Chương 11:
Vinh Hạ Sinh thật sự không chịu nổi cảnh bị nhiều người vây quanh, trong khi máy vẫn còn nhả xu, anh xấu hổ đứng lên nói với Đồng Dã. "Tôi đi nhà vệ sinh một lát."
"Được." Đồng Dã nhìn anh cúi đầu bài xích đám người, cảm thấy Vinh Hạ Sinh quả nhiên là kiểu xa cách xã hội.
Vinh Hạ Sinh trốn vào trong nhà vệ sinh hơn nửa ngày vẫn chưa đi ra, mãi cho đến khi đoán được đám người ngoài kia đã rời đi một nửa mới rửa tay quay về tìm Đồng Dã.
Đồng Dã ôm một rổ xu đầy ắp ngồi trong góc ăn xúc xích nướng, khi thấy anh bèn cười. "Anh ăn không?"
Vinh Hạ Sinh cười cười, anh cảm thấy Đồng Dã thế này trông như một đứa nhỏ được người lớn dẫn ra ngoài chơi còn vòi vĩnh muốn ăn quà vặt.
Anh lắc đầu hỏi. "Làm thế nào với đống xu này bây giờ?"
Đồng Dã nói. "Tôi hỏi rồi, có thể để lại ở đây, sau này nếu đến đây nữa thì có thể dùng chơi tiếp."
Vinh Hạ Sinh nhẹ nhàng thở ra, anh còn tưởng hôm nay mình phải chơi hết chỗ xu này thì mới được về.
Đồng Dã vừa ăn xúc xích vừa ngẩng đầu nhìn anh, hắn có thể nhìn thấy rõ Vinh Hạ Sinh đang xoắn xuýt bất an.
"Anh hình như không thích những nơi náo nhiệt cho lắm."
"Cũng bình thường."
"Lại bình thường." Đồng Dã cắn một miếng hết nửa chiếc xúc xích còn lại, sau đó đứng lên nói. "Đi thôi, đi dạo một chút. Anh nói xem, bình thường khi ra khỏi cửa anh thích đi đâu nhất?"
Đây đúng là hỏi khó Vinh Hạ Sinh.
Anh nghĩ ngợi cẩn thận, từ khi từ chức xong anh thực sự rất ít khi ra khỏi cửa.
"Mua đồ ăn." Cũng không hẳn là thích mua đồ ăn, mà cơ bản anh chỉ ra ngoài vì phải mua đồ ăn.
"Vứt rác nữa." Đây cũng là việc không thể không làm.
"Sau đó thì sao? Hay là không có sau đó?" Hai người đi đến quầy, Đồng Dã đưa rổ xu nặng trĩu trong ngực ra. "Xin chào, nhờ bạn cho tôi gửi lại đống này với."
Đồng Dã vừa nhờ gửi lại xu vừa quay đầu cười với Vinh Hạ Sinh. "Quả thật nếu không có việc thì anh không bước ra khỏi nhà."
Nhân viên ở quầy chỉ cho bọn họ cách đăng ký để lại thông tin, Đồng Dã bảo Vinh Hạ Sinh đưa con Doraemon nhỏ đang ôm trong ngực kia ra để đổi lấy một con béo béo tròn tròn.
Con này quả thật quá to, Đồng Dã và Vinh Hạ Sinh đều không thấp hơn 1m8, mà con thú bông này đã cao bằng một nửa hai người, hơn nữa lại còn béo, khi Vinh Hạ Sinh ôm vào ngực còn che khuất cả anh.
Đồng Dã nhìn anh cười. "Đáng yêu quá!"
Với Đồng Dã thì Vinh Hạ Sinh là một người lạnh lùng nghiêm túc đứng đắn lại không nhiễm bụi trần, ấy vậy mà anh lại thích Doraemon, khi ôm một con thú bông lớn như thế, hình ảnh này tương phản manh đến không chịu nổi.
(Tương phản manh/反差萌: Hai điều đối lập cùng tồn tại trên một thứ, ở đây là khí chất lạnh lùng của Vinh Hạ Sinh và con gấu bông béo)
Vinh Hạ Sinh hơi ngượng, anh dứt khoát nhắm mắt làm ngơ trốn đằng sau con Doraemon.
Đồng Dã không nhịn được mà lôi điện thoại ra chụp một tấm, ngay khi Vinh Hạ Sinh nghe thấy tiếng chụp ảnh hắn đã cất ngay đi.
