Ánh trăng ảm đạm, sau vài phút trêu đùa ngắn ngủi, Nghiêm Hoa Miểu ngồi bên đống lửa khều đống củi để lửa tiếp tục cháy: “Tình huống hiện tại tôi nghĩ em cũng hiểu đại khái, mọi chuyện với chúng ta cũng không hẳn là chuyện xấu, hiện tại hai nhà Vu Hạ không còn hy vọng có thể đối phó với chúng ta liền nghĩ cách mượn cơ hội này để ngáng chân lẫn nhau, muốn trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, kết quả cuối cùng lại là bọn họ lưỡng bại câu thương.”
Huyết Thần vừa tự nhéo nhéo vành tai vừa nghe Nghiêm Hoa Miểu giải thích, lúc này bản thân cậu có chút không kiên nhẫn: “Thế gia đúng là phiền phức, sao không dứt khoát chém mỗi kẻ một đao có phải hơn không, lối tắt như vậy không đi mà cứ muốn làm cho mọi chuyện trở lên phức làm gì không biết.”
Nghiêm Hoa Miểu cười khẽ: “Bọn họ không muốn tự mình mạo hiểm, bọn chỉ muốn khiến cho những kẻ khác phải liều mạng đổ máu vì mình, dù sao thì chỉ cần ra một cái giá hợp lý thì sẽ không thiếu người đến bán mạng vì nó, giống như những kẻ vừa bị em đánh cho một trận kia ấy.”
Nói đến đây Nghiêm Hoa Miểu dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Đúng rồi, em hỏi được gì từ tên nhóc Hạ gia kia không?” Huyết Thần gãi gãi đầu vài cái rồi mới mở miệng nói: “Nếu gã ta mà nói gì thì em đã không tức muốn hộc máu rồi, tên nhóc này đúng là vịt chết mà mỏ còn cứng, ngoài trừ dẫn tôi đi lòng vòng thì chẳng nói ra được thứ gì hữu dụng, tức quá nên tôi đánh cho gã ta một trận tơi bời, điều duy nhất có thể chắc chắn hiện giờ đó những dẫn đường đó có một phần đến từ hiệp hội, học viện, mà Hạ gia và Vu gia dùng những dẫn đường đó làm tai mắt, đồng thời khống chế các lính gác bảng định* của bọn họ.”
*绑定 bảng định: bảng là trói, buộc; định trong cố định.
“Này cũng không coi là thu hoạch gì.” Nghiêm Hoa Miểu nhìn lửa trại bay nhảy trong màn đêm đen, trong lòng hơi thả lỏng, mặc dù tình huống hiện tại không quá tốt nhưng ít nhất vẫn còn hướng ý tưởng.
Huyết Thần mở miệng oán giận: “Cái này thực sự chẳng có chút giá trị gì với chúng ta cả, cho dù chúng ta có biết là có người ẩn nấp bên cạnh thì cũng chẳng biết được cụ thể đó là ai.” Huyết Thần có chút thiếu kiên nhẫn, trước giờ cậu luôn làm việc một cách dứt khoát, hiếm khi phải nhẫn nhịn như bây giờ, rõ ràng biết là có kẻ địch nhưng lại không biết bọn họ ở đâu, càng đừng nói đến chuyện đề phòng.
Tình hình lâm vào bế tắc, Huyết Thần và Nghiêm Hoa Miểu đối diện nhau nhưng không nói gì, ngay lúc này đột nhiên có một hơi thở xa lạ xâm nhập vào giới tuyến, bóng dáng Huyết Thần chợt lóe bên sau đó phóng đi, Nghiêm Hoa Miểu cũng ngay lập tức đuổi theo, sau một hồi di chuyển hai người tiến vào một nơi trống trải, xung quanh là rừng cây trùng điệp, Huyết Thần cảm thán một câu: “Đúng là một nơi tuyệt vời để phục kích, chỉ tiếc là mắt không tốt, chọn sai con mồi.” Nghiêm Hoa Miểu liếc nhìn bốn phía, cảm nhận được không ít hơi thở, trận thế này không tồi, chỉ là ý tưởng quá ngây thơ.
Nghe được lời của Huyết Thần, một âm thanh đáp lại: “Thiếu chủ Nghiêm gia không cần suy nghĩ quá nhiều, chúng tôi không có ác ý, chỉ muốn đưa một món đồ cho ngài, mong ngài không gộp chung chúng tôi với việc của Vu gia, cũng chính là cuộc tập kích mà ngài nói, chúng tôi còn chưa ngu đến mức nghĩ rằng từng này người có thể xử lý được ngài.”
