Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 58: Báo Thù Cho Đệ Đệ Và Muội Muội



Mạch Tuệ nở nụ cười, giọng nói lạnh lẽo:" Đối xử với tỷ như vật thì sao? Chẳng phải tỷ cũng làm như vậy với đệ đệ và muội muội của ta à? Bạch Phiêu, tỷ coi ta là con mèo bệnh không lên tiếng đúng không? Sau này tỷ thử đụng đến đệ đệ và muội muội của ta thử xem? Ta cho tỷ biế, hai nhà chúng ta nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất. Nếu không, có chết ta cũng sẽ kéo các ngươi theo cùng."

Một hơi thở lạnh lẽo bao trùm lưng Bạch Phiêu, nàng ta khóc lóc hét lên:" Ngươi điên rồi. Điền rồi.... Gia gia, thúc thúc, mau cứu cháu..."

Trước khi đến Mạch Tuệ đã nghe ngóng được phu thê Bạch Nhật Nam không có ở nhà, Bach lão gia và Bạch Thiên Tường đang nằm trên giường, vì vậy nàng mới không sợ cầm theo rìu tới nhà báo thù.

Quả nhiên chỉ nghe thấy chén trà trong nhà vỡ nát, giọng nói của Bạch Thiên Tường truyền ra: "Phiêu Nhi, ℓà ai bắt nạt cháu!?"

Mạch Tuệ cương quyết đè Bạch Phiêu, cao giọng nói: "Hôm nay Bạch Phiêu bắt nạt đệ đệ và muội muội ta, ta đánh trả ℓại, sau này nếu các người ℓại tới gây chuyện thì đừng trách ta không nể mặt cùng thôn."



Mạch Tuệ buông Bạch Phiêu bị mài mặt tới rách ra, rời khỏi trong tiếng mắng chửi của Bạch Thiên Tường. Làm sao Bạch Phiêu nuốt được cục tức này, nàng ta nén đau từ dưới đất bò dậy, tiến ℓên muốn túm tóc Mạch Tuệ.

"Ngươi còn muốn đi hả!"

Mạch Tuệ đã có chuẩn bị từ trước, Bạch Phiêu đưa tay kéo con búp bê nàng buộc sau gáy xuống, màu trắng, biểu cảm rất khó coi.

[Ting... tặng búp bê xui xẻo thành công].

Ngay sau đó cả người Bạch Phiêu cắm mặt xuống đất. Gieo gió gặt bão, Mạch Tuệ hừ ℓạnh một tiếng, rời khỏi Bạch gia.

Trận làm loạn này động tĩnh cũng không nhỏ, Mạch Tuệ bước ra, một đám người lập tức sôi nổi ngạc nhiên nhìn nàng: "Ngươi nói xem sao bây giờ Tuệ nha đầu này lại trở nên to gan như vậy, dám đến thẳng nhà trả thù."

Lưu đại mụ xen vào: "Ngươi cũng không nhìn thử Bạch gia làm chuyện gì, một bà ngoại hạ độc, một biểu tỷ bắt nạt trẻ con, không phải việc mà con người làm, hừ!"



"Ta đồng ý, chó... khụ khụ thỏ nóng nảy còn có thể cắn người. Trước kia bị bắt nạt nhiều như vậy, cuối cùng cũng hiểu phải kiên cường một chút.".

||||| Truyện đề cử: Oan Gia "Thối" (Đẻ Thuê Cho Tổng Tài) |||||

"Nha đầu kia rất lanh lợi, nhưng cũng là người biết phân biệt phải trái biết ơn, lần trước ta xách khoai lang giúp nó một chút, nó còn lấy đồ ăn mình làm cảm ơn ta. Có thù báo thù có oán báo oán, chúng ta có quan hệ tốt với nó thì sợ cái gì, nên sợ là mấy kẻ trộm cắp mưu mô thường ngày chiếm hời của người khác..."

Thấy ánh mắt hai phụ nhân kia nhìn qua, Triệu đại thẩm có chút chột dạ nhìn sang chỗ khác. Nàng ta chỉ đi ngang qua lấy mấy cái nấm hương nàng phơi bên ngoài thôi, đâu đến mức đó chứ.

Về đến nhà, Mạch Tuệ không nhẹ nhõm mà lại thở dài một hơi. Ngươi hại ta, ta trả thù lại như vậy, cuộc sống mãi mãi không thể yên bình.

Hơn nữa mình một thân một mình, chỉ cần mình lên trấn, không có ai trông chừng đệ đệ và muội muội sẽ dễ bị người Bạch gia tới bắt nạt. Ở bên ngoài còn đỡ, người trong thôn bắt gặp ít nhiều gì cũng sẽ bảo vệ một chút, nếu nham hiểm như Vương thị, thừa dịp Mạch Tuệ vắng mặt mà len lén đầu độc, làm sao Mạch Tuệ có thể cứu được đệ đệ và muội muội lần thứ hai. Phải tìm cơ hội chuyển nhà, hoặc là trong nhà phải có thêm người trông nom.

Củi trong lò nổ tách tách, Mạch Tuệ nhìn cháo gạo trắng nóng hôi hổi trong nồi, không khỏi thất thần.

Ngày hôm sau, Mạch Tuệ đem toàn bộ một trăm trứng vịt mua được làm thành trứng muối.

Nàng bận rộn tới xế chiều, người Tôn gia đi thăm bà con mấy ngày nay vừa về tới. Tôn Nhị Ngưu là người đầu tiên tới gõ cửa viện tử của Mạch Tuệ. Nàng mở cửa, chỉ thấy Tôn Nhị Ngưu chắp tay sau lưng, mắt sáng lấp lánh nhìn mình, hắn ta lập tức quay đi, sau đó lỗ tai đỏ lên, khiến Mạch Tuệ không biết nên làm gì.

"Nhị, Nhị Ngưu ca, mấy ngày nay huynh đi thăm bà con có khỏe không?" Mạch Tuệ phá vỡ bầu không khí im lặng lúng túng, hỏi hắn ta.

Tôn Nhị Ngưu gật đầu, sau đó há miệng, rồi khép lại, có lời gì nghẹn trong cổ họng, muốn nói lại thôi. Hai người cứ thế đứng đờ ra đó, một cơn gió thổi ngang qua cửa, cuối cùng Mạch Tuệ cũng đợi được đến lúc hắn ta mở miệng.

"Cái này... từ trên trấn mang về." Tôn Nhị Ngưu đỏ mặt đưa thứ đặt sau lưng nãy giờ ra, đặt một cây trâm gỗ được chế tác tinh xảo vào tay Mạch Tuệ.