Đan Tiêu Vạn Dặm

Chương 31



Bản Convert

Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.

Tác giả: Bạch Giới Tử.

Biên tập: Khuynh Khuynh.

Chương 31: Hắn là người bình thường!

Lúc Tạ Triều Linh về, Tạ Triều Uyên đã thoát khỏi mấy lão vương gia. Y đứng đó, im lặng nhìn Tạ Triều Linh tới gần, một đám hạ nhân đứng phía sau im thin thít không dám lên tiếng.

- Lâm Lang vừa đi đâu?

Tạ Triều Uyên hỏi hắn, trong mắt không có một chút cảm xúc nào.

Tạ Triều Linh thấy Vương Khiêm cúi đầu đứng sau lưng y, cười cười nói:

- Ta đã nói với Vương công công rồi mà, đi vệ sinh, hơi lâu một chút.

Tạ Triều Uyên nhìn hắn, trầm mặc một lát, mới nhét cành hoa vừa mới hái vào tay hắn, giọng nói hòa hoãn:

- Đi thôi, tới chỗ khác dạo.

Tạ Triều Linh hơi bất ngờ, vậy mà không giận.

Trong vương phủ này còn có một thác nước nhỏ, nằm sâu trong rừng cây, cạnh thác có một đình ngắm cảnh, bọn họ đi lên bậc thang, mới phát hiện đã có người nhanh chân tới trước, là một cậu nhóc chừng bảy tám tuổi, đang nhoài người trên lan can thọc tay vọc nước, chơi một mình mà vô cùng vui vẻ.

Này là con ai thế, sao chạy tới đây một mình.

Tạ Triều Linh vừa nghĩ thế, đứa bé nọ nghe tiếng bước chân đã quay đầu nhìn về phía họ.

- Lục thúc!

Đứa bé cười gọi Tạ Triều Uyên, nhảy nhót chạy qua.

Tạ Triều Uyên cong môi cười:

- Ai dẫn con tới?

- Con tự tới, trà trộn theo người ta mà vào ạ.

Đứa bé đắc ý nói.

Tạ Triều Linh càng kinh ngạc, lục thúc? Hình như phụ hoàng đâu có đứa cháu nào lớn như thế?

Giờ Càn Minh đế có tổng cộng hai đứa cháu trai, đều là con của lão nhị Tạ Triều Dung, do tỳ nữ trong phủ sinh, đứa lớn vừa tròn năm tuổi, là một con ma ốm, Tạ Triều Dung chưa từng dẫn ra ngoài. Đứa nhỏ còn đang bú sữa, vậy nên cái đứa này ở đâu ra?

Như là thấy sự khó hiểu của Tạ Triều Linh, Tạ Triều Uyên cười giải thích:

- Nó là Nhạc Bình quận chúa đó.

Tạ Triều Linh nghẹn họng trân trối.

Nhạc Bình quận chúa? Con gái của tiền thái tử? Đó không phải bé gái sao? Nhưng đứa trẻ trước mặt rõ rành rành là một bé trai....

Trong lúc Tạ Triều Linh đánh giá đứa bé, nó cũng đang quan sát hắn. Đứa nhỏ có đôi mắt đen láy linh động, lộ rõ vẻ cơ trí, lớn lên trông có vài phần giống tiền thái tử, sự nghi ngờ trong lòng Tạ Triều Linh càng nặng.

Đứa bé giành nói trước:

- Hoàng thúc đã nói riêng thân phận của thúc với ta, chắc chắn thúc không phải người bình thường.

Tạ Triều Uyên cười nói:

- Biết con thông minh mà, thúc ấy là vương phi của bổn vương.

Đứa trẻ nghe vậy có mấy phần kinh ngạc, lập tức ngoan ngoãn gọi Tạ Triều Linh:

- Lục thẩm.

Tạ Triều Linh:

- ...

Bọn họ ngồi xuống bàn đá, Tạ Triều Uyên sai người dâng lên chút trà bánh, dăm ba câu kể về chuyện của đứa bé này.

Nhạc Bình quận chúa tên Tạ Huy Chân, mẹ để vốn là lương đệ ở Đông cung, sau khi tiền thái tử chết đã tự tử theo chồng, để lại đứa trẻ mới hai ba tuổi. Sau đó Càn Minh đế đưa nó tới biệt cung Bắc Giao, ở một lần là tận năm năm. Tiền thái tử chỉ có một đứa con là nó, nói với người ngoài là một bé gái, người bên ngoài chẳng ai thèm quan tâm, thành ra những ngày nó ở biệt cung cũng trôi qua yên ổn.

- Thực ra năm đó lương đệ sinh ra một bé trai, khi sinh ra sức cơ thể yếu ớt, nuôi sống được hay không cũng là một vấn đề, có lẽ tiền thái tử cũng dự cảm được có chuyện chẳng lành, lại thấy nó dù sao cũng không phải con vợ cả, dứt khoát nói nó là con gái, lừa luôn cả bệ hạ, nhờ vậy mà may sao mà giữ được mạng cho nó.

