Dẫn Đường Này Bị Điên À

Chương 54: Chuyện cũ không thể nói



EDITOR: RAIZEL

BETA: MARSELYNNE

Bình trợn mắt nhìn bóng dáng Huyết Thần cách mình ngày càng xa, tựa như không cam lòng vùi mình giữa biển lửa, gã cố gắng vùng vẫy nhưng trên người gã không có lông chim, cánh tay cũng chẳng phải cánh chim. Cho dù gã có dùng cách gì đi nữa cũng không thể thoát khỏi vận mệnh, cuối cùng bị ngọn lửa nuốt chửng hoàn toàn.

Huyết Thần nhìn thấy ngọn lửa bên dưới đột nhiên bùng lên một chút như nhận thêm nhiên liệu mới, cậu lắc đầu nhè nhẹ, cảm thán thật đáng tiếc cho một thanh niên tốt mà lại lầm đường lạc lối. Lúc này đột nhiên có một hòn đá rơi từ trên xuống, Huyết Thần ngẩng đầu liền thấy mọi người đang tới, cậu lập tức quát lớn muốn bọn họ dừng ngay hành động lại: "Đừng xuống đây, tôi không sao, ngọn lửa dưới này không ổn định, cẩn thận bị bỏng."

Nói xong cậu cũng lập tức di chuyển, liều mạng mà leo lên, không bao lâu đã giáp mặt với mọi người, Nghiêm Hoa Miểu dẫn đầu thấy Huyết Thần bình an thì nhắm mắt điều chỉnh lại hơi thở, sau đó nhằn ra từng chữ: "Người kia đâu?" Giọng nói vô cùng đè nén, Huyết Thần tin rằng nếu Bình không rơi xuống biển lửa thì nhất định cũng bị xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó bị ném lên tung bay tán loạn giữa không trung như những cánh hoa rơi.

"Ngã xuống rồi, e là sẽ biến thành tro thôi, lửa lớn như vậy, Hạ gia ra tay với chúng ta cũng đủ tàn nhẫn." Huyết Thần cẩn thận tiến lại gần Nghiêm Hoa Miểu, nhẹ giọng thì thầm. Tro bụi trên mặt bị ngón tay lau mạnh đi, nhưng cũng chẳng sạch được, chỉ để lại những vệt tro đen xì: "Đừng nghịch, nghịch nữa là mặt thành đít nồi đấy." Huyết Thần rụt cổ tránh né những ngón tay của Nghiêm Hoa Miểu, Nghiêm Hoa Miểu thấy vậy cũng không tiếp tục nữa, chỉ mở miệng nói: " Đi thôi, chúng ta tiếp tục trèo lên, em vẫn chịu được chứ?"

Nghe được giọng nói nghi ngờ, Huyết Thần hơi cong chân lại một chút, thấy Nghiêm Hoa Miểu vẫn đang nhìn mình thì cố gắng nói: "Đương nhiên, mới như vậy thì đã là gì, tên nhóc kia còn muốn đấu với em, đúng là không khác gì tìm chết." Mọi người thấy Huyết Thần vẫn rất khí thế thì cũng lắc lắc đầu, nhìn nhau rồi cùng rời đi.

Chỉ có Hiến Án và Nghiêm Hoa Miểu vẫn ở đó không di chuyển: "Xin lỗi." Hiến Án mở miệng nói, Huyết Thần nghe vậy thì không hiểu cho lắm vì sao người này lại đột nhiên xin lỗi mình. Nghiêm Hoa Miểu trông bộ dạng này của Huyết Thần thì cũng biết là cậu chẳng hiểu gì, quay đầu nói với Hiến Án: "Không có gì, cậu đi lên đi, ở đây có tôi."

Vì thế ở trên phiến đá chỉ còn lại hai người: "Đau lắm sao?" Nghiêm Hoa Miểu hỏi, Huyết Thần muốn quay đầu bày ra bộ dáng không sao cả nhưng tầm mắt của Nghiêm Hoa Miểu thực sự khiến người ta cảm thấy áp lực, Huyết Thần muốn nói chút thương tích này không đáng gì nhưng còn chưa kịp nói đã bị Nghiêm Hoa Miểu quát ngừng lại.

"Tôi giúp em." Nghiêm Hoa Miểu tiến lại gần người Huyết Thần ý bảo cậu dựa lên người hắn. Huyết Thần muốn từ chối nhưng ánh mắt của đối phương dưới ánh trăng lộ ra vẻ kiên định chân thật đáng tin, hết cách Huyết Thần chỉ có thể khoác một cánh tay lên người Nghiêm Hoa Miểu, nhưng vẫn cố gắng di dời trọng tâm để giảm bớt gánh nặng lên người hắn.

