Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Chương 49



Chương 49:
Ngày đầu tiên xác nhận quan hệ yêu đương, Đồng Dã phát hiện thì ra chú nhỏ nhà mình là một người cực kỳ dính người.
Trước đây hắn vẫn nghĩ Vinh Hạ Sinh là một núi băng nhỏ. Nếu ai đó không đủ kiên định hay không phòng bị trước mà có ý đồ tiếp cận anh, thể nào mới leo được nửa ngọn núi thôi đã bị đông lạnh chết.
Tỷ như, Thẩm Yển.
Nhưng một khi đã lên được đỉnh núi rồi sẽ phát hiện ra, rằng cảnh sắc phía trên ấy vô cùng khác biệt.
Chú nhỏ tưởng chừng lạnh lẽo như tuyết ấy lại cực kỳ thích làm nũng, dễ thấy nhất là cho dù muốn nói gì hay làm gì thì đều phải ôm trước đã.
Hình tượng sụp đổ rồi, nhưng mà lại vô cùng đáng yêu.
Để chứng tỏ với bản thân rằng mình không “u mê gây tê lý trí”, buổi chiều một người về phòng viết bản thảo, một người ở phòng khách ôn thi.
Nhưng mà không một ai trong hai người họ lại có thể bình tĩnh tập trung vào công việc và bài tập được.
Vinh Hạ Sinh ngẩn người nhìn phần văn bản trắng trơn, ngón tay hạ trên bàn phím, ấy vậy mà lại đánh ra tên của Đồng Dã.
Anh cười bất đắc dĩ. Bây giờ anh mới ý thức được, thì ra chuyện này lại ảnh hưởng nhiều tới mình đến vậy, thì ra anh thật sự rất thích người ấy.
Mà Đồng Dã ở trong phòng khách thì đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Mọi ngày mỗi khi đi học rất ít khi hắn ngoan ngoãn nghe giảng, hầu hết đều chụm đầu vào nghiên cứu cái này cân nhắc cái kia với Tưởng Tức, thỉnh thoảng lại ngủ một giấc, chẳng bao giờ chịu học hành nghiêm túc cả.
Kỳ thi cuối kỳ của bọn họ có mấy môn là viết luận, nhưng cũng có mấy môn bắt buộc phải đến trường để làm bài thi. Khoảng thời gian này cũng là những ngày khổ cực dành mấy tuần cuối để học hết kiến thức cả kỳ của hắn và Tưởng Tức.
Vô cùng mất mặt với danh hiệu sinh viên ưu tú.
Khoảng thời gian này sống ở nhà của Vinh Hạ Sinh, mỗi khi tan học Đồng Dã đều chạy về nhà, không giống với trước kia cứ mỗi khi đến cuối kỳ là lại đi đến thư viện hoặc tìm một phòng trống để học với Tưởng Tức. Hắn không biết đối phương ôn tập đến đâu rồi, dù sao hiện giờ hắn cũng không học được cái gì vào đầu cả.
Trong đầu đều chỉ toàn là chú nhỏ đang trốn trong phòng của mình.
Trước khi uống nước muốn ôm một cái.
Trước khi đi vệ sinh muốn ôm một cái.
Trước khi tưới cây muốn ôm một cái.
Trước khi về phòng cũng muốn ôm một cái.
Tại sao trên đời lại có người đáng yêu thế này nhở?
Mà người đáng yêu như vậy ấy vậy mà lại là Vinh Hạ Sinh?
Đồng Dã nằm trên ghế sofa vừa cầm sách vừa khúc khích cười, cười đến mức Simba đang ngồi xổm trên mặt đất cũng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn như nhìn một thằng dở người.
“Simba.” Đồng Dã nói với mèo con. “Mày nói xem, có phải tao là người đàn ông được chú nhỏ ôm nhiều nhất trên đời này không?”
Simba xoay người đi mặc kệ hắn.
Phí hoài cả một buổi chiều, Vinh Hạ Sinh vẫn chưa viết được dòng nào ra hồn cả.
Lãng phí bao nhiêu thời gian như thế khiến anh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chỉ là anh không có cách nào cả. Hạnh phúc ngọt ngào đến quá bất chợt như ngọn sóng biển cuốn trôi mọi thứ trong não anh, khiến anh không thể nào tự hỏi, không thể nào bước lại vào thế giới sáng tác nữa.
