhìn thấy thiếu gia, cũng đồng thời nhìn thấy Huyết Thần đang đứng bên cạnh hắn, đó là một thanh niên vô cùng tuấn tú đỉnh đạt, trên người có một loại khí chất khiến người ta không thể ghét cho nổi, đồng tử màu đỏ của cậu ấy cũng rực rỡ vô cùng, giống như thái dương đang tỏa sáng vậy.

Tưởng Dịch xuống xe hành lễ với Nghiêm Hoa Miểu, Nghiêm Hoa Miểu cũng đáp lễ lại, Tưởng Dịch cũng không hẳn là người hầu của Nghiêm Hoa Miểu mà giống như người thân của hắn hơn, Nghiêm Hoa Miểu tiến lên một bước, nghiêng người rồi giới thiệu: “Ông ấy là Tưởng Dịch, là quản gia đã bên tôi từ bé tới lớn, em có thể gọi ông ấy giống tôi là bác Tưởng.”

“Đây là Huyết Thần, là dẫn đường đến từ Liên Bang.” Tưởng Dịch nghe xong thì hơi sửng sốt, nhưng tố chất nghề nghiệp ưu tú đã giúp ông nhịn xuống, ngay khi nhìn thấy cậu ấy ông không hề nghĩ cậu ấy là dẫn đường, thảo nào thiếu gia lại không thích những dẫn đường khác, thì ra là thích kiểu người như này, tha thứ cho ông già rồi mà còn lắm chuyện, ông thực sự rất tò mò về sở thích của thiếu gia.

Huyết Thần nhìn thoáng qua Tưởng Dịch, đó là một người đàn ông trưởng thành được bao phủ quanh người một loại khí chất thân sĩ khiêm tốn, Huyết Thần luôn có ấn tượng tốt với những người như vậy: “Xin phép cho cháu gọi bác là bác Tưởng, bởi vì trùng hợp xảy ra một vài chuyện khiến cháu không thể không tới quấy rồi vài bữa, cháu rất xin lỗi.”

Tưởng Dịch nghe xong thì cười cười, cũng không nhiều chuyện mà nói: “Lên xe thôi, sắc trời không còn sớm.” Huyết Thần gật đầu tiến tới chỗ ghế sau, vừa nhấc chân vào thì Nghiêm Hoa Miểu cũng tiến tới, Huyết Thần bất lực không hiểu cái người này sao lại muốn chen vào, cậu muốn hắn dịch ra nhưng đây là địa bàn của người ta, bản thân dường như cũng không cách nào nói lại hắn.

Bản thân cậu chỉ có thể dịch mông với mục đích cách xa người kia một chút, nhưng cậu vừa dịch một chút thì Nghiêm Hoa Miểu cũng tiến tới liều chết không buông: “Này, anh…” Huyết Thần vừa mở miệng thì thấy khuôn mặt không có biểu cảm của Nghiêm Hoa Miểu nhìn mình, chớp mắt đã khiến cậu nghẹn cứng, anh trai này, rốt cuộc anh muốn cái gì chứ, không nói thẳng ra được à, cậu thở dài một hơi tự nhủ bản thân phải nhịn, ít nhất phải đợi đến khi trời tối mới có thể kéo hắn tới một nơi không người mà tẩn cho trận.

Tưởng Dịch vẫn luôn nhìn đôi vợ chồng “thắm thiết” mà thầm nghĩ đúng là thế giới ngọt ngào của người trẻ tuổi, đúng là khiến người ta không nói thành lời. Ông không hề nhận ra rằng thiếu gia như cái khối băng nhà mình đang nỗ lực hết mình theo đuổi người ta, mà người được theo đuổi lại không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tốc độ của phi cơ rất nhanh, chớp mắt đã tới cửa của Nghiêm gia rồi, người hầu đã được thông báo từ trước đã đứng xếp hàng hai bên yên lặng chờ thiếu gia cùng nữ chủ nhân tương lai đến. Phi thuyền dừng trước cửa, Nghiêm Hoa Miểu xuống trước, rồi theo nghi thức của Nghiêm gia vươn tay trái nâng Huyết Thần xuống xe. Huyết Thần không biết tâm tư của hắn, ở phương diện nào đó thì cậu tương đối trì độn, hơn nữa còn không hiểu phong tình, cậu không để ý Nghiêm Hoa Miểu đang vươn tay, nhấc chân rồi nhảy xuống khỏi xe một cách trôi chảy, bản thân cậu cũng chẳng bị ngã, sao phải đỡ chứ.

