Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

Chương 2



Sau khi chạy ra khỏi quán cà phê, điện thoại không mở được.

Lúc lôi ra từ gầm bàn rõ ràng còn rất tốt, đến bây giờ xem lại thì bấm không sáng. Trên đường về Đường Lạc vẫn ôm chút tâm lý may mắn. Dù sao chạng vạng tối hôm qua cậu ra ngoài đến giờ cũng chưa sạc pin cho điện thoại, có lẽ chỉ là hết pin thông thường.

Cuối cùng quay về phòng ngủ cắm sạc, cậu mới đành phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Chiếc di động mới dùng làm quà nhập học này của cậu, cuối cùng không thể vượt qua nổi một học kỳ mà chết yểu ngoài ý muốn, hưởng thọ bốn tháng rưỡi. Đường Lạc hoa mắt chóng mặt nằm trên giường mặc niệm ba phút cho người bạn ở chung được bốn tháng rưỡi, sau đó ngủ thiếp đi vào phút thứ tư.

Tình trạng cơ thể ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.

Đường Lạc liên tục nằm mơ, từng đoạn ngắn nối tiếp nhau, trước sau không có logic gì, thỉnh thoảng tỉnh lại vẫn chưa kịp mở mắt thì ý thức đã về với hỗn loạn.

Trong mơ cậu giống một Thượng Đế không có tài cán gì, nhìn tổng quát toàn bộ, nhưng không làm được gì cả. Không thể mở miệng, không thể hành động, chỉ có thể mở mắt nhìn bản thân trên đầu đang chảy máu đi qua giữa các cảnh tượng khác nhau, cuối cùng nhiều lần ôm một người điên cuồng tỏ tình.

Lúc thì ở cửa phòng vẽ, lúc thì trong quán cà phê kỳ lạ, lúc lại ở thư viện trong trường, lúc lại trong con hẻm nhỏ ánh đèn tù mù.

Lời thoại tỏ tình mỗi lần đều na ná nhau. Đàn anh ơi em rất sùng bái anh, em thi vào đại học C là vì anh, anh là thần tượng của em, đàn anh à em thích anh, thật sự thật sự thật sự rất thích anh.

Nhưng biểu cảm của đối phương lại mất kiên nhẫn lần này đến lần khác, nhìn đến mức góc nhìn Thượng Đế của Đường Lạc hãi hùng khiếp vía.

Cậu cố gắng khiến mình tỉnh lại, mỗi lần tưởng rằng đã thành công, cuối cùng lại chỉ là chuyển vào trong một cảnh khác.

Mãi đến khi giữa không trung vang lên một tiếng rống to: “Bố tiên sư! Đậu mọe sao mày lại ngủ!?… Ơ đầu mày sao thế?”

“Mày tiêu rồi, hôm nay chỉ có một mình mày không đến, lão già điểm danh phê bình mày ít nhất mười bảy lần.”

Người cứu cậu thoát khỏi ác mộng là bạn cùng phòng của cậu, họ Lâm, cùng lớp với cậu, bởi vì kích thước, tuổi tác và tông giọng đều là nhất trong ký túc nên là anh đại công nhận của phòng ký túc.

Anh đại Lâm quả thực đau lòng nhức óc: “Trên lớp ông ấy nói ít nhất hơn hai trăm tám mươi lần là hôm nay có trắc nghiệm nhỏ, không đến cuối kỳ không cho qua không cho qua không cho qua, tao gọi điện cho mày hơn chục ngàn cuộc điện thoại sao không mở máy hả?”

Đường Lạc đực mặt.

Hôm qua trước khi ra ngoài cậu vẫn đang nước đến chân mới nhảy học thuộc điểm chính, chuyện sau đó nhiều người trở nên hỗn loạn, ấy vậy mà quên sạch.

“Đầu mày bị gì vậy?” Anh đại Lâm thấy cậu ngồi ngẩn người bèn vươn tay lắc hai lần trước mặt cậu, “Mày ngu rồi đấy hả?”

Đường Lạc sực tỉnh, túm chặt cổ tay anh đại Lâm: “Mày nói xem bây giờ tao đi xin ông ấy, còn có thể cứu không?”

“Hơi khó,” Anh đại lâm rút tay về, “Nếu không mày gỡ băng gạc trên đầu ra, lao đến trước mặt ông ta tung chiêu hổ dữ rơi xuống đất lại dập đầu ba cái, vừa nâng người dậy đã máu me đầy mặt, nói không chừng còn có hy vọng.”

Đương nhiên Đường Lạc không thể làm vậy, dáng vẻ bây giờ của cậu thậm chí còn chẳng dám xuất hiện trước mặt ông thầy giáo già kia.

