[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc

Chương 55: Hoa hướng dương (3)



Diệp Mạn Lâm nhận thấy có một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng, gương mặt búp bê bầu bĩnh, thường xuyên nhìn về phía Lục Quân Lễ. Khi ánh mắt của Diệp Mạn Lâm chạm phải cô gái đó, cô ta sẽ hơi ngẩng đầu lên, khí thế rất mạnh nhìn Diệp Mạn Lâm, hoàn toàn trái ngược với ánh mắt dịu dàng mà cô ta đã nhìn Lục Quân Lễ.

Lục Quân Lễ nếm thử ly rượu đỏ trong tay, đưa cho Diệp Mạn Lâm, “Hương vị này khá ngon, hơi ngọt một chút, không chua, thích hợp với em.”

Diệp Mạn Lâm gật đầu, nhận lấy uống một ngụm, cười gật đầu với Lục Quân Lễ.

Lục Quân Lễ liền nghiêng đầu nhìn Diệp Mạn Lâm, rất lâu không rời mắt.

Cô gái thấy hai người thân mật như vậy, có chút tức giận, cuối cùng không chịu nổi, quay người rời đi.

Diệp Mạn Lâm cũng không hỏi nhiều, cúi đầu tiếp tục thưởng thức rượu. Thực ra ánh mắt của cô gái vừa rồi đối với cô chẳng là gì, từ nhỏ đến lớn, cô đã thấy nhiều ánh mắt độc ác, khiêu khích hay châm chọc, đã sớm quen mắt. Giống như khi Lục Quân Lễ dẫn cô đi kính rượu, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, dù sao hai người đã chia tay và hủy hôn rồi lại quay lại với nhau, rất đáng để khiến người khác tò mò.

Nhưng hoàn toàn không cần phải giải thích gì nhiều, Diệp Mạn Lâm chỉ cần hành động tự tin, thanh lịch và mỉm cười, ánh mắt có người lại như không có, thân thiện lịch sự nhưng có chút xa cách, những người đó tự nhiên sẽ ngưỡng mộ khí chất của cô, cho rằng cô rất phù hợp đứng bên cạnh Lục Quân Lễ.

Sau bữa tiệc thọ, bà Quân giữ Diệp Mạn Lâm lại nói chuyện một lúc, chủ yếu hỏi cô thích ăn gì, mặc gì.

Lục Vạn Sơn ở bên cạnh lặng lẽ đi cùng, suốt thời gian không nói gì, cuối cùng khi Lục Quân Lễ định kéo Diệp Mạn Lâm ra về, ông mới lên tiếng.

“Trực tiếp định ngày cưới luôn đi.”

“Ông nói gì vậy, phải đi từng bước chứ.”

“Không phải là tôi sợ có biến số sao.” Lục Vạn Sơn nhỏ giọng lẩm bẩm với vợ.

“Vậy trước hết làm thủ tục đã, sau này việc đính hôn và cưới xin từ từ tính sau.” Lục Vạn Sơn lại nảy ra một ý tưởng mới, càng nghĩ càng hài lòng, nên gật đầu thể hiện loại cảm xúc này.

Lục Quân Lễ thoáng nhìn qua Diệp Mạn Lâm, nói với Lục Vạn Sơn: “Một lát nữa con sẽ thảo luận với cô ấy.”

“Những việc này đều là chuyện nhỏ, nghe theo bọn họ sắp xếp là được rồi. Con thấy lần này hai đứa không thể chia tay nữa đâu.” Lục Quân Tắc ơ bên cạnh cười nói.

Lục Vạn Sơn lập tức trừng mắt nhìn qua, “Con còn dám nói, con thì sao, vợ con đâu?”

“Có thể đang ở trên đường tìm con.” Lục Quân Tắc suy nghĩ một chút mới đáp lại.

“Cha thấy con gái thị trưởng cũng không tệ, hôm nay mặc một chiếc váy trắng nhỏ, dễ thương như một bông nhài. Cha thì không có được phúc khí, sinh ra ba thằng con trai hư hỏng, không có một cô con gái tâm lý, nếu con lấy cô ấy về cũng được.” Lục Vạn Sơn cảm thán.

Bà Quan nhéo tay chồng một cái, “Cô gái đó thích Quân Lễ.”

“Thật sao?” Lục Vạn Sơn tiếc nuối, “Vậy thì không còn cách nào nữa.”

“Cô ấy có thích con, con cũng không thích kiểu đó, con thấy được như em dâu thì không tồi.” Lục Quân Tắc liếc nhìn Diệp Mạn Lâm, cười cười.

Bà Quân lập tức trừng mắt với anh ta: “Thằng nhóc này, đừng nói bừa, cẩn thận làm người ta sợ.”

Lục Vạn Sơn gào lên: “Con làm gì vậy?”

“Ý của con là nói, nếu cha lại thúc giục con kết hôn, con sẽ thích em dâu luôn.” Lục Quân Tắc nói xong, mỉm cười vẫy tay chào mọi người, cầm áo khoác rời đi.

Lục Vạn Sơn tức giận không chịu nổi, muốn rút s.ú.n.g b.ắ.n thẳng con cả, nhưng bị bà Quân ngăn lại.

Bà Quân cười khuyên Diệp Mạn Lâm đừng để tâm.

“Quân Tắc là như vậy đấy, bình thường nói chuyện rất lịch sự, nhưng mỗi khi cha thúc giục chuyện chung thân đại sự của nó, lời vô lý gì nó cũng có thể nói ra được. May mà bác và bác trai đều khỏe mạnh, chịu được kích thích.

Thôi, không còn sớm nữa, hai đứa cũng về đi.”

Diệp Mạn Lâm gật đầu, ra ngoài thì xấu hổ nhìn Lục Quân Lễ suốt cả đường đi đều trầm mặc, hỏi anh đang nghĩ gì.

“Làm thế nào để giải phẫu anh cả của anh.”
— QUẢNG CÁO —