Nghiêm Hoa Miểu bị quân bộ cấp bách triệu đi, để lại Huyết Thần một mình buồn chán, đối với vị chủ nhân không an phận này, cuộc đời có ba niềm vui: đấu với trời, đấu với đất, đấu với người, vui mừng vô cùng, mà từ lúc đi tới đế đô tiến vào Nghiêm gia khiêu khích không ngừng, kiếm chuyện kết bạn, bị đánh đập, cuộc sống hiếm khi nhàm chán như bây giờ, ngay cả một người bầu bạn cũng không có.
"A thật nhàm chán, không biết lần này Nghiêm Hoa Miểu phải đi bao lâu." Huyết Thần giương mắt nhìn về quang não phía trước, phía trên viết một chuỗi ký tự không hiểu ra sao cả, đối với những chương trình học nhẫn nại bồi dưỡng dẫn đường này Huyết Thần luôn luôn rất cáu kỉnh, không có biện pháp nào, người ta có am hiểu và không am hiểu, đồng dạng Huyết Thần cũng không phải là con người toàn vẹn, nếu ở giữa môn học lựa chọn cậu tình nguyện nghe nhiều mấy tiết lý thuyết căn bản dẫn đường, mà không phải là những thứ logic quái dị này.
Chẳng qua tuy rằng như vậy, Huyết Thần cũng không thể nào lựa chọn, cậu không thể bốc hơi trên nhân gian, cũng không thể chui xuống đất, cậu không còn cách nào khác ngoài nói vài lời chán nản ở đây, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, thủy tinh giữa khung cửa sổ sáng sủa khác thường, bên ngoài lá cây bóng tối đan vào thành đàn, gió thổi qua, Huyết Thần đánh cái hắt xì lớn, phá hỏng cảnh vật.
Cảnh trí bên ngoài như thế nào cậu không ngại, lúc này tất cả những gì cậu đang nghĩ đến là tung tích của Nghiêm Hoa Miểu, không biết hắn lúc này ở quân đội có khoẻ mạnh hay không, nhiệm vụ lần này có thuận lợi hay không, Huyết Thần có chút phát điên, cậu rất muốn làm bạn ở bên cạnh Nghiêm Hoa Miểu, thế nhưng quân bộ là chỗ cậu vẫn luôn chống đối, còn nhớ rõ ở liên bang có nhiều mời chào như vậy, nhưng mà đều bị bản thân mình từ chối.
Chỉ là nếu như mình không tiến vào quân bộ, lại có chỗ nào có thể cung cấp nơi nương thân, nhớ lại lúc bản thân mình ở thế giới ABO, nửa đời trước lưu lạc, tuổi già dành cho quân bộ, về sau lại không ngừng lên đường trốn chạy, chiến đấu không ngừng nghỉ suốt cuộc đời, mà lúc này đối mặt với sự thoải mái an nhàn như vậy khiến cho người ta mê man không biết làm sao, Huyết Thần giơ tay lên bao trùm ở trên vị trí trái tim của mình, cảm nhận được không phải là nhịp tim đập mà là vũ khí lạnh như băng, Huyết Thần chi sa được đặt ở chỗ đó.
Lúc này bên ngoài một trận gió lớn, cậu ngẩng đầu phát hiện xung quanh mình là những gương mặt trẻ tuổi, cảm giác này thật kỳ lạ, tuy rằng hiện tại bề ngoài của Huyết Thần cũng chẳng qua là chừng hai mươi, thế nhưng ở trong nội tâm cũng không phải là linh hồn của một thiếu niên, nói đơn giản chính là một lão yêu tinh ranh ở dưới túi da trẻ tuổi.
Loại hình dung này khiến cho khóe miệng Huyết Thần hơi hơi cong lên, nhưng mà lúc này bên ngoài một trận tiếng vang cắt đứt tâm tình tốt này, chuyện gì xảy ra, vì cái gì rối loạn như thế, Huyết Thần khó khăn lắm lộ ra thân hình, chỉ thấy một đôi ủng da sáng loáng xuất hiện ở trước mặt, ủng da thể chế quân sự là người của quân bộ? Bọn họ tới nơi này làm gì?
