- Khinh Vũ tỷ tỷ, tỷ đã sớm biết? Nghị ca ca, huynh vì cái gì lại giấu diếm ta!
Khương Uyển Nhi quá kϊƈɦ động.
Thánh linh văn, Khương Nghị lại là Thánh linh văn, trách không được cảnh giới tăng lên nhanh như vậy. Thời gian qua đi hai trăm năm, Khương Vương phủ vậy mà lần nữa xuất hiện Thánh linh văn, cũng đã luyện thành Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.
Tiên tổ phù hộ!
Nàng hiện tại cũng hận không thể bay trở về Khương Vương phủ, chia sẻ với phụ thân tin tức phấn chấn này.
- Nhanh nhanh nhanh, chúng ta nhất định phải chạy về tới Bạch Hổ quan vào buổi sáng ngày mai.
Khương Uyển Nhi hưng phấn thúc giục.
Ba mươi ba vị Huyết Ngục vờn quanh xung quanh, năm mươi lăm vị Huyết Ngục phân tán ở phía xa, thủ hộ bọn hắn lấy tốc độ cao nhất phi nước đại. Không có người nào chúc mừng, không có người nào kϊƈɦ động. Sắc mặt sau mặt nạ ngược lại dần dần ngưng trọng.
Hơn năm trăm dặm vào trong hoang dã, bọn hắn không ngừng không nghỉ chạy hết tốc lực một ngày một đêm, rốt cục tại sáng ngày thứ hai thì thuận lợi trở về thành Bạch Hổ.
- Thánh linh văn?
Khương Hồng Võ vươn người đứng dậy, chăm chú nhìn Khương Nghị trước mặt.
Mãnh liệt thở dốc biểu hiện ra thời khắc này hắn vô cùng kϊƈɦ động.
- Phụ thân, đúng là Thánh linh văn, Nghị ca ca còn thi triển Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, một quyền đánh phế đi Bạch Hoa. Ô Cương Tiễn oanh sát Bạch Hoa, một tiễn xuyên tim, vô cùng đặc sắc. Đúng rồi đúng rồi, Nghị ca ca còn giận dữ mắng mỏ tất cả mọi người ở đấy, mắng rất sảng kɧօáϊ.
Mặc dù đã qua một ngày nhưng Khương Uyển Nhi vẫn không kềm chế được cỗ kϊƈɦ động kia.
Khương Hồng Võ đi đến trước mặt Khương Nghị:
- Nhanh cho ta xem một chút.
Khương Nghị tháo thắt lưng gấm xuống, lộ ra Kim Viêm thánh văn bao trùm hơn phân nửa trêи trán.
Kϊƈɦ cỡ Linh văn của những người khác đều tương đương như ngón tay cái, nhưng Khương Nghị lại giống như là Hỏa Liên nở rộ, kiểu dáng phức tạp, còn hiện ra ánh vàng thần bí. Khương Nghị mở hai tay ra, dâng lên một ngọn lửa màu vàng, nhiệt độ cao bóp méo không gian, tản ra sóng nhiệt nóng rực.
- Tốt, tốt quá!
Cảm xúc Khương Hồng Võ chập trùng, hơn hai trăm năm, Khương gia lần nữa đã sinh ra thánh văn. Mặc dù không phải hài tử thân sinh của hắn, nhưng cũng là kiêu ngạo của Khương Vương phủ.
- Phụ thân, xin hãy tha thứ vì ta đã giấu diếm đến bây giờ. Bất quá từ giờ trở đi, tình cảnh của chúng ta có thể cải thiện. Khương Vương phủ và tám đại cứ điểm đều sẽ chăm chú chen chúc bên cạnh chúng ta, ngay cả quân doanh Bắc Cương đều sẽ chủ động liên hệ với chúng ta. Mặc dù có thể sẽ gây nên việc hoàng thất cùng Tam Vương Thương Châu liên thủ áp chế, nhưng chỉ cần chúng ta lợi dụng thoả đáng, hoàn toàn có thể chịu nổi.
