Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

Chương 59



“Trước kia anh ở trong cư xá gần phố Tây cũ,” Hạ Kính Sinh chỉ vị trí ở góc ảnh, “Hướng này, rất gần, không biết em có ấn tượng không.”

Dĩ nhiên là Đường Lạc không có ấn tượng. Lúc chuyển đi cậu vẫn chưa đến trường, ngay cả mình từng ở đó cũng chỉ có trí nhớ rất mơ hồ.

“Anh thường xuyên đến chỗ bọn em chơi?” Đường Lạc hỏi.

Hạ Kính Sinh lắc đầu: “Sao có thể, khi đó mỗi ngày tan học về anh phải vẽ tranh.”

Lại nói sai rồi. Đường Lạc xấu hổ, nhanh chóng vá víu: “Nhưng nếu ở gần, vậy thực sự từng gặp cũng không có gì lạ.”

“Khoảng thời gian đó anh thường xuyên đến đây vẽ thực vật,” Hạ Kính Sinh nói, “Cùng với mẹ anh, ở gần chỗ này, ảnh cũng được chụp vào khi đó.”

“Quào,” Đường Lạc kích động, “Vậy nói không chừng thật sự gặp nhau đấy! Ngày nào em cũng chơi ở đây.”

Hạ Kính Sinh cười: “Có một ngày anh gặp được một cô bé ở một nơi gần bồn hoa này, xem anh vẽ một lát sau đó một hai muốn kéo anh cùng chơi với anh.”

“… Hở?” Đường Lạc chớp mắt hai lần.

“Khi đó mẹ anh đến quán nhỏ ở đầu hẻm mua ít đồ. Anh nói với cô bé kia anh đang bận, không có thời gian, bị mẹ nhìn thấy sẽ bị mắng,” Hạ Kính Sinh nói xong không nhịn được bật cười, “Em đoán cậu nhóc nói gì?”

“Nói gì?”

“Ban đầu trên đầu cậu ấy có hai cái bím tóc, rồi mở một cái dây thun ngay tại chỗ đưa cho anh,” Hạ Kính Sinh nói rồi liếc nhìn Đường Lạc một cái, “Cậu bé nói một tràng không rõ, anh cũng không hoàn toàn nghe hiểu. Đại ý hình như là bảo anh cũng buộc tóc và mặc váy như cậu ấy, sẽ có thể biến thân, trở thành một người bí ẩn, làm gì cũng sẽ không có ai biết, cho nên cũng sẽ không bị mắng.”

“Ôi…” Đường Lạc cảm thấy hơi khó tả, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó cậu ấy tóc tai bù xù bị phụ huynh bắt về,” Hạ Kính Sinh nói “Để lại cho anh cái dây thun.”

Đường Lạc nghe xong, cẩn thận hỏi: “Anh cảm thấy người kia là em?”

“Đã trôi qua lâu vậy rồi, trông cậu bé như thế nào anh cũng không còn nhớ rõ,” Anh đang nói thì lật vài tờ album ảnh, chỉ chỉ đứa bé mặc váy hôn gió với ống kính, “Chỉ nhớ rõ hai bím tóc sừng dê kia.”

“Ừm,” Đường Lạc giả vờ giả vịt gật đầu, “Hình như em cũng nhớ có chuyện như thế.”

“Thật hả?” Hạ Kính Sinh nhìn về phía cậu.

Giả đấy. Sau khi cậu lớn hơn chút nữa, đến cả ấn tượng bị mặc thành con gái cũng không còn, sao lại nhớ những chi tiết này. Cậu chỉ đơn phương hy vọng người kia thật sự là mình thôi.

Như vậy, chẳng phải có nghĩa là duyên phận của họ đã được gieo từ rất lâu trước kia à?

“Vậy dây thun vẫn còn?” Đường Lạc thuận miệng hỏi.

Hạ Kính Sinh gật đầu: “Vẫn còn.”

Đường Lạc kinh ngạc: “Không phải chứ, bao nhiêu năm rồi, anh vẫn giữ?”

“… Nó rất quan trọng đối với anh.” Anh nói.

“Tình yêu sét đánh?”

“Vậy cũng không phải,” Anh lắc đầu, “Chỉ là khi ấy anh không kìm lòng được nghĩ… giả thiết mà cậu bé nói khá là hấp dẫn.”

Ăn mặc thành một giới tính khác, biến thân thành một người khác, không còn ai nhận ra nữa, thế là có thể thích gì làm nấy làm chuyện mình muốn làm nói những gì mình muốn nói, không bị quản thúc.

