Chương 7:
Buổi sáng Đồng Dã có tiết, sau khi ăn xong hắn bước ra phòng khách thì thấy Vinh Hạ Sinh đã thay quần áo ngồi trên ghế sofa đọc sách, vẫn là cuốn “Sự quyến rũ nhàm chán” kia.
“Anh đưa tôi đi sao?” Đồng Dã đi lấy ghita nhét vào trong túi đàn. “Ngại quá.”
Vinh Hạ Sinh bỏ sách xuống ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó đứng dậy. “Đi thôi.”
“Đợi chút đợi chút, đợi tôi một lát!”
Vinh Hạ Sinh đi nhanh, nhưng Đồng Dã còn chưa chuẩn bị xong.
Nhìn Đồng Dã chạy chậm về phòng, nghe thấy tiếng thu dọn đồ đạc bên trong, Vinh Hạ Sinh đột nhiên cảm giác mình như đang trông trẻ.
Đồng Dã chuẩn bị cặp sách xong xuôi, mặc áo khoác đàng hoàng, khi bước ra còn cầm theo túi đàn chạy về phía Vinh Hạ Sinh.
“Không cần phải vội.” Vinh Hạ Sinh nói. “Cứ từ từ thôi.”
Đồng Dã vừa thay giày vừa nói. “Sợ anh đợi lâu.”
Vinh Hạ Sinh chở Đồng Dã ra khỏi khu nhà, sáng sớm ở đây vẫn ít người ít xe, Vinh Hạ Sinh tiện tay mở máy phát nhạc lên, Đồng Dã cười nói. “Thật là trùng hợp.”
Là bài “Ánh trăng trong thành”.
“Không phải trùng hợp.” Vinh Hạ Sinh nói. “Mà là chỉ có mỗi bài này.”
Máy phát nhạc trong xe kết nối với điện thoại của Vinh Hạ Sinh, mà điện thoại của anh cũng chỉ có đúng một bài hát được nghe đi nghe lại.
Đồng Dã nhìn anh sau đó ngâm nga theo trong chốc lát, đến khi bài hát được lặp lại, hắn hỏi. “Chú nhỏ, xe của anh kết nối được mấy nguồn bluetooth thế?”
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn một cái rồi nói. “Kết nối của cậu đi.”
Đồng Dã đắc ý như cậu học sinh vừa nhận được giấy khen, hắn vui vẻ móc điện thoại ra, Vinh Hạ Sinh ở bên cạnh lái xe, còn hắn thì kết nối điện thoại mình với xe của anh.
Xong xuôi, Đồng Dã nói. “Cho anh nghe một thứ mới nè.”
Hắn lướt lướt list nhạc của mình rồi tìm được bài “I Know You Know I Love You” kia.
Là bài hát ngày hôm qua khi hai người ăn cơm xong, Đồng Dã đã hát cho Vinh Hạ Sinh nghe.
Bài hát được phát ra một lúc, Vinh Hạ Sinh đột nhiên mở miệng.
“Hình như tôi đã nghe qua bài này rồi.”
“…” Đồng Dã bất đắc dĩ mà bĩu môi, chịu thua nói. “Anh nghe rồi, là bài hôm qua tôi hát cho anh nghe.”
Bài hát kết thúc cũng là lúc Đồng Dã đến trường.
Trước khi xuống xe, hắn nói với Vinh Hạ Sinh. “Chú nhỏ này, để tôi khuyên anh một câu nhé, đừng cứ nghe mãi một bài hát như thế, anh phải đi khám phá một thế giới khác đi.”
Khi nói, hắn vừa nhìn Vinh Hạ Sinh vừa cười, tựa như bên trong ánh mắt ấy cất giấu cả một vùng ánh dương ấm áp, chỉ một cái liếc nhìn thôi cũng như một ly trà sữa thơm ngọt vào một buổi sáng cuối thu.
“Được.” Vinh Hạ Sinh nói. “Bài hát vừa rồi tên là gì?”
“I Know You Know I Love You.”
Vinh Hạ Sinh ngẩn ra một chút, sau đó ý thức được đây là tên bài hát, anh gật gật đầu. “Tôi nhớ rồi.”
