Trên người Lam Vũ Hàn ướt đẫm mồ hôi, xem ra hắn thực sự muốn nỗ lực trừng trị con mèo đang chạy vào nhà mình.
Cao Tử Hạ cùng với Lưu Hạo Nhiên về đúng lúc hắn kết thúc buổi tập, những thứ trùng hợp này thực ra đều cố ý. Nếu như nhìn thấy hình ảnh chật vật tập đi lại như đứa trẻ, hắn sẽ sinh ra cảm giác không vui, thậm chí còn cáu kỉnh rồi dừng ý nghĩ tiếp tục tập vật lý trị liệu, như thế thật tệ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không thể ưa nổi cái thái độ của hắn, gương mặt tuy vớt vát lại nhưng cô là người như thế nào chứ? Đương nhiên sẽ không vì nhan sắc của một người mà trở nên dịu dàng đối tốt người đó. Nhưng rõ ràng Lam Vũ Hàn không phải người xấu, mặc dù hành động của hắn giống với đứa trẻ nghịch ngợm.
Ánh mắt đặt ở chỗ Lam Vũ Hàn, cô rón rén đến gần bác sĩ Lưu đang thu dọn đồ, thấp giọng hỏi: “Anh ấy khi nào mới có thể đi lại được.”
Lưu Hạo Bình khẳng định: “Nhiều nhất là ba tháng, không hơn.”
“Lợi hại.” Cô khẽ cười.
“Không phải do tôi.” Anh nhìn về phía Lam Vũ Hàn tiếp tục nói “Lam Tổng nỗ lực nhiều hơn tôi nghĩ.”
Ban đầu hắn cương quyết như thể bản thân suốt đời ngồi trên xe lăng, ngoài mặt vẫn bình thản chấp nhận nhưng nội tâm đã mục nát. Trong công việc là người kiên quyết, vậy mà lưỡng lự sợ kết quả cuối cùng bao trùm nỗi thất vọng.
Bệnh nhân tương tự Lưu Hạo Bình đã gặp qua chỉ là chưa có ai tiêu cực như hắn, ngày hôm nay gặp lại, Lam Vũ Hàn như vừa được tẩy rửa cái suy nghĩ tệ hại kia.
Anh tò mò hỏi: “Cô đã nói những gì để thay đổi Lam Tổng vậy?”
Cao Tư Hạ ngại ngùng nhìn sang chỗ khác: “Nói ra thì không được hay cho lắm.”
Ban đầu cô muốn tự thân xuống bếp làm món ngon, dụ người dụ từ bao tử, lên kế hoạch làm bạn với Lam Vũ Hàn vơi bớt vài phần cô đơn, sầu não của con ma bệnh, muốn cùng hắn ngày ngày đón nắng sớm thông qua tấm kính trong suốt, ngắm hoa thưởng trà trò chuyện về những khó khăn.
Thời khắc quay người lại, Lam Vũ Hàn đã ở đấy từ bao giờ, cô lập tức thay đổi suy nghĩ, thay đổi kế hoạch, đánh nhanh thắng nhanh.
Nhớ đến mảnh đất rộng lớn vượt ngoài sức tưởng tượng, đặc biệt trồng loại trái cây cô yêu thích nên có ấn tượng lớn.
Đánh liều đẩy người đến đó cùng nhau thắm thiết trò chuyện, may mắn là thành công xui xẻo là gây thù gì đó rồi.
Trong lúc hai người họ trò chuyện, Lưu Hạo Nhiên đã đứng bên bên cạnh Lam Vũ Hàn, đôi mắt sáng như sao trời đang ngước nhìn lên. Đôi tay nhỏ bé chạm vào hai đầu gối hắn, cẩn thận từng chút.
Dáng vẻ sợ hãi của cậu nhóc làm Cao Tử Hạ kiềm nén không nổi mà khẽ cười.
Cô tiến đến gần hạ thân người ngang tầm của cậu nhóc: “Người này là chồng chị, lúc sáng quên giới thiệu.”
“Chú ấy dường như không vui.” Lưu Hạo Nhiên quay sang hỏi “Có phải không thích em đến đây không?”
“Chú ấy nghe không được tốt lắm, khi nói em phải nhìn thẳng.” Cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc “Vừa luyện tập xong nên rất mệt, em đừng giận chú ấy.”
Lưu Hạo Nhiên ngoan ngoãn thực hành theo: “Mai cháu lại đến có được không?”
“Được.” Hắn đáp, gương mặt bớt đi vài phần cáu gắt.
Cậu nhóc cười vui vẻ: “Mai cháu sẽ đem mô hình đến cho chú nhé.”
Hắn nhìn sang Cao Tử Hạ, cô cứng nhắc đáp lại ánh mắt kia: “Trả lời đi nhìn tôi làm gì?”
Chậm một chút Lam Vũ Hàn nói: “Mèo.”
Nụ cười méo mó xuất hiện trên gương mặt Cao Tử Hạ, cô nhấc bổng cậu nhóc: “Chú ấy nói đùa thôi, em cứ đem mô hình đến là được, ngày mai luyện tập xong chúng ta đi ghép mô hình.”
Sau khi tiễn hai ba con nhà bọn họ về, cô quay vào trong chuẩn chị lên phòng tắm rửa nằm nghỉ một lát, lại thấy Lam Vũ Hàn trầm tư vẫn còn ngồi lỳ ở phòng khách.
Dáng vẻ này hiếm khi được nhìn thấy, lúc sáng hắn cũng mất tập trung như vậy.
Đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào giữa trán đối phương, Lam Vũ Hàn chầm chậm quay đầu sang nhìn.
“Đang suy nghĩ về chuyện gì vậy?” Cao Tử Hạ hạ thấp chất giọng hỏi.
Hắn không trả lời, trực tiếp ra lệnh: “Đẩy tôi về phòng.”
Cô làm theo lời hắn nói, xem đây là sự nhờ vả để bản thân thanh tĩnh hơn, hở chút là nóng giận có hại cho sức khỏe. Từ tận đáy lòng, Cao Tử Hạ thật sự muốn tấp vào cái đầu của con ma bệnh này, hiện tại biết lười rồi.
Mở cửa phòng cô không hề bước vào, đoạn đường tiếp theo hắn tự mình di chuyển.
Tắm xong lăn đùng ra ngủ, ngày hôm nay chơi vui nên có chút mệt, quên đi giờ giấc dùng bữa, Lam Vũ Hàn ngồi bên dưới đợi cô hết mười phút.
Lý Thạch mắt thấy thức ăn sắp nguội thì mở miệng: “Lam Tổng, tôi sẽ lên gọi Cao tiểu thư.”
Hắn nhìn đến chỗ quản gia nói: “Tôi nhìn không rõ.”
“Tôi sẽ lên gọi Cao tiểu thư.” Bà ta lập lại lần nữa.