Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 67



Đường Kiều thật không ngờ hội đọc sách của Lê gia lại có nhiều danh nhân tập hợp như vậy.

Đường Kiều và Lê Vân Triều kỳ thực không có cảm giác tồn tại gì, chỉ ở một bên nghe mọi người ngươi một câu ta một câu. Không thể không nói, những người này mới là người tài hoa chân chính, Đường Chí Dong và Hồ Như Ngọc căn bản không thể so sánh được.

Có người học hành là mong muốn đạt được cái gì, hoặc chỉ là thêu hoa trên gấm, làm cho lý lịch của bản thân càng đẹp hơn một chút. Có người lại chẳng phải như thế.

Nhìn mọi người bắt đầu biện luận, Đường Kiều ôm mặt ngồi nghe xuất thần, dù là cảm thấy trình độ của bản thân không đủ, nhưng vẫn có thể nghe hiểu. So với việc Đường Chí Dong thích nghiền ngẫm từng chữ một, những vị này giảng giải dễ hiểu hơn rất nhiều.

"Leng keng leng keng" tiếng chuông cửa vang lên, người giúp việc tiến lên nói: "Nhạc tiên sinh đã đến."

Trong đó có một người lập tức hô: "Thằng nhóc Gia Văn này cuối cùng cũng đến, lúc trước hẹn hắn mấy lần, luôn nói bận bận bận, cũng không biết bận cái gì."

Đường Kiều ngồi trong góc, nghe thấy tên Nhạc Gia Văn, thầm nghĩ không biết có phải Nhạc Gia Văn mà mình biết hay không. Chỉ là không đợi cô nghĩ nhiều, liền nhìn thấy Nhạc Gia Văn bước vào. Hôm nay hắn mặc một bộ tây trang màu đen, thắt nơ, khác hẳn bình thường, vô cùng lịch sự.

Nhạc Gia Văn: "Lại nói xấu ta, bệnh viện luôn bận rộn, ta có biện pháp gì chứ."

Nhạc Gia Văn tươi cười như vậy quá khác với Nhạc Gia Văn nghiêm túc ở bệnh viện, cảm giác thân thiết hơn nhiều. Hắn chế nhạo: "Chẳng lẽ cho rằng ta giống như các ngươi sao? Có thể có nghỉ đông và nghỉ hè? Không biết hâm mộ ta cái gì nữa.."

Hắn đang muốn ngồi xuống, tầm mắt lại dừng trên người Đường Kiều, chần chờ một chút, nói: "Đường tiểu thư cũng ở đây sao?"

Đường Kiều lập tức đứng dậy, lễ phép cúi đầu: "Chào bác sĩ Nhạc."

Nhạc Gia Văn: "..."

Chu Oánh cười nói: "Đường Kiều là bạn học với Vân Triều nhà ta, lần này xin ta đưa đến để học hỏi một chút. Không ngờ lại khéo như vậy, Gia Văn cũng quen sao?" Bà đúng là có chút tò mò.

Nhạc Gia Văn nhanh chóng điều chỉnh, mỉm cười: "Bác của Đường tiểu thư là bệnh nhân ở bệnh viện, ta là bác sĩ điều trị."

Mọi người bừng tình, cũng không để trong lòng, vội vàng kéo Nhạc Gia Văn ngồi xuống.

Đường Kiều nhìn Nhạc Gia Văn chậm rãi tiếp chuyện, cảm thấy có chút huyền huyễn, quả nhiên con người luôn có hai mặt.

Lê Vân Triều nhỏ giọng nói với Đường Kiều: "Chú Nhạc là học đệ của ba mình."

Đường Kiều gật đầu, lại nghe bọn họ thảo luận một lát, hình như không nói chuyện đọc sách, ngược lại bàn đến chuyện bên ngoài, trường học, bệnh viện, tòa thị chính.. Đường Kiều nhẹ nhàng đứng dậy.

Lê Vân Triều là một cô gái tinh tế, hai người cùng nhau đi ra vườn hoa. Đường Kiều cảm khái: "Vườn hoa nhà bạn được chăm sóc tốt thật đó."

Có rất nhiều loài hoa quý, tuy Đường Kiều không hiểu biết nhiều, nhưng vẫn có chút kiến thức.