Cuối cùng, anh bỏ cuộc, tắt phần văn bản đi rồi đứng dậy ra ngoài, tầm này thì chỉ đành thành thật yêu đương với Đồng Dã thôi.
Khi Vinh Hạ Sinh bước ra liền thấy Đồng Dã đã nằm trên ghế sofa ngủ mất rồi, sách cũng rơi hẳn xuống đất.
Anh nhẹ chân nhẹ tay đi tới, khom lưng nhặt sách lên bàn trà, sau đó đứng giữa phòng khách tối tăm cúi đầu nhìn người đang ngủ kia.
Nhìn một lúc, anh không nhịn được mà cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi Đồng Dã.
“Ây da, bắt được rồi nè.” Đột nhiên Đồng Dã mở mắt ra cười ôm lấy Vinh Hạ Sinh.
Vinh Hạ Sinh hoảng sợ muốn trốn đi theo phản xạ có điều kiện, nhưng rồi lại bị đối phương ôm chặt vào trong ngực.
“Chú nhỏ ơi, anh hôn trộm em.”
Vinh Hạ Sinh ngượng không chịu nổi, lời nói đến cổ họng lại bị nuốt xuống.
Còn Đồng Dã thì vui vẻ quên hết mọi thứ, hắn dùng sức giữ người ở trong lòng rồi liên miệng nói những lời sến súa.
Chạng vạng, hai người ngồi xem phim cùng nhau. Ban đầu Vinh Hạ Sinh còn ngượng ngùng chỉ dám nhẹ nhàng dựa vào Đồng Dã, nhìn nhìn một lúc, cuối cùng anh vẫn ôm lấy người bên cạnh.
“Anh thích ôm đến vậy à?”
Tuy muốn phủ nhận nhưng Vinh Hạ Sinh lại không có cách nào nói ra, anh thích, cực kỳ cực kỳ thích.
Được ôm Đồng Dã khiến anh có cảm giác an toàn.
“Thích.” Vinh Hạ Sinh xấu hổ không dám nhìn hắn, chỉ dám nhìn chằm chằm màn hình rồi nhỏ giọng nói.
Đồng Dã đắc ý tới mức đuôi cũng vểnh cao lên trời, hắn ôm chặt Vinh Hạ Sinh vào trong lòng, phim chiếu cái gì cũng chẳng nhớ rõ, chỉ nhớ được mùi hương trên người chú nhỏ nhà mình.
Là mùi sữa tắm giống nhau.
Từ khi hắn mặt dày mày dạn ở trong nhà của Vinh Hạ Sinh, liền bắt đầu mặt dày mày dạn dùng chung dầu gội và dầu tắm của người ta.
Khi ấy hắn còn nghĩ, nếu theo đuổi không được thì ít nhất cũng ké được chút mùi hương của người kia, vậy là có thể coi như lúc nào người ấy cũng ở bên cạnh mình.
Tính toán nhỏ của Đồng Dã ấy vậy mà lại linh nghiệm.
Trước khi xem phim hai người đều tắm rồi, xua đi hơi lạnh bám theo sau khi đi đắp đôi người tuyết ngoài kia.
Theo lý thuyết thì đôi tình nhân nào sau khi tắm rửa xong chẳng phát sinh mấy chuyện gì đó, nhưng không, Vinh Hạ Sinh vốn không có ý nghĩ đó.
Đồng Dã lại là thanh niên sôi sục sức sống, người mình thích vừa mềm mại vừa ấm áp ở bên cạnh thế này, đương nhiên hắn vô cùng vừa ý rồi.
Hắn nhìn lông mi của Vinh Hạ Sinh, rồi lại nhìn từ chóp mũi dọc theo cần cổ xuống bên trong áo, nhìn tới mức phải tự mắng bản thân là con quỷ háo sắc không biết xấu hổ.
“Sao thế?”
Vinh Hạ Sinh cảm nhận được xao động của Đồng Dã. “Em mỏi à?”
Anh cho rằng bởi vì mình dựa vào Đồng Dã cho nên hắn mới bị mỏi.
“Không, không đâu.” Đồng Dã nhanh chóng ôm lấy anh. “Em không mỏi, anh đừng ngồi dậy.”
Vinh Hạ Sinh thích ôm hắn, hắn cũng vui vẻ cho người ta dính lấy mình.