Một người đàn ông trung niên bước ra từ đám người, ông ta mặc đồ thêu chỉ vàng, phối thêm trang sức lộng lẫy quý giá, có vẻ như là người dẫn đầu nhóm người này, Nghiêm Hoa Miểu thấy vậy thì thu hồi lưỡi đao, giương mắt nhìn người nọ, Huyết Thần có chút khó hiểu, cậu không biết rõ những người của Đế Quốc cho lắm nên cậu không biết người này là ai.
“Gia chủ của Hạ gia mà lại nhàn rỗi đến mức tới đây đi dạo, có vẻ như gần đây mọi việc đều thuận lợi nên tâm trạng không tồi nhỉ?” Nghiêm Hoa Miểu vừa chỉ ra thân phận của ông ta, vừa thêm lời châm chọc.
Lời này thành công khiến gia chủ Hạ gia thay đổi sắc mặt, cục diện rối rắm hiện tại là do ai gây ra còn cần phải nói sao, nếu không phải tại hắn thì Hạ gia của ông đâu đến nỗi phải ở đầy liều mạng cùng Vu gia, hiện tại đến đầu sỏ gây tội lại ở đây làm ra bộ dáng người ngoài cuộc mà nhìn cuộc vui, thực sự khiến người ta ngứa răng mà, chỉ là dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không thể cắn được một miếng trên người Nghiêm Hoa Miểu xuống, hiện tại chỉ có thể nhẫn nhịn khổ luyện tranh thủ sớm ngày xuất sư, khiến cho bản thân thản nhiên kể cả khi trời đất sụp đổ.
Gia chủ Hạ gia hít sâu vài hơi để bản thân bình tĩnh trở lại, hiện tại ông ta chỉ mong đòi lại được người từ tay Nghiêm Hoa Miểu, sau đó thoát khỏi cái cục diện này, nếu còn tiếp tục thì chính Hạ gia sẽ tổn thương căn cốt: “Thiếu chủ Nghiêm gia, tôi với ngài làm giao dịch có được không?”
Nghiêm Hoa Miểu liếc đối phương một cái, mặt không biểu tình: “Vậy phải xem gia chủ Hạ gia định đem thứ gì ra trao đổi?” Hạ gia gia chủ móc từ trong túi ra một bản danh sách, sau đó ném cho Nghiêm Hoa Miểu, Huyết Thần nhảy ra ngăn vật kia lại, cẩn thận xác định lại không có thứ gì kỳ quái rồi mới đưa cho Nghiêm Hoa Miểu, ánh mắt Nghiêm Hoa Miểu có chút không biết nên làm sao, còn Huyết Thần thì tỏ vẻ hết sức vô tội, tôi làm gì sai à?
“Một bản danh sách? Anh biết những cái tên trên đó sao?” Huyết Thần hỏi, Nghiêm Hoa Miểu nhìn liếc những cái tên trong danh sách, biểu tình trở nên nghiêm túc, bàn tay nắm chặt bản danh sách, ánh mắt chất vấn gia chủ Hạ gia. Danh sách này ghi lại những sĩ quan quân đội có qua lại với Nghiêm gia và có thư từ qua lại với Vu gia, trong này có rất nhiều người là xuất thân Nghiêm gia, cũng có những người là do Nghiêm gia bồi dưỡng, có thể nói là nếu không có Nghiêm gia thì sẽ không có bọn họ, hiện tại những chứng cứ này lại nói cho Nghiêm Hoa Miểu biết những người này lại không đáng tin đến vậy.
Sau khi suy nghĩ một lát, Nghiêm Hoa Miểu mở miệng nói: “Tôi đã biết, thứ này Nghiêm gia sẽ nhận, người của ông tôi sẽ thả, nhưng bọn họ có sống được đến lúc tìm được ông hay không, hay là bị người của Vu gia xử lý trước thì chỉ có thể xem số trời thôi.” Dứt lời, Nghiêm Hoa Miểu cầm danh sách trong tay rời khỏi thảm cỏ, chỉ để lại những người Hạ gia trừng mắt nhìn nhau.
Trong đó có một người tiến lên nói: “Đại nhân, tất cả đều đã được chuẩn bị tốt, xin ngài hãy yên tâm.” Hạ gia gia chủ cười lạnh hai tiếng, nhìn theo hướng Nghiêm Hoa Miểu rời đi nói: “Muốn đấu với tôi, còn non lắm, Nghiêm gia hiện chỉ là một cái chồi non, mảnh đất Đế Quốc này không nuôi được nhiều như vậy, nơi này có một thế gia là Hạ gia chúng ta là quá đủ rồi, còn những kẻ dư thừa khác thì diệt từng cái một là được, Nghiêm gia, Đỗ gia, Vu gia và cuối cùng là Nhậm gia, một cái cũng không cần giữ lại.”