Cô nhẹ nhàng đùa nghịch: "Loại hoa này rất khó chăm sóc."

Lê Vân Triều mỉm cười: "Đây là ba mình tự tay chăm sóc. Ông đặc biệt thích hoa, mình và mẹ thì không biết gì."

Cha Lê Vân Triều là một học giả nổi tiếng, Đường Kiều vốn không biết, sau này ở chung lâu với Lê Vân Triều mới biết được. Nhưng Đường Kiều biết, học vấn không đồng nghĩa với nhân phẩm, cha của Lê Vân Triều, nhân phẩm không tốt lắm.

Đường Kiều hơi cúi đầu, tuy đời trước cô không ở Thượng Hải, nhưng thời thời khắc khắc đều chú ý tình huống bên này, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Hồ Như Ngọc.

Năm đó, bến Thượng Hải có một sự kiện vô cùng oanh động, đó chính là cha của Lê Vân Triều, Lê Nhiễm ly hôn với vợ để cưới một vũ nữ.

Sở dĩ cô chú ý là bởi vì sau đó, vị vũ nữ này nhận Hồ Như Ngọc làm chị gái nuôi.

Lúc đầu Đường Kiều cũng không liên hệ hai chuyện này với nhau, cho đến hôm này, cô nhìn thấy khuôn mặt của Lê Nhiễm. Tuy rằng trẻ hơn trên báo, nhưng chắc chắn không nhầm được.

Thật khó có thể tưởng thượng được, Lê Nhiễm thoạt nhìn nho nhã chính trực lại dính dáng với một vũ nữ.

Đương nhiên, Đường Kiều cũng không ngốc đến mức ngay lúc này nói cái gì, cô chỉ nghĩ sau này sẽ tìm cơ hội giúp đỡ Lê Vân Triều, hi vọng có thể ngăn cản chuyện xấu xảy ra.

"Vân Triều, tiểu Vân Triều a.." Đường Kiều lắc cánh tay Lê Vân Triều, đang muốn ám chỉ thì có thấy có người đi tới.

Người đến là Nhạc Gia Văn. Nhạc Gia Văn không ngờ lại gặp 2 cô gái ở vườn hoa, có chút sửng sốt nhưng cũng không quá xấu hổ, nở nụ cười hỏi: "Hai người ngắm hoa sao?"

Lê Vân Triều gật đầu, không được tự nhiên.

Lực chú ý của Nhạc Gia Văn không ở Lê Vân Triều mà là ở trên người Đường Kiều, hắn cười hỏi: "Thật sự không tưởng tượng được cô gái nhỏ như cô sẽ thích hoa."

Đường Kiều tinh tế phân tích lời nói này, hỏi ngược lại: "Bác sĩ Nhạc là cô gái như thế nào a?"

Nhạc Gia Văn nở nụ cười nói: "Tiểu hồ ly."

Một cô gái hư đốn.

Đường Kiều lập tức quay sang hỏi Lê Vân Triều: "Mình là người như vậy sao?"

Lê Vân Triều nghiêm túc nói: "Tất nhiên không phải, bạn là người đơn thuần nhất!"

Lê Vân Triều bảo vệ bạn thân, lời nói chính nghĩa: "Đường Kiều vô cùng đơn thuần, luôn bị người khác bắt nạt, bạn ấy không phải người giả dối. Chú Nhạc, chú không thể nói bậy như vậy được."

Bộ dáng như gà mẹ bảo vệ gà con.

Nhạc Gia Văn: "..."

"Gia Văn, được lắm nha Nhạc Gia Văn! Ngươi không ngồi tán gẫu với chúng ta mà lại chạy đến chỗ cô gái nhỏ. Sao? Vân Triều của chúng ta lớn lên thành thiếu nữ, ngươi có ý đồ gì?" Người đàn ông đang nói chuyện tuổi cũng không nhỏ.

Lê Vân Triều bỗng chốc đỏ mặt.

Nhạc Gia Văn lập tức xua tay: "Lời này không thể nói bậy được, làm cho cô bé sợ. Ta chẳng qua là muốn ngắm hoa của sư huynh mà thôi. Đi nhanh đi.."

Nhạc Gia Văn gật đầu với hai người, lập tức kéo người rời đi: "Sao ngươi lại nói như vậy, ta thật muốn.."

