Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

Chương 49



Không biết đây có được xem là một hình thức thể hiện thích gì làm nấy của Hạ Kính Sinh không.

Đường Lạc không nhịn được tự nghi ngờ, lúc nào cũng nghe theo anh ấy như vậy liệu có không tốt không. Tính cách bị áp bức nhiều năm nuôi thành, một khi triệt để buông thả trước mặt cậu, không chắc có thể coi trời bằng vung đến mức nào. Nhưng điều khiến Đường Lạc đau đầu hơn là, đối mặt với hành động hậu hoạn vô tận của Hạ Kính Sinh, cậu vẫn không có cách nào tức giận.

Chẳng những không giận, còn cảm thấy thú vị, trong mơ hồ thậm chí có phần đắc ý “Bạn trai mình thực sự quá phóng khoáng quá đặc biệt”.

Sinh thời, lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào kính lọc đáng sợ khi mình đối mặt với Hạ Kính Sinh, lòng còn sợ hãi.

Cậu lén lút gửi tin nhắn cho Tô Manh.

—— Làm sao bây giờ, tôi không cứu được rồi. Tôi nghi ngờ cho dù bây giờ đàn anh nhảy thoát ý trên đường tôi cũng cảm thấy quyến rũ chết người.

Năm phút sau nhận được trả lời của Tô Manh.

—— Không ăn, biến! (ý Tô Manh là không ăn “cơm chó”)

Bị phỉ nhổ rõ ràng như thế, Đường Lạc cũng không nhụt chí, tiếp tục đơn phương thực hiện tấn công tinh thần.

—— Cho bà xem tấm ảnh, tôi cảm thấy chụp đẹp phết!

Cậu nói xong vừa muốn gửi đi, Tô Manh đã trả lời tin nhắn.

—— Không xem, biến!

Đến khi cậu không sờn lòng chọn ảnh xong, gửi đi lại nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ. Bạc tình bạc nghĩa thế á, Đường Lạc đau lòng quá.

Nhưng người phụ nữ như máu lạnh này lập tức gọi điện thoại tới. Đường Lạc vừa nghe máy còn chưa kịp phàn nàn, đối phương lại trách móc với giọng điệu hết sức nghiêm túc.

“Lát nữa ông định đến sắp xếp địa điểm triển lãm với đàn anh yêu dấu của ông đúng không?” Cô hỏi.

“Vẫn chưa biết đây,” Đường Lạc nghĩ ngợi, “Có thể sẽ đến?”

Giọng điệu của Tô Manh cực kì chờ mong: “Vậy cũng có thể giúp tôi một tay rồi?”

Cô nói với Đường Lạc một kế hoạch khá là kích thích.

Nhà trường một mực kéo dài chuyện của Chu Tĩnh. Mặt ngoài nói là tạm thời dừng các tiết học của giáo sư Trương, nhưng thời gian cuối kỳ này, vốn cũng không có tiết gì. Sau đó ý kiến xử lý luôn không rõ ràng, điệu bộ chỉ mong sóng gió qua đi chuyện lớn hóa nhỏ. Sau lúc này sẽ là kỳ nghỉ, tiếp tục như vậy chỉ sợ thật sự sẽ bị kéo dài không giải quyết được gì.

Nhưng sinh viên ngấm ngầm không hài lòng cũng rất nhiều.

Trong độ tuổi nhiệt huyết nhất gặp phải sự bất công này, chung quy không tránh được có người muốn rút đao tương trợ. Trước đó Tô Manh nghe ngóng khắp nơi trong đám con gái xem có nạn nhân khác không, tựa như đã trở thành một ký hiệu không lớn không nhỏ. Thế nên vài ngày trước đó đã có người liên lạc với cô, nói rằng muốn giúp đỡ.

Sinh viên học viện mỹ thuật làm kháng nghị cũng giống như đang làm nghệ thuật.

Một nhóm người chế tạo gấp gáp một đống tác phẩm để phản ánh những sự kiện như vậy, muốn lén lút nhét thêm vào triển lãm, sau đó thống nhất viết tên của giáo sư Trương lên cột giảng viên hướng dẫn tác phẩm.

Để mang những tác phẩm này vào, hội Tô Manh đã tự liên hệ rất nhiều người. Trong đó người trong nhóm bạn cấp ba cùng trường của họ phản hồi tích cực nhất, người có điều kiện đều tỏ ý đồng ý giúp đỡ lén tuồn vào.

Đường Lạc nghe xong vô thức muốn đồng ý ngay, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn còn do dự.