Khương Nghị một bên nói, Khương Uyển Nhi ở bên cạnh dùng sức gật đầu.
Cái này không chỉ là một linh văn đơn giản như vậy, mà nó đại biểu cho tương lai trưởng thành của Khương Nghị, và Khương Vương phủ có thể có tiềm lực to lớn!
Khương Hồng Võ lại chỉ cười cười, lôi kéo Khương Nghị rời khỏi phòng:
- Cho ta xem Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền một chút.
- Chúng ta cũng muốn nhìn.
Khương Uyển Nhi kϊƈɦ động, không có chú ý tới sự dị thường của phụ thân.
- Tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền có độ khó rất lớn, ta vừa mới luyện thành thức đầu tiên.
Khương Nghị kϊƈɦ hoạt linh văn, triển khai tư thế. Mặc dù thân thể gầy gò nhưng lại cho người ta cảm giác có khí phách không thể phá vỡ, kim văn trêи trán lóe ra cường quang, tràn ngập uy thế chèn ép.
Khương Uyển Nhi cẩn thận nhìn chằm chằm, mặc dù trước đó đã thấy một lần, nhưng lúc đó không có chút chuẩn bị, chỉ lo sợ hãi. Hiện tại có thể hảo hảo thưởng thức uy lực của Thánh cấp võ pháp đã từng đi theo tiên tổ chinh chiến thiên hạ.
Đây là Liệt Hỏa Phần Thiên thức thứ năm, cũng là thức khó tu luyện nhất.
Khương Hồng Võ lại đưa tay liền tụ thành, dễ như trở bàn tay.
- Phụ thân, tiếp đón.
Khương Nghị nắm chặt tay phải, liệt diễm mênh ʍôиɠ cùng với hào quang màu vàng hừng hực sôi trào tạo ra hỏa thế mãnh liệt.
Một tiếng quát lớn, hữu quyền oanh kϊƈɦ, liệt diễm oanh minh hóa thành một đầu mãnh hổ hùng tráng, sinh động như thật, lại uy mãnh bá liệt, đạp trêи cuồn cuộn hỏa diễm, mang theo khí thế phá vỡ sông núi đánh về phía Khương Hồng Võ.
Ầm ầm! !
Chấn động mãnh liệt tạo ra hỏa thế kịch liệt, con mãnh hổ kia vậy đã kiên trì ròng rã ba giây đồng hồ mới ầm vang sụp đổ, khí tức đánh tới tạo ra bạo tạc kinh người, ép tới thân thể hùng tráng của Khương Hồng Võ đều lung lay mấy cái.
Khương Hồng Võ âm thầm đề khí, rõ ràng cảm nhận được uy thế của Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.
Một kϊƈɦ của cảnh giới Bát trọng thiên mà có uy lực của cửu trọng thiên đỉnh phong.
Không chỉ có khí thế uy mãnh, sau khi băng diệt còn hình thành năng lượng bạo tạc.
- Không hổ là Thánh cấp võ pháp, trách không được Nghị ca ca trước đó một mực không muốn đến võ pháp.
Hai mắt Khương Uyển Nhi tỏa sáng, đây là Linh Anh cảnh bát trọng thiên, nếu như tương lai đạt tới Linh Nguyên cảnh, Linh Hồn cảnh, và cảnh giới càng mạnh, vậy sẽ có uy lực gì đây.
Trách không được tiên tổ có thể bồi tiếp tiên hoàng chinh chiến thiên hạ, khai cương thác thổ.
Khương Hồng Võ tản tinh thuẫn, con mắt lại có chút ấm áp. Hai trăm năm, Khương Vương phủ rốt cục cũng đã nghênh đón Thánh linh văn.
Chỉ tiếc... Tới chậm!
Khương Hồng Võ dùng sức nắm chặt bả vai Khương Nghị, mỉm cười nói:
- Nghỉ ngơi thật tốt, trưa mai lại tới tìm ta, ta có việc đàm luận cùng con.
Thánh linh văn...
Khương Hồng Võ nhìn Khương Nghị rời khỏi, ánh mắt thật lâu không thể chuyển dời.