Lời nói nhảm của một đứa trẻ, đối với một người khát khao tự do và không bị ràng buộc mà nói, lại tràn đầy cám dỗ. Vì thế anh giấu sợi dây thun kia, giống như giấu đi một hy vọng nhỏ.

“Cho nên anh đã…”

“Trước đó anh mãi không biết làm thế nào giải thích với em, vì sợ em hỏi anh tại sao,” Hạ Kính Sinh nói, “Mặc dù anh thường xuyên cảm thấy mình rất tồi tệ, nhưng thật ra anh không hy vọng em cũng cảm thấy như vậy.” Anh nói xong duỗi tay cào tóc như đang che giấu gì đó, “Bây giờ nói những điều này anh cũng cảm thấy mình rất tệ.”

“Ơ?” Đường Lạc mờ mịt, “Tại sao lại tệ?”

“Bởi vì…” Hạ Kính Sinh lại lộ ra biểu cảm rất khó mở miệng, “Anh cứ trốn tránh suốt mà. Ăn mặc như thế kia, lại đặt cho mình một biệt hiệu, làm việc ở một hơi không ai có thể nhận ra anh, có thể là một… cách tiêu cực mà anh muốn trốn tránh hiện thực.”

“Vậy à,” Đường Lạc nghe rất nghiêm túc, sau đó hỏi, “Vậy tại sao tồi tệ được?”

Hạ Kính Sinh cau mày nhưng cũng đang cười, điệu bộ khó xử không biết giải thích với cậu như thế nào.

“Bởi vì…” Anh hơi nghiêng đầu đi, nghĩ cả buổi, “Bởi vì rất buồn cười.”

“Hả?” Đường Lạc không hiểu, “Buồn cười chỗ nào?”

“Bởi vì khi anh là Hạ Kính Sinh, có quá nhiều chuyện không dám.” Anh nói xong thở dài, “Em cứ phải ép anh nói ra.”

Nhưng Đường Lạc mờ mịt hơn, “Không dám gì cơ?”

“Sao em khó giao tiếp vậy hả,” Hạ Kính Sinh tỏ vẻ dở khóc dở cười, “Bởi vì dáng vẻ chân thực của anh rất khiến người ta ghét, em là người rõ nhất mà? Cho nên khi anh vẫn là chính mình, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí giấu đi.”

“Không đâu…” Đường Lạc nói, mặt chợt đỏ lên, “… Đâu có khiến người ta ghét chứ.”

Hạ Kính Sinh nhìn chăm chú vào mặt cậu một lúc lâu, thở dài một tiếng, dáng vẻ rất là thoát lực.

“Được rồi,” Anh nói, “Xem như anh chưa nói.”

“Anh giấu giếm em chỉ vì một lý do chả hiểu ra sao này?” Đường Lạc đột nhiên hỏi.

“…”

Hạ Kính Sinh vốn đang cong khóe miệng không biết đang cười gì chợt cứng đờ, biểu cảm cạn lời khi nhìn cậu một lần nữa.

“Hại em phiền muộn như tên đần, còn buồn lâu như thế,” Đường Lạc cảm thấy không cam lòng, “Nói nhiều lời ngu ngốc và làm nhiều việc ngốc thế kia, chỉ cho em một lý do này?”

“Khoan đã,” Hạ Kính Sinh hơi căng thẳng, “Anh tưởng chuyện này qua rồi.”

“Anh nghĩ hay nhỉ!” Đường Lạc bắt đầu lôi chuyện cũ, “Anh nói đi, lần đó thấy em mua kem tẩy lông ở cửa hàng tiện lợi trong lòng đang nghĩ gì?”

“Lâu vậy rồi, sao anh nhớ được.”

“Vậy ngày đó lúc trang điểm tại sao anh phải đột nhiên hôn em?” Đường Lạc hỏi.

Hạ Kính Sinh đưa mắt nhìn một vòng: “Muốn hôn người mình thích cần lý do à?”

“…” Đường Lạc dừng một lát, lại nghĩ đến chuyện khác, “Vậy tại sao không từ mà biệt! Khiến em buồn nẫu ruột!”

Cậu hùng hổ khởi binh vấn tội, Hạ Kính Sinh nghe xong nghiêng đầu suy nghĩ, hỏi ngược lại: “Sao lại buồn?”