"Đi thôi, hôm nào lại tới gắp cả em gái của nó cho anh."
Đồng Dã dẫn Vinh Hạ Sinh cùng với con mèo bông béo rời khỏi nơi này.
Hai người vừa đi ra khỏi trung tâm trò chơi, Vinh Hạ Sinh đã cảm thấy thế giới yên ắng ngay lại, vừa rồi ở trong đó vừa ồn vừa nóng làm anh hơi đau đầu.
"Ngoài mua đồ ăn với vứt rác ra anh không thích gì sao, hoặc có nơi nào muốn đi cũng được?" Đồng Dã nói. "Như là xem phim này, hay là đi shopping chẳng hạn."
"Tôi không thích shopping nên không hay đi." Vinh Hạ Sinh nói. "Xem phim thì về nhà xem cũng như nhau."
Quả thật là đã lâu rồi anh không đến rạp xem phim.
Trước kia khi còn đi làm, nếu có thời gian anh còn quan tâm đến điện ảnh một chút. Thường anh sẽ chọn suất chiếu một mình vào buổi sáng cuối tuần, đôi khi trong phòng chiếu còn chẳng có một ai.
Quá đông người làm anh không được tự nhiên, mặc dù căn bản chẳng ai chú ý đến anh cả.
So với hiện tại, khi đó tâm tình anh còn tốt, ít nhất còn biết chủ động ra khỏi nhà.
"Bao lâu anh không đến rạp chiếu phim rồi?" Đồng Dã hỏi.
Vinh Hạ Sinh nghiêm túc nghĩ nghĩ, nhưng không nghĩ ra được con số nào cả.
Đồng Dã nhìn đồng hồ, nói. "Hai chúng ta đi xem phim đi."
Vinh Hạ Sinh không quá ghét việc xem phim, thậm chí anh còn thích nữa.
Lại nói tiếp, hẳn là mỗi người đều có một cách để trốn tránh hiện thực và giảm bớt lo âu, đối với Vinh Hạ Sinh mà nói, đọc sách và xem phim chính là phương thức để anh "tìm về chính mình".
Có rất nhiều lúc anh cảm thấy cuộc sống quá vất vả, khi đó anh sẽ nhốt bản thân mình lại, cả ngày chỉ đọc sách hoặc là xem liên tục mấy bộ phim.
Anh đưa bản thân chìm vào trong câu chuyện của người khác đi theo dòng thời gian và vận mệnh, cùng trải qua những thăng trầm của cuộc đời nhân vật chính.
Anh tưởng tượng bản thân là một kẻ đứng ngoài trong cuộc đời bọn họ, nhưng đồng thời cũng đứng trong đó.
Mỗi một bộ phim dường như đều đi qua một cuộc đời khác nhau, họ vất vả để sống, rồi cũng chật vật để chết.
Trải nghiệm này khiến anh có thể quên đi những cơn dày vò trong hiện thực của anh.
Tuy nói rằng việc trốn tránh là đáng xấu hổ, nhưng đôi khi, có những người dựa vào việc sống trốn tránh đó để tồn tại.
"Xem phim thì cũng được thôi." Vinh Hạ Sinh nói. "Nhưng nếu mang theo nó thì... hơi bất tiện."
Đồng Dã nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh ở đằng sau con Doraemon. "Đáng yêu mà."
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ mà cười. "Cậu nói một người đàn ông 30 tuổi là đáng yêu sao?"
"29." Đồng Dã nói. "Đáng yêu chẳng liên quan gì đến tuổi tác cả, bây giờ anh đúng là đáng yêu thật mà."
Vinh Hạ Sinh cười lắc đầu. "Hôm nào khác đi, nếu muốn xem phim thì chúng ta có thể về nhà xem."
"Về nhà xem?" Hai người cùng xem phim trong nhà cũng ấm áp đấy chứ.
Đồng Dã vui vẻ. "Xem phim gì nhỉ?"
"Cậu muốn xem phim gì?" Hai người chậm rãi từ từ đi ra ngoài, Vinh Hạ Sinh biết, hẳn là có không ít người qua đường đang nhìn anh.
Một người đàn ông lớn tướng rồi mà còn ôm con gấu bông Doraemon đi khắp trung tâm thương mại, không gây chú ý mới là lạ.