“Vậy chào nhé?” Trước khi đóng cửa xe Đồng Dã nói. “Buổi tối gặp!”
“Đồng Dã!”
Đồng Dã đã đóng cửa xe lại khoác đàn ghita đi về phía cổng trường, đột nhiên nghe thấy có người gọi hắn từ phía sau, khi quay đầu lại hắn thấy Vinh Hạ Sinh bước từ trên xe xuống.
“Mấy giờ cậu tan học?” Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi đến đón cậu.”
Đồng Dã ngây ra một lúc, sau đó cười nói. “3 rưỡi nhé! Tôi chờ anh!”
Vinh Hạ Sinh làm dấu tay “OK” rồi lên xe.
Đồng Dã đứng tại chỗ nhìn anh lái xe rời đi sau đó mới xoay người tiến vào trường, hắn vừa mới đi đến gần khu nhà ăn thì gặp một nam sinh cùng lớp, đối phương cười với hắn. “Sáng sớm mà tinh thần tốt thế à? Có chuyện gì vui thì kể đi cho anh em cùng vui.”
Đồng Dã cũng chẳng ngượng ngùng mà nói thẳng. “Yêu đương.”
“Yêu đương?” Đối phương ngạc nhiên. “Đệt, thật đấy à?”
“Thật.” Đồng Dã vô cùng thản nhiên.
Nam sinh kia thò qua ôm cổ hắn nhỏ giọng hỏi. “Không phải là bạn gái của Khúc Khải chứ?”
Khúc Khải chính là nam sinh cách đấy không lâu đã vung tay đánh nhau với Đồng Dã khiến cho Đồng Dã phải dọn ra khỏi ký túc xá.
Đồng Dã ghét bỏ liếc mắt nhìn bạn mình. “Đừng có vớ vẩn!”
“Đúng đó!” Nam sinh nhẹ nhàng thở ra rồi buông tay, cậu cười đánh một cái lên lưng hắn. “Tôi cũng không nghĩ cậu lại làm chuyện đó, chắc là do Khúc Khải tự tưởng tượng ra thôi!”
Đồng Dã xua xua tay. “Miễn đi, đừng nhắc đến nữa.”
Hai người đi đến phòng học cùng nhau, nam sinh lại hóng hớt hỏi hắn. “Không nói cậu ta nữa, nói đến cậu đi, chẳng nghe thấy tin cậu dây dưa với ai cả, sao đột nhiên lại thành ra yêu đương rồi?”
Là vô cùng đột nhiên.
Chính bản thân Đồng Dã cũng cảm thấy đột ngột.
“Tôi yêu đơn phương thôi.” Đồng Dã nói. “Anh ấy chưa biết.”
“Vãi! Thần tiên phương nào vậy?” Nam sinh cười hắn. “Có thể khiến cho anh Dã yêu đơn phương cơ đấy, đỉnh vờ lờ!”
Đồng Dã đắc ý cười, khóe mắt đuôi mày đều rạng rỡ ánh sáng ngày hè.
Thời điểm hai người đến phòng học vẫn còn 3 phút nữa mới vào tiết, Đồng Dã buông đồ đạc xuống, sau đó đi đến bàn bí thư chi đoàn bên cạnh chống tay cười với cô. “Buổi chiều tôi không đi đâu, có việc mất rồi.”
“Hả? Cậu đi đâu thế?”
Vừa rồi Vinh Hạ Sinh hỏi Đồng Dã mấy giờ tan học rồi nói rằng muốn đến đón hắn, thực ra vốn dĩ Đồng Dã định cùng vài người bạn cả trai lẫn gái ra ngoài chơi rồi ăn uống hát hò, nhưng Vinh Hạ Sinh hỏi như vậy khiến hắn không muốn đi cùng bọn họ nữa.
Cùng với mấy người này chơi bời làm sao mà bằng ở nhà thoải mái cũng Vinh Hạ Sinh được?
Hoặc, cũng có thể không ở nhà.
Đồng Dã cân nhắc, có lẽ có thể dẫn chú nhỏ nhà hắn đi ra ngoài đi dạo.