Nếu là khu triển lãm của khoa cậu, đương nhiên cậu không thể chối từ. Nhưng chuyện này chắc chắn là phạm quy, cũng nên hỏi người trong cuộc một chút mới có thể gật đầu.

“Yên tâm đi, tôi cảm thấy đàn anh chắc chắn đồng ý giúp đỡ.” Cậu nói với Tô Manh, “Tôi cảm thấy dạo này anh ấy hơi…”

Chỉ sợ thiên hạ không loạn, càng chơi đùa càng vui vẻ, tập trung tinh thần muốn chọc cha mẹ mình tức chết.

Ngây thơ hết nấc.

Quả nhiên Hạ Kính Sinh đồng ý, còn rất thất vọng vì mình không biết kế hoạch này sớm hơn, nếu không thì có thể góp vui cùng vẽ một chút gì đó.

Sau khi phản hồi tin tức này cho Tô Manh, Đường Lạc bị cô kéo vào một nhóm. Người trong nhóm đang chiêng trống rùm beng bố trí, nhận mang tác phẩm của từng người gian lận nhét thêm vào.

Sau khi Đường Lạc giơ tay báo cáo, một người bạn trong nhóm lạ lẫm không quen biết nói chuyện riêng với cậu, tự giới thiệu tên là Tống Hữu, tỏ ý bây giờ có thể đưa tranh qua cho cậu.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Đường Lạc đợi ở cửa phòng vẽ tranh hơn mười phút, đã có người đeo ống tranh xuất hiện.

Người kia và Đường Lạc nhìn nhau mấy lần, lưỡng lự hồi lâu vẫn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn. Mắt thấy Đường Lạc ở ngay trước mặt hắn ta cũng lấy điện thoại ra, nét mặt của hắn ta lập tức trở nên một lời khó nói hết.

Lại là bạn trai cũ đầu óc ngu si tứ chi phát triển của Chu Tĩnh.

Hai người hai mặt nhìn nhau một lúc, cuối cùng khi lên tiếng bầu không khí xấu hổ vô cùng.

Trên thực tế giao lưu tất yếu cũng chỉ có vài câu như thế. Đồ ở đây, cảm ơn sự giúp đỡ của bạn, làm ơn phải cẩn thận.

Bởi vì chuyện lúc trước, lúc này hai người đều mất tự nhiên, khách sáo kinh khủng, mở miệng ngậm miệng toàn là dùng từ lễ phép, sợ không cẩn thận đối phương sẽ cho rằng mình vẫn còn có khúc mắc trong lòng.

Đang nói dở chừng thì Hạ Kính Sinh đi ra.

Vừa đối  mắt, bầu không khí lại lập tức thay đổi.

Đối với Đường Lạc, dù sao Tống Hữu cũng áy náy vì lúc trước lỡ tay. Nhưng nhìn thấy Hạ Kính Sinh, vẫn khó chịu trong lòng.

“Mày tới làm gì?” Hắn ta hỏi.

Hạ Kính Sinh buồn cười hỏi lại: “Mày tới làm gì?”

Đường Lạc hãi hùng khiếp vía, chỉ sợ họ một lời không hợp sẽ đấu võ, vội vàng giải thích với từng người một.

Cậu chỉ chỉ Tống Hữu với Hạ Kính Sinh: “Anh ta đến đưa tranh tuyên truyền,” Nói xong lại chỉ chỉ Hạ Kính Sinh với Tống Hữu, “Anh ấy mang tranh tuyên truyền vào giúp anh.”

Tống Hữu vẫn chưa kịp phản ứng, Hạ Kính Sinh như cười mà không cười dùng giọng mũi khẽ “À” một tiếng.

Thùng thuốc nổ này lập tức bốc cháy.

Tống Hữu duỗi tay nhét lại toàn bộ đồ vừa mới lấy ra, quay người muốn đi: “Không làm phiền mày, tao đi tìm người khác.”

“Mày đợi đã,” Hạ Kính Sinh tiến lên một bước chặn đường hắn ta, “Mày đang quyết định thay ai đấy?”

Tống Hữu lườm anh: “Tại sao mày phải giúp cô ấy, mày có rắp tâm gì?”

“Một tấm lòng tốt mà,” Hạ Kính Sinh nói, “Cái này cũng phải hỏi?”

So sánh với dáng vẻ gương cung bạt kiếm của Tống Hữu, lúc anh nói chuyện luôn duy trì mỉm cười. Nhưng cho dù là Đường Lạc, cũng cảm thấy thái độ này của anh hơi ngứa đòn.

“Chuyện này không liên quan gì đến mày,” Tông Hữu duỗi tay đẩy anh, “Mày biến đi.”