Bản thân từ khóa lịch sử nghệ thuật này đã rất khó xử. Là môn bắt buộc, lại không tính là môn chuyên ngành. Khảo thí toàn là nội dung học bằng cách nhớ, phần lớn sinh viên đều không thích, có thể lươn lẹo sẽ lươn lẹo. Gần đến cuối học kỳ, sinh viên nghiêm túc bận hoàn thành tác phẩm, sinh viên lêu lổng bận chơi, thế là trên lớp học liếc nhìn lại sĩ số ngày càng thưa thớt.

Nhưng trước kia Đường Lạc luôn chuyên cần, lý do rất bất đắc dĩ, thầy giáo già và bố cậu quen biết đã lâu, cậu sợ bị cáo trạng.

Với hiểu biết của cậu về ông thầy, cuối cùng chưa chắc sẽ không cho cậu qua môn, nhưng tám chín phần mười lại vì tức giận mà đi nói với cha cậu. Ngày thường thì thôi, trời cao hoàng đế xa cha mẹ nhắc đi nhắc lại vài câu trong điện thoại cũng không gây hại đến da lông của cậu, nhưng tình huống bây giờ đặc biệt.

Người hiện đại rời cái điện thoại là không sống nổi, bây giờ cậu bức thiết cần một khoản tài trợ để mua điện thoại mới.

Lúc này bị cáo trạng, e là không trông cậy vào cha mẹ được rồi.

Thói theo chi tiêu của Đường Lạc thật sự không tốt, vung tay quá trán, chưa từng tiết kiệm tiền. Cha mẹ biết cái tính nước tiểu[1] này của cậu, cho nên tiền sinh hoạt đều cho theo tháng. Bây giờ đang là giữa tháng, trong tay cậu dù không tính dư dả, nhưng nếu hỏi vay bạn bè một lượt, chắc cũng có thể kiếm được tiền mua một chiếc điện thoại cũ.

[1] tính nước tiểu: chỉ tính cách kém cỏi, dùng để mắng người nhưng không mang ý xấu

Khổ nỗi nửa tháng sau đó, cậu có thể phải dựa vào uống hạt sương sống qua ngày.

Có cách nào có thể mau chóng kiếm được một khoản tiền, lại không đến mức làm phiền người bên cạnh không đây?

Thiên nhân giao chiến hồi lâu, Đường Lạc nín thở, cẩn thận từng li từng tí lấy một tấm thẻ đã hơi nhăn ra khỏi túi quần.

Masked girls

Quà cà phê giả gái trong mơ của bạn.

Tiểu Tranh đã nói, chỗ họ có đãi ngộ rất tốt.

Trước khi ra ngoài lần nữa, Đường Lạc đặc biệt soi gương sửa sang lại tạo hình. Mặc dù chất lượng không cao nhưng dù gì cũng ngủ mấy tiếng, lại rửa mặt, thoạt trông có tinh thần hơn buổi sáng nhiều. Sau khi xử lý kiểu tóc một lần nữa, xem nhẹ cái cục u quấn băng gạc giữa trán, cả người trông cũng ra dáng phết.

Anh đại Lâm tấm tắc lấy làm lạ, hỏi cậu phải chăng muốn ra ngoài hẹn hò.

Đường Lạc không dám phủ nhận, dẫu sao bất kể thế nào cậu cũng không nói ra được câu “Tao muốn đến một quán cà phê giả gái để phỏng vấn”. Bởi vì sợ bị nhận ra dấu vết để lại, vừa rồi cậu thậm chí không dám hỏi mượn điện thoại của anh đại Lâm, mà đặc biệt chạy xuống phòng thường trực dưới tầng để gọi.

Lúc đó nghe điện thoại là nam giới trẻ tuổi giọng nói ôn hòa, sau khi rất kiên nhẫn lắng nghe cậu giãi bày ý muốn xin việc của cậu, còn hỏi cậu có thể kết bạn wechat gửi ảnh trước không.

Người hiện đại không có điện thoại quả là nửa bước khó đi. Đường Lạc kiên trì nói cho đối phương biết: “Không biết Tiểu Tranh đã nói với anh chưa, anh ấy đã gặp tôi rồi, sáng hôm nay tôi bị anh ấy đập một viên gạch ở cửa quán.”

Đối diện bảo cậu đợi một lát, khi quay lại thái độ trở nên vô cùng nhiệt tình: “Chào mừng cậu đến phỏng vấn bất cứ lúc nào, càng nhanh càng tốt. Nếu như thuận tiện, đến ngay bây giờ cũng được.”

Thật ra trước khi gọi điện trong lòng cậu vẫn còn phân vân, chỉ ôm tâm lý cứ thử một lần xem. Bây giờ đối phương tích cực như thế, không đến một chuyến thì hơi áy náy.

Nửa ngày trước, Đường Lạc còn cho rằng đời này mình sẽ không bước chân vào quán cà phê đó nữa.

