Lục Tẫn Triêu nhìn chằm chằm Lâm Khiếu Minh một hồi, chắc chắn cậu không có việc gì mới yên lòng.
"May mà sáng nay đã thu lại hết đá ngăn trở và máy phát tiếng ồn trắng." Bị dọa một trận, Lục Tẫn Triêu không còn buồn ngủ nữa: "Tôi đi siêu thị mua chút đồ vật, tối nay cậu muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
Câu trả lời trong dự kiến, Lâm Khiếu Minh không hề kén chọn, khá dễ nuôi. Lục Tẫn Triêu ngẫm nghĩ nên làm món gì, thay quần áo xong, anh cầm chìa khóa xe ra ngoài.
Chiếu cố vị giác của lính gác, khoảng thời gian này Lục Tẫn Triêu nấu cơm khá thanh đạm.
Thể chất đặc biệt của lính gác khiến họ không thể ăn được cay, Lục Tẫn Triêu chỉ có thể thỏa mãn cơn thèm của mình ở nhà ăn bệnh viện.
Mặc dù Lâm Khiếu Minh không nói, nhưng đều thấy trong mắt.
Đã rất lâu không được người khác cẩn thận chăm sóc như vậy, mà từ xưa đến giờ cậu không phải là người thường bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài, những gì cậu có thể làm cũng chỉ là dạy cho Lục Tẫn Triêu càng nhiều tri thức về lính gác dẫn đường, cố gắng hết sức giúp anh thích ứng cuộc sống sau khi thức tỉnh.
Suốt mười mấy ngày sau đó, Lục Tẫn Triêu luôn trong trạng thái căng thẳng, anh sợ lại xảy ra cuộc điều tra tương tự.
May mà không có, trải qua cuộc tìm kiếm khắp hành tinh, Thánh Sở vẫn không thể tìm được lính gác thay máu đã chạy trốn một tháng trước.
Lục Tẫn Triêu có đủ lý do tin tưởng "Lâm Khiếu Minh" không phải cái tên thực sự của lính gác, lòng dạ của cậu kín đáo như vậy, hiển nhiên đã có ý định cắt đứt với quá khứ của mình.
Nếu Lâm Khiếu Minh không hề đề cập tới, Lục Tẫn Triêu cũng sẽ không hỏi, ít nhất hiện tại hai người đang ở chung một chiến tuyến giúp đỡ lẫn nhau.
...
"Bác sĩ Lục! Bác sĩ Lục có ở đây không?"
Lúc điều dưỡng ở bàn trực khám vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng làm việc ra, Lục Tẫn Triêu đang thay áo blouse trắng, chuẩn bị tan làm về nhà.
Đã là 8 giờ tối, hôm nay không phải anh trực ban, vốn nên về nhà từ sớm, Lục Tẫn Triêu vừa hoàn thành một ca phẫu thuật van tim có độ khó rất cao, nên mới ở lại đến lúc này.
"Phòng cấp cứu vừa tiếp nhận ba người bệnh bị tai nạn xe cộ, chịu thương khá nghiêm trọng, khả năng cao cần phẫu thuật, bác sĩ Vu gọi anh mau qua đó!"
"Tôi biết rồi."
Lục Tẫn Triêu lập tức mặc lại áo blouse trắng, nhanh chân bước ra khỏi văn phòng, đi thang máy chuyên dụng, cấp tốc đến khoa cấp cứu ở tầng một khu phía đông.
Trường hợp tương tự cũng thường phát sinh, hồi trước, Lục Tẫn Triêu từng thực tập tại khoa cấp cứu ba tháng, quan hệ với các bác sĩ cấp cứu vô cùng tốt, cộng thêm kỹ thuật vượt trội, nếu xảy ra chuyện họ thường xuyên sẽ gọi anh qua đó trước tiên.
Vừa bước vào phòng cấp cứu anh liền ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, ngay cả hành lang cũng vương vãi vết máu li ti. Các điều dưỡng chạy vội, không ngừng vận chuyển đủ loại dụng cụ và thuốc men, treo túi máu lên cọc truyền dịch.