Nghĩ đến một ngày đã qua, Đồng Dã lại ngỡ như mình đang chìm trong giấc mộng nào đó.
Bộ phim hai người xem là phim trinh thám hình sự gay cấn, Vinh Hạ Sinh chăm chú xem, còn Đồng Dã lại chẳng nhớ được ai là nhân vật phản diện.
Tất cả tâm tư của hắn đều đặt lên người Vinh Hạ Sinh mất rồi.
“Chú nhỏ ơi.”
“Ơi.”
Đồng Dã nhấp môi, trái tim đập liên hồi, máu trong người cũng như dâng lên.
Vinh Hạ Sinh nghi hoặc nhìn hắn. “Có phải em muốn nói gì không?”
Suốt bao lâu Đồng Dã vẫn luôn xao động bất an, Vinh Hạ Sinh ngồi ngay sát hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Chỉ một dao động của Đồng Dã cũng khiến trái tim Vinh Hạ Sinh như treo lên.
Đồng Dã nghĩ: Nếu giờ mình muốn tiến thêm một bước “thăm dò” thì liệu anh ấy có nghĩ mình chỉ thèm thuồng thân thể anh ấy không ta?
Mà Vinh Hạ Sinh lại nghĩ: Có khi nào Đồng Dã hối hận rồi không?
“Ờm…” Tuy rằng khi tỏ tình da mặt Đồng Dã đã dày rồi, nhưng tới lúc này rồi thì lời nói không thể ra khỏi miệng nữa.
Vừa mới bên nhau mà đã làm chuyện đó thì quả đúng là hơi ngượng ngùng thật.
Hắn không muốn biến bản thân mình thành một kẻ háo sắc, thế thì khác nào Thẩm Yển phiên bản trẻ hơn đẹp giai hơn?
Đã đến lúc này mà Đồng Dã còn nghĩ được đến Thẩm Yển thì hẳn là suy nghĩ trong lòng hắn đã đủ quá quắt lắm rồi.
“Sao thế?”
Đồng Dã cứ ấp a ấp úng muốn nói lại thôi khiến trong lòng Vinh Hạ Sinh càng ngày càng bất an.
Anh ngồi thẳng người dậy, cau mày hỏi. “Đồng Dã, có phải em… hối hận rồi không?”
“Ủa? Hối hận gì cơ?”
Đồng Dã bị anh hỏi đến đứng hình.
“Hối hận khi ở bên anh.” Vinh Hạ Sinh nói. “Nếu em hối hận, anh có thể…”
“Có thể gì chứ?” Đồng Dã không ngờ tâm tư của mình ấy vậy mà lại bị xuyên tạc thành hối hận, riêng điều này thì hắn không thể chấp nhận được. “Anh có thể sao, em thì không thể đâu, em sẽ không để anh nói lời chia tay với em.”
Vinh Hạ Sinh không hiểu chuyện gì mà nhìn hắn.
“Thực ra em chỉ muốn nói…”
Em muốn ngủ với anh.
Cực kỳ muốn ngủ với anh.
Không phải là kiểu chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm.
Mà là kiểu nếu viết trong truyện sẽ bị report thậm chí còn bị xóa bay màu.
Những lời này Đồng Dã cũng chỉ dám nói thầm trong lòng, cuối cùng thốt ra lại thành. “Giờ chúng ta đang hẹn hò với nhau rồi, anh có muốn đặt biệt danh cho em không?”
Phèn.
Phèn ẻ.
Đồng Dã tự chửi mình trong lòng.
Thời khắc phèn nhất trong cuộc đời hắn chắc chắn là lúc này.
“Biệt danh?”
“Đúng vậy.” Đồng Dã nói. “Mẹ em gọi cha em là lão già, cha em gọi mẹ là…”
Hắn nhìn Vinh Hạ Sinh, gian xảo nói. “Vợ yêu.”
Vinh Hạ Sinh cười, cố ý nói giỡn với hắn. “Cho nên em muốn anh gọi em là vợ yêu?”
“… Gì chứ!” Đồng Dã ôm người vào lòng rồi cọ loạn. “Ây da, nói ra thì cũng không phải sai gì, nếu anh muốn gọi thì em ok luôn.”
Để dỗ chú nhỏ vui vẻ thì bảo Đồng Dã làm gì cũng được.