“Chuyện này cũng không liên quan gì với rất nhiều người,” Hạ Kính Sinh giơ tay chỉ ống tranh sau lưng hắn ta, “Người vẽ những cái này cũng có mấy ai liên quan đến chuyện này?”

Tống Hữu nhất thời nghẹn lời, nhẫn nhịn cả buổi hung dữ nói câu: “Dù sao cũng không cần mày giúp.”

Lúc Hạ Kính Sinh lên tiếng giọng điệu đã mỉa mai tột cùng: “Ngây thơ.”

Đường Lạc đứng bên cạnh lớn tiếng hò hét trong lòng: Đàn anh bây giờ anh cũng ngây thơ lắm đấy!!!

Kẻ ngây thơ đại chiến, người đứng xem duy nhất đành phải phát huy một chút tính năng động chủ quan.

“Ê…” Cậu dè dặt mở miệng, “Đều là chút hiểu lầm, hai người đừng canh cánh trong lòng nữa. Mọi người cùng nhau buông bỏ thành kiến quan tâm chuyện chính trước, được không?”

“Em bảo hắn xin lỗi em trước đi.” Hạ Kính Sinh nói.

“Hả?” Đường Lạc kinh ngạc, “Tại sao?”

“…” Hạ Kính Sinh sửng sốt, tiếp đó tỏ vẻ dở khóc dở cười, “Vết sẹo của em đã lành nên quên rồi hả?”

“Chuyện kia là tao sai,” Tống Hữu thối mặt, “Tao có lỗi với ta tao thừa nhận, nhưng bố tiên sư mày giả cháu gì chứ…”

“Tao giả ông mày…”

Hạ Kính Sinh còn chưa nói hết lời, Đường Lạc đã nhảy lên bịt kín miệng anh lại.

“Không sao tôi nhận lời xin lỗi của anh, chuyện quá khứ đã qua rồi!”

Cậu cảm thấy mình sắp đổ mồ hôi luôn.

Hôm nay Hạ Kính Sinh quả thực giống như đã uống nhầm thuốc. Tại hiện trường trò hề mấy tháng trước, khi anh bị Tống Hữu túm cổ áo thái độ cũng ôn hòa lễ độ hơn bây giờ. Hạ Kính Sinh phiên bản lúc trước nếu đặt ở bây giờ, chắc chắc vừa nhẹ nhàng vừa rộng lượng chủ động bắt tay giảng hòa với Tống Hữu.

Sợ kiểu đấu võ mồm của học sinh tiểu học thăng cấp thành choảng nhau, trong lúc cấp bách cậu tiếp tục cố nói.

“Các anh bình tĩnh nói chuyện đừng ra tay nhé, lỡ như lại làm to chuyện nhà trường phát hiện kế hoạch này là con như xong đời!”

Tống Hữu nghe vậy hít thở sâu ba lần tại chỗ, sau đó nhìn đi chỗ khác, không nói một lời.

Hạ Kính Sinh đẩy tay Đường Lạc ra, rồi hỏi: “Rốt cuộc mày ghi hận lần trước tao đánh mày, hay là nghi ngờ tao có ý với Chu Tĩnh?”

“Mả mẹ đồ tiểu nhân mày đánh đường đường chính chính tao sẽ sợ mày?” Tống Hữu rống xong, nghiêng đầu sang, “Mày không có ý gì tại sao luôn giúp cô ấy?”

Hạ Kính Sinh như có điều suy nghĩ, sau đó giơ tay chỉ Đường Lạc bên cạnh vẫn tinh thần căng thẳng cao độ: “Nhìn thấy người này chưa.”

Đột nhiên bị điểm danh, Đường Lạc vô thức đứng nghiêm một cái.

“Tao lại không mù?” Tống Hữu lườm anh một cái.

Hạ Kính Sinh gật đầu, sau đó duỗi tay ôm eo Đường Lạc kéo cậu vào trong lòng, thơm mặt cậu một cái ngay trước mặt Tống Hữu.

“Giới thiệu với mày, đây là bạn trai nhỏ của tao.”

“…”

“…”

Hai người còn lại ở đâu đều cứng đờ.

Lúc rời đi, Tống Hữu rặt vẻ khó có thể tin.

Đường Lạc khó có thể tin hơn hắn ta: “Anh rất hy vọng cả thế giới đều biết đúng không?”

“Có một chút,” Hạ Kính Sinh nghĩ ngợi, “Gây thêm phiền cho em à?”