Đường Lạc học theo: “Vậy, người trong lòng em đột nhiên biến mất, buồn tí cũng cần lý do à?”

“Nhưng mà, khi đó em không biết bọn anh là một người đúng không,” Hạ Kính Sinh nói, “Ngoại tình tư tưởng?”

“…”

“Hóa ra em là người đa tình như thế?”

“Không phải, người trong lòng mà em nói là anh, không phải Lão Vương…” Đường Lạc nhỏ giọng giải thích, càng nói càng hỗn loạn, “Cũng không đúng, ý em là… thì là…”

“Ý em là, em không có cảm giác với Lão Vương,” Hạ Kính Sinh nói, “Mặc dù cũng là anh, nhưng em không thích.”

“…”

Tiêu rồi.

Đường Lạc hối hận, cậu không nên nhắc lại chuyện xưa, vấn đề này không hề có câu trả lời chính xác, hai đầu đều là đường chết.

Quái lạ, vừa rồi rõ ràng Hạ Kính Sinh đang nhận xét xử, sao bỗng nhiên mình bị truyền đến ghế bị cáo rồi.

Cũng may vào thời khắc mấu chốt, cứu tinh chợt xuất hiện.

Ngoài cửa phòng vang lên giọng của ông Đường chưa từng xuất hiện từ khi cậu tỉnh dậy, nghe rất vui mừng hớn hở.

“Hai đứa mau ra đây, xem bố mang đồ tốt gì về này!”

Hai người đứng dậy mở cửa. Đường Lạc đi ở phía trước, vẫn chưa nhìn rõ cục bông trắng bố cậu ôm trong tay là gì, Hạ Kính Sinh sau lưng đột nhiên hắt hơi một cái.

“Bảo vệ cư xá nhặt được, hỏi bố có lấy không,” Ông Đường duỗi tay đưa cục trăng trắng vừa khéo chiếm hết bàn tay của ông, “Trước đó bố với mẹ con đúng lúc đang bàn bạc con không ở nhà nên hơi vắng, có nên nuôi con thú cưng không, cho nên đã mang nó về.”

Đường Lạc nhìn con mèo nhỏ đang trợn đôi mắt to tròn xoe thoạt nhìn như Đậu Đinh bản chibi, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đáng yêu ghê! Chúng ta sẽ nuôi nó ạ!”

Phía sau có người lại hắt hơi một cái, nhưng bây giờ sự chú ý của cậu hoàn toàn bị hấp dẫn, cho nên cũng không để ý.

Cậu nhận lấy con mèo giơ lên trước mặt: “Chu choa, nó cưng quá đi. Con muốn đặt tên cho nó!”

“Con nghĩ đi,” Ông Đường nói, “Ngày mai hai đứa nhớ đi mua chút thức ăn và đồ dùng cho nó, Tiểu Hạ con… ôi trời Tiểu Hạ con sao thế?”

Lúc này Đường Lạc mới quay đầu lại, chỉ thấy hai mắt Hạ Kính Sinh rưng rưng, đang giơ tay bịt mũi, cả khuôn mặt đều nhăn nhó.

“Con không sao,” Anh lùi lại hai bước, về phòng của Đường Lạc, “Em đừng tới đây.”

Trong lòng Đường Lạc chột dạ.

Đề tài vừa rồi khiến Hạ Kính Sinh đau lòng đến vậy ư? Thế mà đến mức ngay trước mặt bố cậu vẫn không nhịn được muốn khóc?

Đường Lạc hơi lo lắng, chỉ muốn nhanh chóng dỗ dành anh, vừa mới bước ra một bước, Hạ Kính Sinh một mạch nhảy lùi lên giường.

“Đừng đừng đừng, anh thực sự không được với con này, ” Anh xua tay mấy lần, tiếp đó lại hắt hơi một cái, nước mắt chảy ra luôn, “Có khẩu trang không? Có thể cho anh mượn cái khẩu trang không?”

Hạ Kính Sinh đeo khẩu trang thoạt trông cực kỳ hiếm lạ.

Trong lòng Đường Lạc ôm mèo, đánh giá anh một cách phấn khích.

Nhưng bản thân Hạ Kính Sinh lại vô cùng đau khổ. Triệu chứng dị ứng nghiêm trọng vẫn chưa hoàn toàn giảm đi, cùng lúc đó mỗi lần hít thở vì có khẩu trang nên kính mắt sẽ đọng một lớp sương mỏng, hành hạ anh tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Đến khi anh đành phải tháo kính xuống, Đường Lạc đột nhiên nói to: “Nếu anh xuất hiện như vậy trước mặt em sớm hơn, chắc chắn em đã nhận ra!”