Đương nhiên Vinh Hạ Sinh không thể gọi ra miệng được, anh chỉ cười cười rồi vuốt ve khuôn mặt Đồng Dã. “Thôi nào, đừng nghịch nữa.”
“Em có nghịch đâu.” Đồng Dã nói. “Thiệt đó, em cảm thấy ở bên nhau rồi mà gọi thẳng tên cứ xa lạ sao sao á.”
Hắn đặt cằm lên vai Vinh Hạ Sinh. “Chú nhỏ, sau này em gọi anh là Hạ Sinh được không?”
Hạ Sinh.
Tiếng gọi của Đồng Dã khác hắn với khi Thẩm Yển gọi.
Tựa như một bàn tay nhẹ nhàng gõ vào cánh cổng trái tim anh, khiến trái tim này không thể nào không rung động.
“Không gọi là chú nhỏ nữa à?”
“Em muốn gọi là Hạ Sinh cơ.” Đồng Dã nhân cơ hội hôn lên cổ anh. “Được không anh?”
Vinh Hạ Sinh cười giơ tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc bù xù sau khi tắm của hắn, ôn nhu nói. “Được.”
“Hạ Sinh ơi.”
“Ơi.”
“Hạ Sinh à.”
Vinh Hạ Sinh cười. “Anh đây.”
“Hạ Sinh, Hạ Sinh, Hạ Sinh.” Đồng Dã cứ gọi một tiếng lại hôn anh một cái, hai người đã quên sạch bộ phim vẫn còn đang chạy.
“Tên anh thật dễ nghe.” Đồng Dã nói. “Anh tên là Hạ Sinh, còn em lại sinh ra vào mùa hè, quả nhiên là định mệnh của nhau.”
Hắn ghé vào bên tau Vinh Hạ Sinh, nhẹ nhàng mang theo ý cười mà nói. “Tên của anh được đặt ra vì em đấy.”
Ở đâu ra một người vô lại thế này nhỉ?
Vinh Hạ Sinh nghe hắn nói cũng chỉ biết dở khóc dở cười, rồi lại không thể không thừa nhận rằng vận mệnh đôi khi cũng thật diệu kỳ.
“Đúng vậy, được đặt ra vì em đấy.” Vinh Hạ Sinh nhắn mắt lại, cảm nhận được cái ôm của Đồng Dã. “Em chính là mùa hè của anh.”
Em chính là mùa hè của anh.
Đồng Dã cảm thấy mỹ mãn, đây hẳn là lời tâm tình ngọt ngào nhất mà hắn từng nghe.
“Tiểu Dã.” Vinh Hạ Sinh đột nhiên vỗ vỗ hắn. “Còn muốn xem phim nữa không?”
“Ừ ha, nếu anh muốn xem thì xem tiếp thôi.” Phản ứng đầu tiên của Đồng Dã chính là Vinh Hạ Sinh chê mình làm phiền đến việc xem phim của anh, vì thế hắn mới chẹp miệng buông người ra.
Vinh Hạ Sinh cười cười không nói gì, quay ra tiếp tục xem phim.
“Ấy? Anh vừa gọi em là gì cơ?”
“Tiểu Dã.” Ánh mắt Vinh Hạ Sinh vẫn nhìn chăm chú lên màn hình máy tính, trả lời theo vẻ không để ý lắm.
Đồng Dã cười, cười đắc ý rạng ngời như gió xuân.
Tuy rằng mất công làm nũng không thể đổi được một tiếng “chồng” hay là “vợ yêu”, nhưng cái tên “Tiểu Dã” này cũng là quá đủ rồi.
Tiểu Dã.
Nghe thân mật hơi Đồng Dã nhiều.
Đồng Dã vui vẻ ôm eo Vinh Hạ Sinh vẫn ngoan ngoãn dựa vào người mình tiếp tục xem phim, bộ phim khá hay nhưng hắn lại chẳng còn tâm tư nào để tập trung nữa, đôi mắt cứ trợn tròn lên mà đi vào cõi thần tiên, trong đầu toàn là hình ảnh bản thân âu yếm thân thiết với Vinh Hạ Sinh.
Ảo tưởng trong chốc lát, báo ứng liền tới rồi.
Vinh Hạ Sinh nói. “Tiểu Dã, em… chọc vào anh rồi.”