Lúc ấy cậu vừa lùi ra ngoài vừa cố gắng nặn ra nụ cười cứng ngắc với Tiểu Tranh nhiệt tình, không nói được câu thôi, tôi không thiếu tiền tôi còn phải đi học, tôi thật sự không giúp được việc này.

Khi đó cậu thật sự không nghĩ ra mình lại phá sản vì một chiếc điện thoại, bước ra một bước làm lòng người chua xót này.

Quán cà phê cách trường học không xa không gần, may mà có xe buýt đi thẳng đến.

Đường Lạc có tật giật mình, lúc chờ xe luôn tránh trong góc, sợ gặp phải người quen. Có thể là xui xẻo đã tích tụ trong mấy năm đều bùng nổ ra trong hai mươi bốn tiếng này, đối diện một chiếc xe có ba chiếc xe ô tô đến từ hướng ngược lại, cậu sững sờ chẳng thấy nổi cái bóng.

Hỏng bét hơn đó là, thật sự gặp phải người quen.

Bây giờ trời đã rất tối, nhưng khi người kia xuống xe, đèn đường bên trên đúng lúc sáng lên.

Gương mặt và dáng người của Hạ Kính Sinh dưới ánh đèn màu vàng ấm chiếu vào trong mắt Đường Lạc qua một con đường, khiến sống lưng cậu cứng đờ trong nháy mắt. Lý trí của cậu nội chiến dữ dội trong cơ thể cứng ngắc, giãy giụa rốt cuộc nên tiến lên chào hỏi hay là nhanh chóng trốn đi.

Trước khi đưa ra kết luận, ánh mắt của cậu đã khiến đối phương chú ý.

Sau khi nhìn thấy cậu, Hạ Kính Sinh rõ ràng ngẩn ra một lát, tiếp đó gần như là đồng thời, lông mày hơi nhíu lại.

Đường Lạc cảm thấy đầu óc mình sắp nổ rồi.

Thích một người, một hành động nhỏ xíu hơn nữa cũng đủ cho cậu viết một bài luận văn mười nghìn chữ trong đầu. Bây giờ, vào ngày thứ hai sau khi cậu say khướt rồi điên cuồng tỏ tình, phản ứng đầu tiên của đối phương sau khi nhìn thấy cậu là nhíu mày, điều này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ cậu nên lập tức đào một cái hố ngay tại chỗ sau đó nhảy vào chôn mình.

Ngay khi tinh thần cậu đã ngỏm gần hai phần ba, Hạ Kính Sinh băng qua đường, đi đến trước mặt cậu, giơ tay chỉ trán mình.

“Cậu vẫn ổn đấy chứ?” Anh hỏi.

Đường Lạc hồi sinh ngay tại chỗ, tiến hành chỉnh sửa luận văn của cậu.

Theo Tô Manh nói, hôm qua Hạ Kính Sinh đưa cậu đến khách sạn. Cho nên vừa rồi anh nhíu mày, nhất định là vì khi đó mình đang yên đang lành chưa đầy hai mươi tư giờ trên trán lại treo cái dải màu.

Đây là quan tâm mà, bốn bỏ năm lên chính là yêu.

“Không sao không sao, chỉ là vết thương nhỏ, băng bó hơi khoa trương thôi,” Mặc dù đối phương không hỏi, nhưng Đường Lạc đã nhắm mắt bắt đầu nói bừa, “Em… Em đi đường không cẩn thận nên bị đập đầu, trầy da tí thôi.”

Hạ Kính Sinh gật đầu, không nói gì, đứng ngay sau lưng cậu. Đường Lạc đợi hơn nửa tiếng xe mới chậm rãi lái đến điểm dừng.

Đường Lạc đấu tranh nửa giây, quyết định bỏ qua nó. Nhưng trạm xe này chỉ có một tuyến đường, nhận ra có xe vào trạm Hạ Kính Sinh chủ động cười với cậu một cái, vẫy vẫy tay: “Lần sau đừng uống nhiều nữa, tôi đi trước.”

Anh vừa nhắc đến, những hình ảnh không biết là thật hay giả kia tuôn ra hết trong đầu Đường Lạc, tinh thần rơi vào căng thẳng cao độ một lần nữa. Lề mề cả buổi, vừa dời hai bước nhỏ, đột nhiên Hạ Kính Sinh như nhớ ra gì đó, quay ngoắt đầu lại kéo cổ tay cậu.

Trong nháy mắt trái tim Đường Lạc xém nhảy ra khỏi cổ. Cậu ngây ngốc quay đầu lại, đã thấy vẻ mặt đối phương nghiêm trọng không ngờ.

“Cậu định đi đâu vậy?” Hạ Kính Sinh hỏi.

Câu hỏi này không khỏi quá đột ngột, trước mặt anh tư tưởng của Đường Lạc vốn đã không vững vàng, trong thời gian ngắn não thậm chí trống rỗng.

