Mạch Tuệ còn đang âu sầu vì chuyện học hành của đệ đệ muội muội, hiện giờ lại xuất hiện ngay một vị phu tử ở trước mặt.
Nếu có thể khiến thôn trưởng đồng ý dạy cho Mạch Cốc và Mạch Lạp, vậy bọn họ có thể ở lại thôn này, nàng cũng tiện đi làm và chăm sóc cho đệ đệ muội muội, còn có thể tiết kiệm được không ít bạc.
Mạch Tuệ kích động nhìn thôn trưởng “kho báu”: “Thôn trưởng, nếu ông đã nói vậy, quả thật cháu cũng đang có một chuyện khó giải quyết muốn xin nhờ ông ạ.”
Thôn trưởng nhướng mày, cười ha ha hai tiếng: “Nha đầu cứ nói thẳng đi.”
Mạch Tuệ kể rõ mong muốn cho đệ đệ muội muội đi học và đủ loại khó khăn kèm theo, thôn trưởng nghe xong, không vội vã tỏ thái độ luôn mà chỉ nói cần thời gian để suy xét.
Chung quy thì trong thôn không có tiền lệ như vậy, tuy Mạch Tuệ đồng ý sẽ trả bạc đóng phí dạy học, nhưng nếu ông ấy chỉ dạy cho trẻ con Mạch gia thì sẽ khiến cho những người khác trong thôn bất mãn.
Nhưng nếu những người khác cũng đưa con nhà mình đến học, Tô Tử Khanh nặng lời răn dạy, cha mẹ đau lòng, khó tránh khỏi lại xích mích khắc khẩu với nhau. Ngày thường ông ấy còn phải quản lý mấy chuyện lớn trong thôn nữa, sức lực cũng có hạn.
Trong khoảng thời gian ngắn, ông rơi vào tình thế khó xử.
Mạch Tuệ cũng không vội, rốt cuộc dù bọn họ có muốn lên trấn trên để đi học thì cũng phải đợi sang năm trường học mới mở cửa, thế nên trước đó Mạch Tuệ phải đón xong tất niên rồi mới tính tiếp được.
Bận bịu đến tận tối, Mạch Tuệ mới đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa điểm danh.
Tìm một nơi không có người, Mạch Tuệ dùng nốt tấm thẻ nhân đôi màu trắng ở trong hộp thư, sau đó hô một tiếng: “Quẹt thẻ!”
[Quẹt thẻ thành công: Nhận được điểm tích lũy x4]
Mạch Tuệ cho rằng mình nghe lầm, kiểm tra số dư, quả thật nó đã chuyển từ 16 thành 20.
Sao tấm thẻ nhân đôi này lại biến từ 1 thành 4 chứ? Phải là từ 2 gấp đôi lên mới thành được 4 chứ nhỉ.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Mạch Tuệ vui sướng che miệng lại, hai con ngươi đen nhánh đảo qua đảo lại.
Chẳng lẽ là do vốn dĩ hôm nay điểm danh chỉ được 2 điểm tích lũy, nhưng tấm thẻ gấp bội mà nàng sử dụng ngày hôm qua đã giúp cho phần thưởng điểm danh mỗi ngày được nhân đôi lên ư?
Không được không được, nàng phải đi ngủ sớm một chút, sau đó dậy sớm một xíu để kiểm chứng tin vui này.
Mạch Tuệ vui mừng hớn hở đi vào trong buồng, đi được một nửa mới phát hiện hình như logic bị lệch rồi.
Tại sao nàng cứ phải đi ngủ sớm một chút chứ?
Nàng cũng có thể ngủ trễ một chút, thức đến khi trời vừa sáng là vào điểm danh, như vậy không phải sẽ nhanh hơn à?
Cứ làm như vậy đi!
…
Mặt trời lên cao, Mạnh Tử Nghĩa đã xây xong một bên tường, nhìn viện tử yên tĩnh im ắng, ông ấy khẽ cười lắc đầu.
Ngay sau đó buồng trong vang lên hai giọng nói trẻ con non nớt.
“A tỷ, đệ/muội đói bụng rồi.”
“A tỷ, Mạnh bá bá tới xây tường rồi nè, mau dậy thôi!”
“A tỷ, mặt trời chiếu đến mông tỷ rồi đó.”
Dưới sự thúc giục không ngừng của hai đứa nhỏ, cuối cùng Mạch Tuệ cũng lười nhác trở mình, từ trên giường ngồi dậy.
Tóc tai lộn xộn, dưới mắt là hai quầng thâm, Mạch Tuệ trợn mắt nhìn đệ đệ muội muội nhà mình, không nhịn được cười ha ha hai tiếng.
Tối hôm qua nàng đã thử quẹt thẻ, quả nhiên đúng như suy nghĩ của nàng.
Chỉ cần có thẻ gấp bội tồn tại, như vậy sẽ không sợ bị điểm danh muộn nữa, rút thêm mấy tấm là được, trên cơ bản thì một tuần có thể rút mười lượt liên tiếp.
Mạch Cốc bị dọa, kéo Mạch Lạp lui về phía sau một bước, nói thầm vào tai cô bé: “A tỷ trông giống như bà già yêu quái chuyên ăn thịt người á…”
Mạch Lạp: “Ngươi nói bé thôi, đừng để a tỷ nghe thấy.”
Mạch Tuệ dụi cặp mắt nhập nhèm nói: “Nghe thấy rồi, nhưng tâm trạng của a tỷ đang rất tốt, hôm nay không đánh đòn đệ.”
Mạch Cốc lập tức cười nịnh nọt, đưa đôi giày đang đặt cạnh giường qua cho Mạch Tuệ.
Sau khi sửa soạn xong xuôi, Mạnh bá bá đã làm việc hết nửa buổi sáng rồi, Mạch Tuệ ngượng ngùng cười với ông ấy: “Tối hôm qua cháu ngủ muộn quá ạ.”
Sau đó đi vào phòng chứa củi mò mẫm tìm trứng trong ổ của ngỗng lớn, chưng một bát canh trứng thật lớn cho bữa sáng.
Ăn hết chỗ đó thì đến giữa trưa khỏi cần ăn cơm luôn cũng được.