"Phía trên vách đá này địa hình tương đối bằng phẳng, đến lúc đó để tôi nhìn xem." Nghiêm Hoa Miểu mở miệng nói. Huyết Thần biết chuyện này khó giấu nên chỉ có thể gật đầu, hai người một đường trèo lên đỉnh vách đá, lại cảm giác được bầu không khí có chút kỳ kỳ. Tina ngồi một bên mà Hiến Án lại ngồi ở một nơi cách Tina xa nhất, giữa hai tấm lưng quay vào nhau của hai người tràn ngập mùi thuốc súng.

Huyết Thần nhìn cảnh này chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ lại chơi trò gì đây? Tina hừ lạnh một cái, bóng dáng Hiến Án lại lộ ra vẻ cô đơn lẻ loi, cậu chọc Nghiêm Hoa Miểu một chút ý bảo đi sang hỏi Tina xem đây là tình huống gì, còn cậu thì bước sang ngồi cạnh Hiến Án.

Thấy Hiến Án vẫn không có phản ứng gì cậu mới mở miệng nói: "Người anh em, sao vậy, không phải vừa rồi còn rất tốt sao, chớp mắt cái sao đã thành bộ dáng này rồi." Thấy Huyết Thần lại đây, Hiến Án ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời một cái rồi nói: "Không có gì, chỉ là mệt mỏi thôi." Huyết Thần thấy có lẽ mình không nên lắm miệng, vì trông người này có vẻ đang thống khổ vô cùng.

Huyết Thần đứng dậy muốn rời đi, lại nghe giọng Hiến Án vang lên từ phía sau: "Huyết Thần, tôi thực sự rất hâm mộ cậu." Huyết Thần quay đầu nhíu mày mở miệng nói: "Cậu thì hâm mộ tôi cái gì chứ?" Dưới ánh trăng sáng là một mảng yên tĩnh, hơi nóng từ ngọn lửa phía dưới vách đá dường như không thể truyền tới phía trên vách đá cao trăm mét này, khiến cho nơi này rét lạnh lạ thường. Qua một hồi lâu, đến khi Huyết Thần cảm thấy mình sẽ không nghe được đáp án thì âm thanh mới từ từ truyền đến: "Tôi hâm mộ cậu có được thứ mà tôi luôn mong muốn."

Biểu cảm của anh ta vô cùng thống khổ, cả người giống như bị bao phủ bởi sự tự ti, Huyết Thần dừng bước chân nói: "Cậu cần một người lắng nghe sao?" Hiến Án gật đầu, Huyết Thần lại lần nữa ngồi xuống, ngọn gió phía dưới cuốn ngọn lửa bùng lên rồi lại rơi xuống, Hiến Án mở miệng nói: "Tôi và Tina đã chơi cùng nhau từ nhỏ, là bạn cực kỳ thân thiết..."

Phía bên kia Nghiêm Hoa Miểu cũng hỏi Tina có chuyện gì, Tina do dự một chút rồi mới nói: "Chúng ta có thể để anh ta đi không, người này ngoài việc kéo thêm phiền phức thì thực sự chẳng có tác dụng gì, nếu không phải do anh ta thì đã không xuất hiện một màn hiểm cảnh như vừa rồi, Huyết Thần cũng sẽ không gặp nguy hiểm."

Nghiêm Chước thấy sắc mặt anh già nhà mình không đúng, lập tức nhảy tới giảng hòa: "Không sao không sao, Huyết Thần không phải người hẹp hỏi, hơn nữa mọi người nhìn xem hai người họ bên kia hòa thuận chưa kìa. Lại nói nếu không nhờ Hiến Án thì chúng ta cũng không đến được nơi này."

"Chán ghét Hiến Án là ân oán cá nhân của cô, còn nói rằng nếu không có anh ta thì Huyết Thần sẽ không gặp nguy hiểm thì quá phiến diện." Nghiêm Hoa Miểu cũng không phải loại người qua cầu rút ván, ngoại trừ Huyết Thần thì tố chất thân thể của phần lớn dẫn đường đầu như vậy, Hiến Án xem như là không tồi rồi, so với một quân y như Phong Lam cũng không kém bao nhiêu.

Tina thấy sắc mặt Nghiêm Hoa Miểu trầm xuống, nhất thời chỉ biết ngồi xổm dưới đất, qua một lúc lâu mới mở miệng nói: "Tôi và tên nhóc kia từ nhỏ đã đánh qua đánh lại, quả thực là kẻ thù..." Lúc này lời kể của hai bên hoàn toàn đối lập, Hiến Án tiếp tục nói: "Bọn tôi là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư." ; "Chúng ta là oan gia ngõ hẹp, oan gia đối đầu." Tina nói.