[Editor: Truyện bối cảnh tương lại mà ngôn từ lạ ghê, xưng hô thì như thời cổ đại, còn đánh nhau thì như truyện kiếm hiệp, tiên hiệp, ai cũng bay như chim ấy ?_? .] [Ros: hoặc là tương lai lai với cả cổ đại]
Nghiêm Hoa Miểu và Huyết Thần một đường tiến về phía trước, rừng cây hoa cỏ cũng không khiến họ dừng lại dù chỉ một chút, chẳng bao lâu đã tới doanh địa, gương mắt nhìn thì thấy hết thảy đều có vẻ bình thường, sóng yên gió lặng trăng vừa tỏ, nhưng có điều gì đó không ổn khiến Huyết Thần luôn cảm thấy bất an, dường như có chuyện gì đó sắp diễn ra, cơn gió thổi đến cũng mang lại nhiều tin tức hỗn loạn, Nghiêm Hoa Miểu đột nhiên nói: “Có người bao vây nơi này.” Những hơi thở này bao vây xung quanh như đàn rắn ra khỏi hang, cũng đồng thời khiến những người trong doanh địa tỉnh táo trở lại, bọn họ ẩn ở góc khuất trong doanh mà quan sát tình huống bên ngoài, chờ đợi kẻ địch vung đao.
Huyết Thần đứng ở giữa mảnh đất trống trải, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cậu nhận ra rằng những người đến lần này có lẽ không đơn giản như trước: “Cũng khá lâu không chơi lớn như vậy rồi, giờ mới có cơ hội thử lại.” Tiếp theo câu nói của Huyết Thần, những người ẩn nấp trong rừng rập kia cũng ra và gương mắt nhìn về phía hai người Nghiêm Hoa Miểu và Huyết Thần, bọn họ nói: “Đã lâu không gặp, Nghiêm thiếu tướng.” Nghiêm Hoa Miểu phất phất bản danh sách trong tay: “Ngài cũng đến vì thứ này sao?” Người đàn ông cười gật đầu: “Hết cách rồi, ai cũng biết là không nên đặt tất cả trứng vào chung một rổ mà, cho nên Vu gia cũng là một lựa chọn không tồi.”
“Nghiêm gia đối với ông không tệ, nếu không có Nghiêm gia dìu dắt thì ông căn bản không thể có chỗ đứng trong quân đội, vậy mà ông lại chơi trò hai mặt.” Nghiêm Hoa Miểu dùng ánh mắt có chút nguy hiểm mà nhìn người nọ, người nọ nghe được những lời này cũng giải thích mà chỉ cười nói: “Thế gian này đâu phải mỗi mình tôi hai mặt, mọi người thử nói xem nào, Đại tá Lý, Trung tá Triệu.” Sắc mặt Nghiêm Hoa Miểu có chút khó coi, tầm mắt Huyết Thần tập trung ở bên kia, thấy được có thêm hai người đàn ông đi ra, ngoại trừ họ còn có thêm vài người nữa, những người tới đều là người trải qua rèn luyện bài bản, đều là người của quân đội.
“Không cần nhiều lời nữa Nghiêm thiếu tướng, nói vậy là ngài biết bọn ta đến đây là vì cái gì rồi đúng không, danh sách trong tay ngài đúng là thứ tốt, nhưng bọn tôi sợ là ngài không giữ nổi nó đâu, hay là ngài đưa ra đi, đối với ngài hay là với bọn tôi đều là chuyện tốt.” Người đàn ông tóc vàng mở miệng giống như đã nắm chắc thắng lợi, hiện tại có vẻ như là vậy thật, không giống những người Hạ gia kia, những người này đều là được mài dũa trên chiến trường, bọn họ dựa vào thực lực mà nắm giữ tính mạng của mình, còn những kẻ Hạ gia và Vu gia cùng lắm cũng chỉ biết võ mồm, đánh nhau mà như thi múa.