Anh cố kìm nén hoảng loạn ở trong lòng, cố gắng không thể hiện sự yếu đuối của mình ra.
"Tôi muốn xem phim anh thích." Đồng Dã nói. "Tôi là kiểu không có văn hóa cho lắm, phim hay xem toàn là mấy phim bắp rang, xem xong là quên, anh đề cử phim anh thích cho tôi học hỏi một chút đi."
(Phim bắp rang/爆米花电影: Ý chỉ một bộ phim chỉ hào nhoáng thôi chứ không mang quá nhiều ý nghĩa gì đọng lại cho người xem, xem xong là quên)
Vinh Hạ Sinh cười nói. "Phim bắp rang cũng đâu phải không hay, mỗi loại phim đều có người xem của nó, cứ thích là được rồi."
"Giờ tôi muốn xem loại phim anh thích." Đồng Dã nói. "Anh thích nhất phim nào, tối nay khi về nhà mình xem bộ đó."
Vì thế hai người gọi xe về nhà, Vinh Hạ Sinh đi rửa tay thay quần áo, tranh thủ lúc Đồng Dã đi sửa soạn một chút thì anh tìm bộ phim mình thích nhất.
"Xuân Quang Xạ Tiết?" Đồng Dã nói. "Tôi chưa xem phim này."
(Xuân Quang Xạ Tiết/Happy Together: Bộ phim năm 1997 khai thác về đề tài đồng tính của đạo diễn Vương Gia Vệ. Trong phim, Lê Diệu Huy (Lương Triều Vỹ) và Hà Bảo Vinh (Trương Quốc Vinh) là một đôi tình nhân, như bao đôi tình nhân khác, họ thường xuyên chia tay rồi tái hợp. Cái vòng luẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại, cho đến một ngày sức chịu đựng của một người đã chạm đến đỉnh điểm.)
"Ừ, đây là bộ phim tôi xem đi xem lại nhiều nhất."
"Ngoài phim này ra còn bộ nào nữa không?" Đồng Dã hận trong đầu mình không có cái máy tính, chỉ cần Vinh Hạ Sinh nói ra cái tên nào hắn đều có thể nhớ kỹ.
"Ngoài cái này còn có "Kill Your Darlings" và "Total Eclipse", đây đều là phim nước ngoài mà tôi thích."
(Kill Your Darlings/Giết Người Yêu Dấu: Bộ phim tiểu sử được viết bởi Austin Bunn và đạo diễn bởi John Krokidas. Bộ phim nói về nhà thơ Allen Ginsberg (Daniel Radcliffe) tới Columbia khi mới là một sinh viên năm nhất. Chính tại nơi đây, Allen đã gặp gỡ Lucien Carr (Dane DeHaan), người có ảnh hưởng lớn tới anh sau này. Lucien Carr giới thiệu Allen với những người bạn cùng chung chí hướng trên con đường sự nghiệp văn học là Kerouac và William S. Burroughs. Bên cạnh đó, Carr cũng không quên "giới thiệu" Allen với những niềm lạc thú mới như rượu, cần sa và quan hệ đồng tính. Allen dần sa đà vào nghiện ngập và vấy ngã.)
(Total Eclipse/Nhật Thực Toàn Phần: Bộ phim dựa trên vở kịch cùng tên của nhà biên kịch Christopher Hampton dựng năm 1967. Phim xoay quanh những bức thư được trao đổi giữa hai nhà thơ Pháp thế kỷ 19, Paul Verlanie (David Thewlis) và Arthur Rimbaud (Leonardo DiCaprio). Vì ngưỡng mộ người thầy, Rimbaud thường xuyên viết thư cho ông bằng những bài thơ đầy trữ tình, lãng mạn. Nội dung của bức thư thuật lại cảm giác say đắm của mối tình đồng tính đầy đam mê và bạo lực.)
"Được." Đã nhớ kỹ.
Đồng Dã suy tính sau khi xem xong "Xuân Quang Xạ Tiết" thì đêm nay về phòng hắn sẽ học bù bằng cách xem hết hai bộ phim kia.
Không những thế hắn còn tự chế giễu trong lòng: Đồng Dã ơi là Đồng Dã, nếu năm đó mày cũng có động lực học hành thế này thì mấy trường âm nhạc hàng đầu kia cũng dễ dàng lọt vào túi mày rồi!