“Xin lỗi,” Thấy cậu rặt vẻ mờ mịt, Hạ Kính Sinh vội vàng vuông ra, lại dời ánh mắt giống như che giấu, “Ý tôi là, cậu không khỏe sao không về phòng ngủ nghỉ ngơi cho tốt.”

Đường Lạc nổ tung ngay tại chỗ, xe lái đi rồi cũng không nhận ra, hết sức chuyên chú thêm phần sau cho luận văn trong đầu cậu. Sự quan tâm quá độ bất thình lình này xảy ra ở ngày thứ hai sau khi mình say rượu điên cuồng tỏ tình, bốn bỏ năm lên là đồng ý quen nhau rồi ha!

Cậu chợt tiến về phía trước một bước, dọa Hạ Kính Sinh lùi lại hai bước.

“Ờ, xe…” Hạ Kính Sinh giơ tay chỉ xe buýt đã từ từ đi xa.

Đường Lạc nào có tâm trạng quan tâm đến xe: “Đàn anh ơi, đêm qua em nói với anh…”

Nhưng vừa nói được nửa câu lại bị ngắt lời.

“Chuyện đó à, tôi biết, Tô Manh giải thích với tôi rồi, nói là cậu uống say gặp người sẽ tỏ tình,” Hạ Kính Sinh hơi xấu hổ, cười một tiếng xua tay, “Sau này đừng uống nhiều thế nữa, đúng là bị cậu họa hết hồn.”

Chớp mắt Đường Lạc cũng không biết có nên cảm ơn nghĩa cử lần này của Tô Manh hay không.

Rõ ràng Hạ Kính Sinh hiểu lầm cậu muốn nói xin lỗi: “Yên tâm đi, tôi thật sự không để bụng.”

Bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, trong thời gian ngắn giọng nói của Đường Lạc cũng trở nên khô khốc: “Vậy là tốt rồi… Cảm ơn đàn anh đặc biệt đưa em đến khách sạn.”

Lúc trước cậu luôn rất hối hận vì hành vi tối qua của mình, sợ bởi vậy mà bị Hạ Kính Sinh ghét. Nhưng hôm nay phát hiện đối phương hoàn toàn không xem ra gì, lại cảm thấy hơi buồn.

Đường Lạc không phải kiểu người có thể giấu được cảm xúc, đột nhiên mất mát rõ ràng biết lên mặt, chẳng mấy chốc đã bị Hạ Kính Sinh nhận ra.

“Khó chịu à?” Hạ Kính Sinh hỏi.

Đường Lạc cảm thấy đại não vừa mới đông đặc lại không lâu lại bắt đầu trở nên không ổn định từ một góc nào đó. Có một sợi thần kinh kéo da đầu của cậu, còn kéo ngón tay, bờ môi, hơi thở và tinh thần của cậu, co rút đập mạnh liên tục.

“Thật ra có vài lời hôm qua em nói thật,” Cậu bất chợt ngẩng đầu, “Mặc dù em không nhớ rõ rốt cuộc đã nói những gì, nhưng rất nhiều lời trong đó đều là thật, vì anh em mới thi đại học C, em luôn thích anh, ý em là, em vô cùng… sùng bái anh.”

Hạ Kính Sinh ngây ra một lát, sau đó cười với cậu: “… Cảm ơn.”

“Em còn nói gì không?” Đường Lạc hỏi

“Còn rất nhiều, ví dụ như… À….” Anh nhớ lại một chút, nhưng không nói ra, rõ ràng không muốn kể lại.

Đường Lạc cảm thấy lồng ngực rất ngột ngạt. Cậu cúi thấp đầu lần nữa, nhỏ giọng nói: “Tuy em không nhớ rõ lắm, nhưng… có lẽ mỗi lời nói đều là thật.”

Hạ Kính Sinh không lên tiếng.

Đường Lạc dùng hết một chút bốc đồng cuối cùng, âm lượng càng ngày càng nhỏ: “Em chưa bao giờ uống say.”

Lại có xe đến trạm dừng.

Khi cửa xe chậm rãi mở ra, cuối cùng cậu lấy can đảm ngước nhìn lên. Biểu cảm của Hạ Kính Sinh đập vào trong mắt cậu đã đánh nát tất cả may mắn cậu giữ trong lòng.

“Xin lỗi,” Thoạt nhìn cũng không biết Hạ Kính Sinh xấu hổ hay là lúng túng nhiều hơn, “Thật ra tôi có bạn gái rồi, yêu xa.”

“… À,” Đường Lạc gật đầu, lùi lại một bước, “Em chỉ nói vu vơ thôi, anh đừng nên để bụng, thật đấy.”

Cậu nói xong cũng không đợi đối phương phản ứng đã lập tức quay người nhảy lên xe buýt.