Một người đàn ông cao lớn đi đến mở miệng nói "Ai là Huyết Thần, đi ra một chút." Thanh âm của người nọ giống như hàn băng làm người run một cái, bên trong lớp học trong nháy mắt một mảnh lặng ngắt như tờ, Huyết Thần lúc này đẩy ghế ra, giương mắt nhìn về phía đó nói "Là tôi, xin hỏi chuyện gì?"
Huyết Thần tự tin mình không có dính dáng gì với quân bộ, chỉ là người này thế tới rào rạt nhìn qua không giống như là một người dễ trêu, người nọ quan sát Huyết Thần từ trên xuống dưới một chút, thanh âm sản sinh một chút dao động "Cậu là Huyết Thần?" Nghe nói như thế Huyết Thần ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương lặp lại "Đúng."
Thấy Huyết Thần đứng ở nơi đó vẻ mặt lạnh lùng không kiêu ngạo không siểm nịnh, người đàn ông hơi gật đầu quay đầu nói "Theo tôi, hiệu trưởng học viện dẫn đường còn có tướng quân đều ở chỗ đó chờ cậu, có một số việc phải thông báo." Không duyên cớ bỏ lại câu này sau đó hắn xoay người rời đi, Huyết Thần lại từ từ đứng dậy đi theo phía sau người nọ, không hỏi bởi vì chuyện gì, hắn là ai, muốn đi đâu.
Hàng lang thật dài thông hướng đến một chỗ quen thuộc, cuối cùng dừng lại ở trước một cánh cửa, người đàn ông dẫn đường kia mở cửa ra nói "Vào đi thôi." Huyết Thần cất bước nghiêng người lướt qua hắn, khóe mắt đảo qua ngón tay đối phương, nhìn ra được người này hẳn là thuộc về lính tác chiến, huy hiệu trên vai hiển thị người nọ là cấp giáo úy.
Bước vào cửa chính, chỉ thấy phòng hiệu trưởng rộng mở đã chen chúc không ít người, có người không quen, có người quen, có người hoàn toàn xa lạ, hiệu trưởng học viện lính gác đi đầu mở miệng "Đây là Huyết Thần, mấy vị này cậu tạm thời có thể dùng quân hàm xưng hô, đây là trung tá, trung tướng, đại uý." Hiệu trưởng lần lượt giới thiệu, nhưng mà Huyết Thần lại không có phản ứng chút nào.
Cậu đối với những người này không có hứng thú, chỉ là xoay người hơi cúi chào với hiệu trưởng học viện dẫn đường bên cạnh, cậu còn nhớ rõ hôm đó lúc thẩm phán vẻ mặt của ông ta lo lắng, đối với người này Huyết Thần cung kính hơn nhiều, về phần người khác, xin lỗi không rõ các ngươi là cọng hành nào, đến từ đâu, tới cửa giống như thái độ kiếm chuyện vậy, còn trông cậy vào người khác cho ngươi sắc mặt tốt.
Thấy Huyết Thần không để cho một chút mặt mũi, hiệu trưởng học viện lính gác có chút lúng túng, chỉ đành phải cầu cứu nhìn về phía ông bạn già của mình, ra hiệu ông ta tới giải quyết, viện trưởng học viện dẫn đường tiếp thu được tin tức, khụ khụ thanh giọng hai tiếng, đối với bản tính của Huyết Thần ông ta cũng sờ không trúng, vì vậy thăm dò mở miệng nói "Cậu cũng biết gần đây tổ sao bạo động không ngừng, tình hình trên chiến trường cũng không lạc quan, hiện tại chúng ta không chỉ cần lính gác xuất sắc còn cần dẫn đường xuất sắc, cậu hiểu rõ ý tứ của tôi đi."