"Bác sĩ Lục đến rồi!" Không biết ai hô lên một tiếng, một điều dưỡng nhanh chóng lại gần, dẫn anh tới bên người Vu Huy.
Bác sĩ đeo kính đang cúi người kiểm tra bệnh nhân máu me đầm đìa, sắc mặt ngưng trọng.
"Tình huống như thế nào?" Lục Tẫn Triêu lấy găng tay trong túi ra, đeo lên. Điều dưỡng đi tới, dùng kéo thuần thục cắt vùng áo trước ngực bị máu thấm ướt của bệnh nhân, kẹp lấy một mảnh kim loại bất quy tắc dài 30 cm ngay giữa lồng ngực.
"Cửa xe biến dạng cắm vào giữa vùng ngực bệnh nhân, trong quá trình cắt kim loại tạo thành tổn thương lần thứ hai, cách rất gần trái tim, có lẽ đã tổn thương đến mạch máu, nhất định phải nhanh chóng phẫu thuật mở lồng ngực."
Tốc độ nói của Vu Huy nhanh tới mức miệng như bốc khói, ông ấy đột nhiên ngồi dậy, quay đầu la to vào trong không khí: "Thuốc thử số H256! Cả túi máu nữa, mau lấy ra đây!"
Lục Tẫn Triêu liếc mắt nhìn qua, anh rời khỏi đó đi xem hai bệnh nhân khác trên giường bên cạnh.
Mức độ bị thương của hai người kia có phần nặng hơn, một người bị hai ống thép xuyên từ sau lưng ra trước, lồng ngực của một người khác đã bị xẹp xuống, không ngừng có bọt máu tuôn ra từ miệng mũi, trượt dọc theo gương mặt.
Cả ba người đều bị chấn thương nghiêm trọng ở vùng ngực, nhất định phải tiến hành phẫu thuật, chỉ nhìn sơ qua cũng biết cuộc phẫu thuật của người nào cũng có độ khó khăn cực cao.
Mà hành tinh Nam Thiên chỉ có một khoang chữa bệnh toàn diện* còn trống.
*Raw là 全效治疗舱, bạn nào biết từ nào hay hơn thì comment cho mình biết với nha!
Có thể tưởng tượng được mức độ nghiêm trọng của tai nạn giao thông lần này, Lục Tẫn Triêu quay đầu nói với điều dưỡng: "Đây là xe gì?'
"Xe vận chuyển vật liệu xây dựng va chạm với ô tô con, ống thép theo quán tính trực tiếp xuyên qua vách ngăn buồng lái!"
Lại thêm một điều dưỡng đi tới, màn hình ảo lơ lửng giữa không trung hiển thị kết quả chụp X-quang, Lục Tẫn Triêu nhanh chóng bước qua đó, đại khái biết rõ tình trạng hiện tại của ba người.
Lúc nhìn đến tấm ảnh cuối cùng, thanh niên bị xẹp lồng ngực nằm bên cạnh đột nhiên mở to mắt, cổ họng phát ra âm thanh hít hà đau đớn.
Hai mắt anh ta nhô lên, hai tay tóm chặt lấy ga giường như muốn xé nát vải vóc, gân xanh nhô lên khỏi làn da một cách khủng khiếp, nhiều máu phun trào ra từ trong lỗ mũi hơn, bắn lên góc áo blouse trắng của Lục Tẫn Triêu!
Bên trong vùng tinh thần Lục Tẫn Triêu đột nhiên lóe lên một đốm sáng.
Đốm sáng này cực kỳ yếu ớt, như ngọn đèn dầu lung lay trong gió, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ dập tắt.
Anh sửng sốt, lập tức khoát tay ngăn cản điều dưỡng sắp sửa tiêm adrenalin vào người bệnh nhân: "Chờ chút đã! Người này là lính gác!"
"Lính gác?" Vu Huy hoảng hốt: "Mau! Mau mang thuốc an thần và chất dẫn đường tới! Hôm nay ai trực ban tại khoa lính gác?"