Đường Lạc đỏ mặt lắc đầu: “Em chỉ sợ… anh nổi tiếng như thế, lỡ như truyền đi, giáo sư già dạy lịch sử mỹ thuật của bọn em quen biết bố em…”

“À,” Hạ Kính Sinh sửng sốt, “Xin lỗi anh không nghĩ đến đó.”

“Không phải,” Đường Lạc bưng mặt, “Họ, chuyện là…”

“Sao vậy?”

“Đêm qua cô mời em, em đã nghĩ… nếu như kỳ nghỉ anh không có sắp xếp gì, có muốn đến nhà em ăn Tết không?” Đường Lạc bụm mặt nói.

Hạ Kính Sinh phân vân một lát: “Liệu có bất tiện không?”

“Chắc sẽ không đâu,” Đường Lạc để tay xuống, ngẩng đầu nhìn anh, “Bố mẹ em biết anh.”

Cha mẹ Đường Lạc biết đến Hạ Kính Sinh, đương nhiên là thông qua Đường Lạc.

Bắt đầu từ khi còn nhỏ cậu đến tham gia lớp sở thích, về nhà sẽ thỉnh thoảng muốn nhắc hai câu.

Anh Hạ Kính Sinh cừ lắm luôn, anh ấy vẽ tranh tuyệt đỉnh nhé, con cũng muốn tài giỏi như anh ấy. Nói nhiều rồi, có một dạo cha mẹ Đường Lạc tưởng rằng bạn nhỏ Hạ Kính Sinh rất thân với con mình.

Đến khi hiểu rõ đây là Đường Lạc đang theo đuổi thần tượng trá hình, cậu đã sắp tốt nghiệp trung học cơ sở rồi.

Lúc ấy cậu và cha mẹ sinh ra bất đồng to lớn trong việc chọn trường. Đường Lạc một lòng muốn thi vào trường mỹ thuật, cùng một trường cấp ba với Hạ Kính Sinh. Mà cha mẹ của cậu trước đó chỉ xem vẽ tranh như sở thích hứng thú của cậu, cho rằng đàng hoàng thi vào một trường cấp ba bình thường vẫn đáng tin hơn.

Để xua tan tính tích cực của Đường Lạc, mẹ cậu hiếm khi thưởng thức một vài tác phẩm hội họa khi đó của cậu, sau đó xoi mói đả kích một hồi, ngụ ý là cậu suy nghĩ viển vông. Cuối cùng họ quy ước ba điều, để Đường Lạc thi thử một lần, nếu như thất bại, sau này không được phép có suy nghĩ này nữa.

Khi đó bà nói như vậy, tám chín phần mười là đã điều tra độ khó nhập học thi thố của trường này, cảm thấy Đường Lạc không có hy vọng.

Có điều đến khi Đường Lạc tức giận phấn đấu thật sự thông qua, mẹ cậu lại lập tức thay đổi thái độ. Trò chuyện với hàng xóm và đồng nghiệp, đều là “Ôi trời cái trường này khó thi lắm, thật ra trước kia Lạc Lạc nhà chúng tôi học chơi chơi thôi, không ngờ thế mà nó đậu,” trong ngôn từ tràn đầy tự hào. Sau đó thậm chí để ăn mừng còn bày cho cậu hai bàn rượu mời bạn bè thân thích đến ăn một bữa.

Trong bữa tiệc ông Đường uống nhiều quá, say khướt vỗ bả vai cậu nói, không hổ là con bố, có chí ắt làm nên.

Đường Lạc hơi xấu hổ, tỏ ý chủ yếu là sức mạnh của thần tượng thúc đẩy cậu không ngừng cố gắng, mới có thành quả hôm nay.

Nhưng mẹ cậu lập tức hỏi, có phải là thằng nhóc họ Hạ con thường xuyên nói kia không? Con sùng bái nó thế à, sau này hai đứa học chung trường, con nắm chắc cơ hội kết bạn với người ta đi.

Lúc ấy Đường Lạc cực kỳ nhăn nhó, cảm thấy mình chỉ là một người qua đường Giáp, thần tượng hào quang vạn trượng thế kia, mình chỉ xứng xách dép, kết bạn với ai chứ.

“Nói hươu nói vượn,” Mẹ cậu thưởng cho cậu cái cốc đầu ngay tại chỗ, “Con mẹ cái gì cũng tốt, có gì không xứng.”

Không ngờ mấy năm trôi qua, chẳng những đã kết bạn, mà còn trở thành bạn trai.

Nếu thật sự có thể dẫn về ăn Tết, không biết cha mẹ của cậu sẽ có cảm nghĩ gì.