Hiến Án nói: "Khi còn nhỏ mỗi ngày tôi đều tìm cô ấy chơi, mỗi lần đều cố gắng dỗ cho cô ấy vui.". Tina nói: "Khi còn nhỏ mỗi ngày anh ta đều trêu chọc tôi, lần nào cũng là anh ta đứng đó nhìn tôi khóc."

Huyết Thần gật đầu, bên kia Nghiêm Chước cũng gật đầu, ý bảo hai người này tiếp tục. Hiến Án: "Sau này khi cô ấy thức tỉnh thành lính gác, tôi vô cùng đau lòng, cho rằng bản thân không còn cơ hội nữa, ai mà ngờ tôi lại thức tỉnh thành dẫn đường coi như là đi đường vòng cũng không sao."

Tina: "Sau đó tôi thức tỉnh thành lính gác, tôi rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng cũng có thể đánh anh ta, nhưng tên nhóc kia lại may mắn trở thành dẫn đường khiến cho tôi đánh mất cơ hội."

Hiến Án: "Vốn tưởng rằng có thể tiếp tục tiền duyên nhưng không ngờ lại bị cự tuyệt, cố gắng lại gần cô ấy nhưng ở giữa luôn có người chen ngang, vì tránh hiểu lầm tôi luôn từ chối những người khác nhưng mà..." Sắc mặt Hiến Án ngày càng nặng nề.

Tina: "Vốn nghĩ như vậy thì cũng đành thôi, nhưng không ngờ anh ta vậy mà cứ đến tìm chết, làm cho lính gác nơi đó chó gà không yên, mỗi ngày đều như khổng tước khoe đuôi thông đồng hết cô gái này đến cô gái khác, sau khi thông đồng xong thì lại bỏ mặc người ta, cậu nói xem như vậy còn không phải cặn bã sao..." Tina bụp mạnh một cái lên đùi khiến Nghiêm Chước kêu đau một tiếng: "Chị ơi tự bụp bản thân đi."

Hai bên đều kể chung một việc nhưng có vẻ chẳng giống nhau chút nào, nhìn bộ dáng hai người cũng không giống đang nói dối, cho nên rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra có lẽ chẳng ai biết được, quá khứ chỉ có thể là quá khứ, không ai có cách nào có thể hoàn toàn biết được sự kiện đã trôi qua.

Âm thanh trầm thấp của Hiến Án dễ khiến người ta đi vào giấc ngủ, ban đầu Huyết Thần còn lắng nghe nhưng chỉ một lúc sau thì hai mí mắt bắt đầu trùng xuống, rồi sau đó hoàn toàn nằm ngã trên tảng đá, ngày hôm sau mở mắt ra chỉ nghe thấy tiếng vù vù bên tai, cậu mệt mỏi nhướng mày, lại thấy Hiến Án vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, Huyết Thần thấy bản thân sắp điên rồi, chưa tính đến chuyện ngày hôm qua lăn lộn đến tận khuya, vậy mà anh ta còn có thể nói không ngừng đến tận bây giờ.

"Huyết Thần ngươi làm sao vậy?" Hiến Án mở miệng hỏi dò nhưng Huyết Thần chỉ lắc đầu, thấy gương mặt anh ta dưới ánh ban mai như nhuộm thêm vài phần ấm áp, lông mi dày khẽ lay động mang theo dáng vẻ yếu ớt mà xinh đẹp, Huyết Thần nhìn về phía Hiến Án cảm thấy mình gặp quái vật rồi, một người có dáng vẻ của một công quý công tử ôn nhuận mà lại mang thuộc tính lảm nhảm, thế giới này bị làm sao vậy.

Huyết Thần xoay người đứng lên lại cảm thấy phía dưới có không ít người đang tìm kiếm gì đó, Hiến Án cũng đứng dậy ló đầu quan sát tình huống, lại bị Huyết Thần ấn đầu xuống đất: "Đừng lộn xộn, chúng ta ở trên này cũng không quá cao, bọn chúng ngửa đầu vẫn có thể nhìn thấy chúng ta." Hiến Án gật đầu rồi cũng bò sát trên mặt đất, mọi người cũng đều đứng dậy nối tiếp bò đến cạnh vách đá.

"Bọn họ không giống người của học viện lính gác và học viện dẫn đường, nhìn qua thì người tới không có ý tốt." Huyết Thần mở miệng, mọi người gật đầu, Nghiêm Hoa Miểu nhìn bao quát tình cảnh trước mắt rồi ra lệnh cho mọi người: "Phân làm hai đội, đi xuống từ phía sau bọn, sau đó đánh bọc từ hai cánh, phải giữ lại một người sống, ra tay."

===---0o0o0o0---===