"Bác sĩ Hứa Vân Phỉ! Tôi đi gọi cô ấy!"
Hai mắt lính gác đã đỏ bừng, ga giường xoẹt một tiếng bị xé nát, anh ta giãy giụa cơ thể như điên dại, ba nam điều dưỡng xông ra, dùng hết sức nỗ lực đè anh ta lại.
Cơn đau đớn vượt xa mức chịu đựng cực hạn của nhân loại đang ép anh ta phát điên, người bình thường chẳng thể nào hiểu được lúc bị thương, rốt cuộc lính gác sẽ phải trải qua nỗi đau tột độ đến nhường nào.
Lính gác gào thét, không ngừng đập đầu mình vào đầu giường, nút bần được nhét vào trong miệng anh ta đã hoàn toàn biến dạng dưới lực cắn mạnh mẽ, lọt vào trong lợi. truyện xuyên nhanh
Các điều dưỡng nặng gần 200kg gần như bị lính gác lâm vào điên cuồng lật tung, lần tổn thương thứ hai đang hình thành. Mỗi lần phập phồng, lồng ngực xẹp xuống kia đều sẽ tạo thành thương tích cực lớn, bất cứ lúc nào phần xương sườn đã gãy cũng có thể đâm xuyên nội tạng mềm mại bên trong!
Không thể để anh ta tiếp tục như vậy nữa! Anh ta sẽ chết!
Trong giây phút suy nghĩ kia nảy lên trong đầu, Lục Tẫn Triêu tiến lên một bước, vươn tay qua khe hở giữa đám người, nắm lấy cánh tay nổi lên gân xanh của lính gác.
Chỉ chốc lát, tinh thần lực rót vào tấm chắn tràn ngập nguy cơ, tiến vào bên trong thế giới tinh thần mà không hề gặp phải ngăn trở.
Thế giới tinh thần của lính gác là một sườn núi, giờ phút này sương mù đen nhanh chóng lan tràn đang cắn nuốt hết thảy, kế tiếp nó sẽ nuốt chửng mạng sống của lính gác trẻ tuổi này!
- Đừng sợ, sẽ không sao cả, tôi sẽ cứu cậu, tôi đang cứu cậu.
Lục Tẫn Triêu không ngừng lặp lại, anh dùng hết sức lực thành lập liên kết tinh thần tạm thời. Trên mặt biển trong thế giới tinh thần xuất hiện một xoáy nước, cuốn lấy nước biển xung quanh rót vào trong đó.
Trung tâm vòng xoáy được dẫn tới bầu trời bên trên sườn núi thông qua liên kết tinh thần Lục Tẫn Triêu thành lập.
Nước biển hóa thành mưa rơi xuống từ không trung, dòng nước êm dịu chảy xuôi qua khe hở, cọ rửa tin tức đau đớn thừa thãi, hòa tan sương mù màu đen mù mịt, vô số tâm trạng tiêu cực rót ngược lên bầu trời, xông vào trong ý thức của Lục Tẫn Triêu!
Cộng cảm* mãnh liệt gần như khiến cả người Lục Tẫn Triêu run rẩy, anh ngừng thở, tập trung rót xuống nhiều nước biển hơn.
*Raw 共感, có thể hiểu là sự cộng hưởng về cảm xúc/cảm giác, chúng mình xin để là cộng cảm nhé!
Sương mù dần nhạt đi, sườn núi chậm rãi hiện ra dáng vẻ vốn có. Đây là một mảnh nương rẫy được ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi, nhưng hiện tại, mặt trăng đã vỡ nát, rơi vào trạng thái gần chết.
- Đừng động đậy nữa! Nó sẽ chỉ làm cậu đau đớn hơn thôi!
Lính gác dần giãy giụa yếu đi, các điều dưỡng đầm đìa mồ hôi đang gào thét cái gì đó, Lục Tẫn Triêu hoàn toàn không nghe thấy. Anh chăm chú nhìn vào hai mắt mất tiêu cự của lính gác, càng ngày càng nhiều nước biển rơi xuống, cọ rửa tất cả tin tức quá tải.