Nghiêm Hoa Miểu chỉ đành bất lực, nhưng cũng chẳng còn cách nào, hiện tại hắn đang tiến hành phương pháp nước ấm nấu ếch mà Tina bày cho, nhưng đáng tiếc là bé ếch này chạy nhảy vô cùng hăng hái chứ không chịu ngồi trong nồi cho hắn đun, khiến hắn không biết phải làm sao. Có lẽ hắn nên rút súng ra cho cậu một phát, trực tiếp nướng chín luôn rồi mới mang cậu về nhà.

Hoàng hôn như tranh vẽ, Huyết Thần nhìn hàng người hầu trước mắt cùng căn nhà mang theo nét cổ kính, bóng lưng thẳng tắp bước vào một chốn xa lạ. Nghiêm Hoa Miểu nhìn bóng dáng Huyết Thần một cái, sau đó cũng mau chóng đuổi kịp, bóng của hai người trải dài phía sau, có vẻ vô cùng xứng đôi.

Ngay khi Huyết Thần nhảy xuống khỏi xe thì tầm mắt Nghiêm Qua đã chú đến người thanh niên này, đồng thời dùng ánh mắt dò hỏi Nghiêm Hoa Miểu: là cậu ta sao? Nghiêm Hoa Miểu gật đầu một cái, đúng vậy, đây chính là người mà con đã chọn. Tầm mắt của ông dừng lại trên người Huyết Thần một chút. Sau khi quan sát đối phương một trận thì nhận ra đối phương cũng đang quan sát mình, hai người đồng thời nhìn nhau, cũng tự cho người kia một đánh giá, có vẻ như rất mạnh.

Tầm mắt giao nhau chỉ một giây, Nghiêm Qua rời mắt nhìn sang Nghiêm Hoa Miểu, người mà con chọn có vẻ không dễ theo đuổi đâu, Nghiêm Hoa Miểu cười một cái, người mà con chọn mà lại.

Khâu Mục thì lại nhăn mặt, bà cứ nghĩ mình sẽ có thêm một đứa con gái hoặc một bé trai đáng yêu, nhưng kết quả lại là một nhóc con mạnh mẽ, nhưng cũng không sao, Hoa Miểu thích là được, hơn nữa đôi mắt đứa bé này rất sạch sẽ, không giống một người tâm tư thâm trầm, chỉ riêng điểm này cũng khiến bà yên tâm rồi, hiển nhiên Khâu Mục còn chưa biết tâm tư muốn nửa đêm lấy bao tải trùm đầu, kéo vào một góc rồi đánh con của bà một trận của Huyết Thần.

Huyết Thần rời tầm mắt về phía Nghiêm Chước, tròng mắt của anh mở lớn, dường như không nghĩ người đến lại là cậu, cậu tiến lên chào trước: “Nghiêm Chước, đã lâu không gặp.” Nghiêm Chước có chút muốn khóc nhưng chỉ có thể căng da đầu: “Đã lâu không gặp, anh.” Phải biết tiếng “anh” hàm chứa không ít chua xót, lúc trước anh liều chết không chịu gọi, kết quả là đang sống sờ sờ bị bẻ làm đôi.

Trong lòng Nghiêm Chước đổ lệ, anh khẩn cầu anh cả của mình có thể đổi người khác được không, phải biết rằng cái này không chỉ liên quan đến an nguy của anh cả mà còn liên quan đến tính mạng của chính anh nữa. Cho là anh không có sợ chết nhưng em thì có mà, rốt cuộc có thể để người ta sống không vậy. Cứ tưởng tượng bản thân cứ mỗi 3 giờ sáng là lại bị kéo dậy đi tập thể dục buổi sáng, nhân sinh thực sự không còn gì luyến tiếc mà, khóc lụt nhà vệ sinh mất.

—0o0o0o0—