Hiệu trưởng học viện dẫn đường nói xong câu này cẩn thận quan sát vẻ mặt Huyết Thần, nhưng mà vẻ mặt đối phương không có bất kỳ biến hóa nào, cũng chính bởi vì không có bất kỳ biến hóa nào, mọi người mới không cách nào suy đoán ra phản ứng kế tiếp của cậu, chỉ thấy Huyết Thần suy nghĩ hồi lâu nói "Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú."
Nói xong câu này cậu quay đầu chuẩn bị rời khỏi, nhưng mà vị tướng phía sau mở miệng nói "Người trẻ tuổi nhiệt huyết thuộc về thanh xuân, trong lòng cậu lẽ nào không cất hoài bão và quyết tâm chiến đấu tới cùng sao?" Trung tướng ngồi ở địa vị cao, ánh sáng chiếu vào người cậu, nhưng mà Huyết Thần lại không động tâm, chỉ là ngẩng đầu nói "Nhiệt huyết không thuộc về thanh xuân mà thuộc về người còn sống, người chết có chỉ là thân thể cứng ngắc và bùn bên cạnh."
Trung tá hiển nhiên không có đoán được Huyết Thần sẽ trả lời như vậy, trong chốc lát bầu không khí có chút lúng túng, lúc này trung tá nhìn như ứng xử tốt hơn đứng dậy "Quân đội sẽ không phái dẫn đường làm chuyện nguy hiểm, ngài không cần phải lo lắng vấn đề sinh mệnh, hơn nữa ở chỗ đó cậu cũng có thể thực hiện lý tưởng của cậu, không phải sao? Người có tài năng giống như ngài vậy, chỉ sợ là không cam lòng bình thường cả đời."
Nhưng mà mặc dù như thế Huyết Thần vẫn không có một tia dao động, cậu chán ghét quân bộ bởi vì chiến hữu trước đây bởi vì chỉ huy thất bại mà chết, mà quân bộ xuất phát từ thế cục cân nhắc quyết tâm vì vị tướng quân kia giấu diếm, vì vậy đưa bàn tay gây tội ác về phía những người biết chuyện đó.
Những hạ sĩ đáng thương đó cửu tử nhất sinh trốn thoát, lại lần thứ hai bị đẩy về phía địa ngục, đối với vị quan chỉ huy kia bọn họ chưa từng oán hận, mặc dù quyết đoán sai lầm của y chôn vùi sinh mệnh của đồng bạn, trên chiến trường tin tức mất đi hiệu lực đúng là bình thường, nhưng bọn họ không ngờ được quân bộ sẽ vì thế đưa dao mổ về phía bọn họ, bọn họ không có một câu biện bạch liền ngã xuống dưới dao mổ, không có mang theo vinh quang chết trận lại cõng lên tiếng xấu đầy người.
Huyết Thần là một người may mắn chạy trốn, cậu không cam lòng cứ như thế mà chết, sau đó trở thành phản quân lưu lạc ở ngoài, chính bởi vì nguyên nhân này khiến cho thiện cảm của cậu với quân bộ là số âm, lời của trung tá để cho Huyết Thần buồn cười, cậu nói "Ông sẽ không trêu chọc nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là nguy hiểm sẽ không trêu chọc ông, về phần khác thì xin lỗi, ở trên chiến trường tôi chưa bao giờ bởi vì là dẫn đường mà được ưu đãi, ngược lại thân phận của dẫn đường để cho tôi chết nhanh hơn."
Lời không nể mặt của cậu, khiến cho trung tá cảm thấy xấu hổ "Về phần ông nói không muốn làm người bình thường, là thât. Tôi lúc còn bé vẫn luôn có một mong ước, đó chính là oanh tạc tổng bộ quân đội, về phần tại sao, bởi vì bọn họ cướp đi tất cả mọi thứ ta đã từng có." Lời nói nửa thật nửa giả, thế nhưng cảm giác chán ghét trong đó, khiến cho trung tướng ngồi ở địa vị cao phải cau mày.