- Đúng, chính là như vậy. Tỉnh táo lại, cậu sẽ không có việc gì. Hiện tại, đóng cửa cảm giác đau, đóng cửa thính giác, nhắm mắt lại, chúng tôi sắp sửa phẫu thuật cho cậu.
Giọng nói bình tĩnh của dẫn đường vang vọng khắp sườn núi, đau đớn, âm thanh ồn ào, tia sáng chói mắt đều biến mất.
Thời khắc hai mắt lính gác nhắm lại, ngừng giãy giụa, cả người anh ta dường như hôn mê bất tỉnh, hoặc nói chính xác hơn, một lần nữa rơi vào trạng thái tiến gần đến cái chết.
Lục Tẫn Triêu chợt buông ra bàn tay đang nắm lấy cánh tay lính gác, trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi, anh lùi lại hai bước, nhìn xung quanh.
Tất cả mọi người đều bận rộn, không ai chú ý tới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Trong mắt bọn họ, lính gác chỉ đơn giản là kiệt sức nên ngất đi lần nữa.
Lục Tẫn Triêu nhẹ nhàng thở phào, anh cúi đầu nhìn tay mình, mím môi, chầm chậm nắm tay lại.
"Tôi đến rồi! Lính gác ở đâu?" Hứa Vân Phỉ xông vào phòng cấp cứu, không đợi điều dưỡng mở miệng, cô ấy đã theo sự chỉ dẫn của tinh thần lực đi đến bên người lính gác, nắm lấy cánh tay anh ta, bắt đầu tiến hành chải vuốt khẩn cấp.
Đôi mắt vừa mới nhắm lại chợt lần nữa mở ra, Hứa Vân Phỉ nhíu mày, nghi ngờ hô một tiếng: "Hả?"
Lục Tẫn Triêu không để cô ấy có bất cứ cơ hội phát biểu ý kiến nào, anh hít thở sâu, trầm giọng nói: "Chuẩn bị phẫu thuật!"
Vu Huy ngẩng đầu: "Phẫu thuật một cuộc trước? Tôi đã để người đi gọi Eusta đến rồi!"
"Song song đi." Lục Tẫn Triêu lấy máy truyền tin xuống, bỏ vào trong túi: "Đợi Eusta từ nhà đến thì trễ mất rồi*, nhanh lên! Chuẩn bị phẫu thuật!"
*Câu tục ngữ 黄花菜都凉了, tạm hiểu là mọi thứ đã quá muộn, không thể cứu vãn được nữa.
Vu Huy quả thực không thể tin được mình nghe thấy cái gì, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên: "Ba cuộc? Cậu điên rồi!"
"Tôi có thể." Lục Tẫn Triêu nhìn chăm chú vào đôi mắt của ông ấy sau thấu kính: "Cũng không phải là chưa từng làm."
"Nhưng độ khó quá cao!"
"Tôi có thể." Lục Tẫn Triêu vỗ vai Vu Huy, mồ hôi tay in xuống vệt nước đậm màu trên vải vóc: "Thầy Vu, tin tưởng tôi."
Vu Huy bình tĩnh nhìn chằm chằm anh vài giây, cơ bắp trên gương mặt đột nhiên căng chặt, chợt dùng sức gật đầu.
"Được! Tôi làm phụ mổ cho cậu! Lão Vương! Bác sĩ Hứa! Điều dưỡng trưởng! Chuẩn bị phòng phẫu thuật LAF*!"
*Raw là 凝胶型手术室环境, sau khi (vòng vèo) tra cứu thì có thể hiểu đại khái là để đảm bảo chất lượng vô trùng của phòng phẫu thuật, người ta sử dụng hệ thống làm sạch môi trường OT Laminar (dùng dòng chất khí hoặc chất lỏng). Mình xin phép dùng cụm LAF (Laminar Air Flow) để chỉ hệ thống OT Laminar lưu thông bằng dòng chất khí nhé! Bạn nào có kiến thức thì update cho mình nha tại không phải dân y nên không biết ạ hic hic