Hạ Kính Sinh chỉ chì con mèo: “Bỏ ra trước được không, anh nhìn mà cũng thấy khó chịu.”

Đường Lạc vội vàng ôm mèo con ra ngoài, giao cho bố mẹ của cậu.

Đến khi cậu quay lại, mắt Hạ Kính Sinh vẫn hơi đỏ, hơn nữa vì nhìn không rõ mà vô thức híp lại, ngay cả lông mày cũng nhíu theo.

Đường Lạc đột nhiên cảm thấy mê man.

Ngày cuối cùng nhìn thấy Lão Vương, hắn cũng như thế này. Khóe mắt đỏ hoe hít mũi, nước mắt như mưa.

… Đẹp vô cùng.

Cậu ngồi xổm trước mặt Hạ Kính Sinh như lần trước, sau đó ngẩng đầu lên, “Đừng buồn, anh thực sự cực kỳ đẹp!”

Cậu vừa nói vừa cười, tiếp đó đầu bị búng một cái.

“Anh khó chịu thế này em còn cười,” Hạ Kính Sinh tỏ vẻ mệt mỏi, “Lần trước em nói câu này có thành ý hơn bây giờ nhiều.”

“Hóa ra những gì Mộc Tử nói là thật,” Đường Lạc cúi đầu bẻ ngón tay, “Anh lừa em bao nhiêu chuyện?”

Đôi mắt ướt của Hạ Kính Sinh lập tức mở to: “… Lại nữa?”

“Không phải muốn lôi chuyện cũ với anh,” Đường Lạc nói, “Em chỉ bỗng nhiên cảm thấy rất tò mò… lúc anh nói hươu nói vượn có bài có bản, nhưng trung thực khai ra ngược lại kìm nén lâu như thế còn chỉ cho em một cái lý do chả hiểu ra sao.”

“Không muốn khiến em thất vọng về anh, lý do này rất khó hiểu à?” Hạ Kính Sinh hỏi.

“Điểm thất vọng rốt cuộc ở đâu?” Đường Lạc vẫn không hiểu.

“Cho nên…” Hạ Kính Sinh cúi đầu xuống, chắc là cười lên, “Có lẽ đây là một câu chuyện lo sợ không đâu.”

Cuối cùng mèo con được đặt tên là Candy.

Không phải Đường Lạc đặt. Cậu cực lực phản đối, nhưng bị bác bỏ.

Người đặt tên là Hạ Kính Sinh nói với cha mẹ cậu thế này: “Nếu là mèo của nhà họ Đường, hay là chọn cái tên đơn giản gọi là Đường Đường. Nếu như cảm thấy trực tiếp quá, còn có thể đặt tên tiếng Anh cho nó, ngắn gọn hào phóng lanh lảnh trôi chảy, nghe cũng đáng yêu, rất tốt mà.”

Đáng tiếc Hạ Kính Sinh và Tiểu Đường Đường Candy hoàn toàn không thể cùng tồn tại.

Ở nhà và làm thêm dù sao vẫn khác nhau, không thể ngay cả tối đi ngủ cũng đeo khẩu trang. Tuy rằng Đường Lạc rất thích nhóc con này, nhưng trong lòng tất nhiên vẫn thiên về bạn trai mình hơn.

“Nếu không cứ để chỗ bác bảo vệ nuôi một thời gian, đợt ăn Tết xong chúng ta về trường lại đón nó về.” Cậu đề nghị.

“Nhìn là biết mẹ em không nỡ,” Hạ Kính Sinh cười lắc đầu, “Mấy ngày nay anh khó khăn lắm mới tạo được ấn tượng tốt không thể thua ở điểm này được.”

“Vậy phải làm thế nào…” Đường Lạc phiền muộn, “Anh thảm quá, mèo con dễ thương thế mà anh bị dị ứng.”

“Anh không sao cả mà,” Hạ Kính Sinh nhìn cậu, “Anh là phe chó, thích chó cỡ nhỏ hoạt bát lại bám người.”

Đường Lạc mơ hồ cảm thấy lời này của anh có ý riêng.

Nhưng không đợi cậu nghĩ rõ ràng. Hạ Kính Sinh còn nói thêm: “Thật ra ban ngày hôm nay anh đã suy nghĩ rồi… tốt hơn hết là anh nên quay về một lần.”