Nếu là đơn đấu thì không thành vấn đề với Nghiêm Hoa Miểu, những xem thế trận này thì e là không phải đơn đấu rồi, mà mười mấy đấu với hơn trăm, khả năng của Nghiêm Hoa Miểu là không thể nghi ngờ nhưng những người đối diện này cũng phải chỉ là thêm vào cho đủ quân số, quan trọng là bản danh sách này với những chứng cứ kèm theo đó sẽ ảnh hưởng đến địa vị nửa đời sau của bọn họ, một khi có người phát hiện bọn họ có trao đổi lợi ích với các thế gia, thậm chí là tiết lộ bí mật quân sự thì thứ chờ đợi bọn họ là trăm năm mài đít nơi nhà giam, lúc vào là thanh niên phơi phới, lúc ra thì tóc đã bạc đầu, cho dù là ai thì cũng không muốn bản thân có kết cục như vậy, vậy nên bọn họ sẽ dùng mạng ra liều.
“Là Hạ gia nói cho các người biết bản danh sách này đang trong tay chúng ta?” Huyết Thần mở miệng nói, nhưng những người kia lại không thèm đáp lại, hiện tại bọn họ chỉ muốn giết người diệt khẩu, mặc kệ là bị ai lợi dụng, sau này sẽ có nhiều thời gian để cân nhắc nhưng hiện tại không phải lúc, thấy không ai có ý định thu tay, Huyết Thần nhận ra đêm nay nhất định phải có người đổ máu, cũng nhất định phải có người nằm lại ở đây, không còn lựa chọn nào khác.
Huyết Thần tiến lên trước nhìn quét qua một vòng, đám người Buco cũng từ trong những nơi ẩn nấp trong doanh địa bước ra đứng sau lưng Nghiêm Hoa Miểu, lưỡi đao trong tay chợt lóe lên, chúng nó đang thèm khát máu tươi, tối nay nhất định phải có người ngã xuống, cũng nhất định phải có người đứng đến cuối cùng, thất bại thì lấy mạng ra trả, người thắng được thỏa lòng, hết thảy nghe theo số trời.
Đối phương lần lượt ra tay, am thanh xung phong liều chết phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, bọn họ không định giữ lại người sống, Nghiêm Hoa Miểu và những người khác nhất định phải chết tại đây, đao kiếm vung lên, súng nổ vang trời, máu tươi văng lên tung tóe trộn lẫn với nhau, giống như cảnh quay trong phim trường vậy.
“Xin lãnh giáo vài đường.” Đại tá Lý mở miệng nói, Nghiêm Hoa Miểu cười nhạo một tiếng: “Cả ba cùng lãnh giáo sao?” Cả ba đều không chịu được sự chế nhạo này, nhưng nghĩ tới nếu chuyện hôm nay không thành thì ngày sau sẽ đến lượt bọn họ bị nhặt xác, đã vậy rồi còn quan tâm đến thể diện làm gì, cả ba cùng lên.
Huyết Thần vung tay ném những tên nhóc không biết trời cao đất dày là gì này đi, lại nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu, thấy hắn bị ba người bao vậy thì hơi khó chịu vì vậy cũng nhập cuộc, nhấc chân xoay người đạp văng một kẻ trong đó, sau đó lại vung tiếp một quyền, lông tơ người đàn ông đều dựng ngược, miễn cưỡng trốn chạy mới giữ lại được mạng từ quyền này.
Nhưng như vậy còn chưa có kết thúc, Huyết Thần cũng không định dễ dàng bỏ qua cho đối phương, vung một đòn khiến cho bụng người đàn ông đau đớn kịch liệt, sau đó thì phun ra một búng máu, Huyết Thần bẻ khớp xương cổ thoải mái mở miệng: “Nhóc con, lúc ta bắt đầu đi đánh nhau ở tinh cầu bỏ hoang thì nhà người còn không biết ở xó xỉnh nào đâu, hiện giờ lại dám chạy đến đây kêu gào là do cảm thấy mạng mình dài quá à.” Người nọ dựa mình vào thân cây nhất thời không thể nói thành lời, chỉ có thể phát ra vài tiếng như nức nở từ trong cổ họng.
Trận chiến vẫn tiếp tục, ai cũng giết đến đỏ cả mắt, hai bên đều đổ máu, cho dù là Nghiêm Hoa Miểu hay Huyết Thần đều không thể may mắn thoát khỏi, ngay lúc này đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu xuống, mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn theo ánh sáng, theo sau đó dường như có âm thanh truyền đến từ nơi xa, sắc mặt Huyết Thần thay đổi, khóe miệng Nghiêm Hoa Miểu cũng đẩy lên, nói: “Đêm nay đến đây là kết thúc rồi, có điều không phải lo rằng đêm nay chính là kết thúc, sau này sẽ có vô số đêm đen lạnh giá chờ đợi các người, không lo không có thời gian để hối hận vì những chuyện bản thân đã làm.”