Hai người càng chạy càng xa, cho đến khi không còn nghe rõ họ nói gì nữa.

Đường Kiều nghiêng đầu nhìn Lê Vân Triều, nói: "Bạn.." Còn chưa nói hết cô liền giật mình hiểu giữa. Hai má Lê Vân Triều đỏ ửng, có chút xấu hổ. Thì ra Lê Vân Triều thích Nhạc Gia Văn.

Lại nghĩ đến mấy chi tiết nhỏ ngày hôm nay, Lê gia cũng rất vui nếu việc này thành công? Nhưng mà Lê Vân Triều còn nhỏ, bọn họ không thể nói trắng ra.

Nếu là cô gái bình thường sẽ không phát hiện ra. Nhưng Đường Kiều lại không phải ai khác, nếu chút chuyện này mà cô không nhìn ra, đúng là uổng phí đời trước lăn lộn lâu như vậy.

Lời định nói lập tức được nuốt lại, chuyển đề tài.

"Nghe nói mấy này nữa có vở kịch nói rất hay, bạn có muốn đi xem với mình không?"

Lê Vân Triều vội vàng gật đầu: "Được, mình cũng cảm thấy dạo này hơi mệt mỏi, lâu rồi không thư giãn. Đúng rồi, gọi thêm Hứa Tịnh nữa, bạn ấy đã hẹn chúng ta nhiều lần mà chúng ta không có thời gian. Lần này cùng nhau đi luôn?"

Đường Kiều cảm thấy tuy bản thân cô nhìn thật "bình dị gần gũi", nhưng chuyện ba mẹ ly hôn đối với cô vẫn có chút ảnh hưởng. Dù cô không thèm quan tâm vẫn có thể nhìn ra một số bạn học xa cách với cô.

Nhưng Hứa Tịnh không như thế, trước sau như một dính với Đường Kiều, không biết vì cái gì, luôn rủ Đường Kiều cùng đi chơi. Chuyện này làm Đường Kiều có chút kinh ngạc.

"Được a, để mình gọi điện thoại cho bạn ấy."

* * *

Đường Kiều thật không ngờ, kế hoạch ba người lại biến thành bốn người, Chu San San nghe nói bọn họ muốn đi xem kịch liền xin tham gia cùng.

Chu San San vừa nhìn thấy Đường Kiều liền kéo tay cô nói nhỏ.

Đường Kiều cười khanh khách hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Chu San San áy nảy, ngập ngừng do dự: "Chuyện là, chuyện đường ca của cô.. Là anh của tôi bảo lãnh họ ra."

Đường Kiều a một tiếng, cũng không để trong lòng, mỉm cười nói: "Không sao, chuyện đó không có quan hệ gì với cô. Tôi còn không để ý, cô không cần áy náy."

Chu San San dè dặt đánh giá Đường Kiều, hình như sợ cô tức giận, thấy cô thật sự không quan tâm mới nói: "Cô không giận là tốt rồi. Anh của tôi thật ngu ngốc, người khác cầu xin liền đồng ý, chưa từ chối ai bao giờ. Không biết làm sao anh tôi lại biến thành như vậy nữa?"

Đường Kiều không quá hiểu biết về Chu Vũ Hiên. Nếu dựa theo sự việc của đời trước.. Hình như hắn giống như một con mọt sách không có cảm giác tồn tại?

Đường Kiều không xác định, bởi vì lúc trước cô đánh giá Chu Vũ Hiên như vậy, Thất gia đã bật cười.

Đường Kiều hiểu Cố Thất gia, nên cô biết Chu Vũ Hiên có chút kỳ lạ.

Tuy rằng cô vẫn chưa nhìn ra hắn có điểm nào không thích hợp, nhưng Đường Kiều nghĩ, người này chắc chắn không đơn giản. Bằng không, Thất gia sẽ không có biểu hiện như vậy.

"Không có chuyện gì, tôi không để trong lòng, lại nói anh cô là anh cô, cô là cô nha." Đường Kiều không muốn nói nhiều, kéo Chu San San nói: "Chắc không phải vì chuyện này mà gần đây cô không tìn tôi đấy chứ?"