“Có chút việc.” Đồng Dã nói. “Hôm nay tôi không đi cùng, các cậu cứ chơi vui vẻ đi.”
Hắn búng tay một cái, sau đó chuông vào tiết vang lên.
3 giờ 20 phút chiều, Đồng Dã bắt đầu liên tục nhìn đồng hồ, mà nhìn đồng hồ xong lại kiểm tra thời gian trên điện thoại.
Bạn học ngồi bên cạnh hắn hỏi. “Cậu buồn tiểu à?”
Đồng Dã. “Chứ sao nữa, nhịn sắp chết rồi này.”
Hắn làm gì buồn tiểu chứ, hắn chỉ sốt ruột muốn gặp Vinh Hạ Sinh thôi.
Hai ngày cuối tuần ở chung với đối phương, đến giờ xa nhau có mấy giờ thôi mà đã bắt đầu thương nhớ rồi.
Vinh Hạ Sinh ở nhà có chán không?
Anh ấy đang đọc sách hay đang ngủ?
Không biết anh ấy đã ăn cơm chưa nhỉ?
Hôm nay đã tưới hoa chưa?
Đầu óc Đồng Dã giờ đã si ngốc vì Vinh Hạ Sinh.
Mãi mới đến giờ tan học, Đồng Dã đã dọn đồ xong sớm bèn phi thẳng ra phòng học trước tiên.
Hắn chạy thật nhanh giữa tiếng người chuẩn bị trở nên ồn ào, khi xuống cầu thang thì hai bậc cũng thành một, hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì chân mình dài.
Chạy ra khỏi khu phòng học, dẫm lên gió thu đạp lên lá rụng, Đồng Dã chạy như điên về hướng Vinh Hạ Sinh.
Đồng Dã vừa chạy vừa nhớ lại, lần cuối cùng hắn chạy hết tốc lực thế này là lần bị ép tham gia thi chạy trong đại hội thể thao hồi năm nhất.
Con đường vốn dĩ phải mất mười phút để đi, mà hắn lại chỉ cần chưa đầy năm phút, nhưng tới gần cổng trường Đồng Dã lại dừng bước.
Hắn đứng lại sửa sang lại đầu tóc và quần áo lộn xộn vì chạy, hít sâu vài cái làm cho mình trông vừa thong dong mà vẫn đẹp trai.
Hắn hít một hơi rồi giả vờ bình tĩnh bước về hướng cổng trường, đồng thời tự tưởng tượng ra cảnh Vinh Hạ Sinh chú ý đến dáng vẻ bước ra của mình.
Đẹp trai thế này mà Vinh Hạ Sinh còn không rung động sao?
Tưởng tượng thì lãng mạn đấy, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Thời điểm Đồng Dã ra ngoài, nhìn bốn phía cũng không hề thấy xe của Vinh Hạ Sinh.
Hắn nhăn mày gọi điện thoại cho đối phương.
“Alô.”
Điện thoại được nhận rất nhanh, bên kia là giọng nói mát lạnh tựa như gió thu của Vinh Hạ Sinh.
“Tôi ra cổng nhưng không thấy anh.”
Vinh Hạ Sinh sửng sốt một chút, ngừng lại hai giây rồi nói. “A Đồng Dã à?”
“… Tôi đâu có đổi số điện thoại đâu.”
Vinh Hạ Sinh cảm thấy hơi xấu hổ.
Anh không có thói quen lưu số điện thoại, trước kia anh từng gọi cho Đồng Dã một lần, từ khi hai người kết bạn trên WeChat xong anh cũng quên luôn chuyện này.
Vừa rồi anh chỉ nhìn lướt qua đã nhận điện thoại, là một dãy số lạ, anh còn đang thắc mắc ai sẽ gọi điện cho mình cơ chứ.
“Cậu tan học rồi à?”
“Vâng, tôi đang đứng ở cổng rồi, anh đang ở đâu vậy?”
Vinh Hạ Sinh cau mày nhìn người trước mặt, sau đó nói. “Cậu tự bắt xe về đi, tôi bị đụng xe nên chắc phải đợi một lát rồi.”