Chu San San có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: "Đường nhiên không phải, tôi là sợ làm phiền cô học tập a!"

Đường Kiều bật cười: "Tôi thông minh như vậy, ai cũng không làm phiền được nha."

Lời này đúng là da mặt dày..

Chu San San chậc lưỡi.

Lê Vân Triều thấy hai người đã nói xong, nhẹ giọng gọi: "Chúng ta vào trong đi."

Bốn cô gái cùng nhau tiến vào, lúc này người đến nghe không nhiều, các cô dựa theo thông tin trên vé tìm được chỗ ngồi. Đường Kiều gọi một ấm trà, rót cho mọi người. Chu San San uống một ngụm, nói: "Không ngon gì cả."

Đường Kiều mỉm cười, cô nâng chén trà, nói: "Dù sao chúng ta cũng không phải đến uống trà a."

Cách thời gian mở màn còn mấy phút nữa, trên sân khấu đang chuẩn bị, các cô liền ngồi nói chuyện phiếm.

Hứa Tịnh và Chu San San vừa được Đường Kiều giới thiệu quen biết, nhưng Hứa Tịnh là người hoạt bát, rất nhanh đã thân thiết.

Đường Kiều im lặng cúi đầu cười, nhìn ôn nhu điềm tĩnh.

"Ở đây." Giọng nói của Đường Hành truyền đến. Đường Kiều vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Hành.

Tầm mắt hai người đối diện này, Đường Hành sửng sốt một chút, lập tức đắc ý cười.

Bên cạnh Đường Hành có một người đàn ông, tuấn tú lịch sự, tây trang giày da, mái tóc cắt tỉa cẩn thận, trên mặt mỉm cười, vừa nhìn liền biết là một người hay cười nhưng lại nóng tính.

Chu San San kinh ngạc đứng lên, lắp bắp nói: "Anh.. Anh?"

Anh của Chu San San? Chu Vũ Hiên?

Chu Vũ Hiên tiến lên, hắn mỉm cười nhìn mấy cô gái nói: "Chào mọi người, ta là anh trai của San San, Chu Vũ Hiên. Mọi người đều là bạn bè của San San sao? Không ngờ khéo như vậy, lại gặp nhau ở đây."

Tầm mắt đảo qua Đường Kiều cũng không có dừng lại.

Chu San San trừng mắt, nhìn chằm chằm Đường Hành, lạnh mặt nói: "Anh, sao anh có thể ở cùng thứ người này a?"

Chu San San không có ấn tượng gì tốt đẹp với Đường Hành cả.

Đường Hành lập tức bày ra dáng vẻ đáng thương, vành mắt đỏ lên, cúi đầu, bộ dáng bị người bắt nạt.

Đường Kiều dửng dưng đứng nhìn, cảm thấy buồn cười.

Nhưng cô vẫn đưa tay kéo Chu San San lại, nháy mắt mấy cái: "San San, chúng ta là đến xem kịch."

Chu San San tức giận trợn mắt nhìn Chu Vũ Hiên một cái, sau đó lập tức đặt mông ngồi xuống, không nói thêm một câu nào. Bộ dáng vô cùng buồn bực.

Chu San San đã ngồi xuống, Đường Kiều cũng không muốn nói nhiều. Cô không nhìn Đường Hành, tiếp tục ngồi nâng chén uống trà.

Một màn này làm cho Chu Vũ Hiên có chút xấu hổ.

Hắn đứng ở đó, nhất thời không biết nói gì.

Đường Hành nhẹ giọng: "Chu đại ca, nếu không, nếu không chúng ta đi chỗ khác?"

Lấy lùi làm tiến.

Quả nhiên Chu Vũ Hiên ôn hòa nói: "Không cần."

Hắn quay đầu, mỉm cười ôn nhu nói: "Nếu mọi người đều là người quen, không bằng ngồi chung một chỗ?"

Tất cả đều xấu hổ, không biết nói gì mới tốt.

Lê Vân Triều cúi đầu làm muỗi, Hứa Tịnh dù láu lỉnh cũng biết lúc này không nên nói chuyện.

Chu San San hừ một tiếng, nhìn về phía Đường Kiều.

Đường Kiều lúc này mới bình tĩnh ngẩng đầu, cười nói: "Không được đâu!"