Tạ Triều Linh không nói gì:

- Chuyện này chắc không lừa được lâu lắm, huống gì bây giờ bệ hạ đã ban hôn cho nó.

Đứa bé tiếp lời:

- À, cái này sao, hoàng gia gia ban hôn cho con, nên hôm nay con tự tới phủ Tiêu vương xem phu quân nhỏ của mình thế nào, nếu mà nó xấu, sau này còn không thèm gả cho nó.

Tạ Triều Linh đang uống trà, nghe thế suýt nữa mà sặc nước.

Tạ Triều Uyên thì cười ra tiếng, đứa bé không để bụng, ngón tay chấm nước trà, viết mấy chữ trên bàn:

- Tên của con là Tạ Huy Chân, chữ Chân này, phụ thân đặt cho, người nói con tự nhớ rõ tên mình là được, đừng nói cho người khác biết, chỉ sợ sau này trên ngọc điệp cũng không sửa lại tên này cho con.

Tạ Triều Linh nghe vậy trong lòng thổn thức, đường đường là hoàng tôn lại bị coi như quận chúa mà nuôi, mấy năm nay đứa nhỏ sống chẳng dễ dàng, có thể trưởng thành như hôm nay, đúng là khó có.

Tạ Huy Chân không ở với họ lâu, ăn hai miếng bánh liền không chịu ngồi yên, đứng dậy chạy đi.

Trong đình chỉ còn hai người họ, Tạ Triều Uyên chủ động giải đáp mấy thắc mắc còn lại của Tạ Triều Linh:

- Năm đó ta cũng ở biệt cung mấy năm, bên trong còn để lại mấy người hầu, lâu lâu sẽ qua xem một chút, thường xuyên qua lại mới quen biết thằng nhóc đó. Nó ở biệt cung sống tốt hơn ta hồi xưa nhiều lắm, tất cả chi phí ăn mặc bệ hạ chưa từng bạc đãi, chỉ không cho nó tự do thôi, vậy nên ta mới dạy nó cách chui lỗ chó ra ngoài đi chơi.

Tạ Triều Linh nghĩ thầm, hai đứa một lớn một nhỏ này rõ ràng vật họp theo loài mà.

- Nó là con của tiền thái tử, Hoài vương với Hạnh vương chưa từng tới thăm nó sao? Hai vị đó có biết nó thân là con trai hay không?

Tạ Triều Linh hỏi.

Tạ Triều Uyên không cho là đúng;

- Lão tứ hại chết tiền thái tử, y chột dạ, sao dám đi thăm. Ngay cả hôm nay Tiêu thị làm tiệc mừng thọ lão tứ cũng đâu có tới, còn lão tam, thực ra sau khi hồi cung cũng có tới biệt cung mấy lần, nhưng thằng nhóc nói lòng dạ tam thúc quá sâu, ít nói ít cười, nó với y không có lời nào để nói, càng không nói ra bí mật của mình.

Tạ Triều Linh không hỏi nữa, việc này chẳng biết giấu được bao lâu, nếu bên ngoài biết tiền thái tử có con trai, sợ là lòng lại lung lay không vững. Càng hoang đường hơn là, phụ hoàng hắn còn chỉ hôn nó cho cháu trai trưởng của Tiêu thị, việc này mà bung bét ra, ôi...

- Tiêu thị có thể cưới nam thê, bổn vương cũng cưới được.

Tạ Triều Uyên bỗng nhiên nói.

Tạ Triều Linh liếc y một cái:

- Người Tiêu thị cưới là Nhạc Bình quận chúa, đâu phải nam thê, chuyện này sau này ra sao, còn khó mà nói, điện hạ đừng có quậy theo.

- Thành bại do người.

Tạ Triều Uyên quyết tâm.

Tạ Triều Linh dứt khoát ngậm họng, Tạ Triều Uyên là đứa điên, còn hắn là người bình thường, đâu ra cái chuyện thái tử phi Đông cung là một gã đàn ông.

Vẻ mặt Tạ Triều Uyên hơi lạnh, đứng dậy nói:

- Đi thôi, khai tiệc rồi.

Tạ Triều Linh vội vàng theo sau, thầm nghĩ tên này nuốt giận nãy giờ, hay là không tiện phát giận ở ngoài, chuẩn bị về mới tính sổ với mình?

Hai người đến chính viện của vương phủ, trên đường người hầu Tạ Triều Uyên phái đi hỏi thăm tin tức đã tới báo, nói là hậu viện chỗ nữ quyến xảy ra chuyện, Thục Nhu công chúa đã phái người vào cung bẩm báo với hoàng thượng.

Nghe thấy tên Thục Nhu, hai mắt Tạ Triều Linh chớp chớp, Tạ Triều Uyên im lặng quan sát hắn, hỏi người hầu:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Công chúa điện hạ nói, vòng tay Tuân vương phi đang đeo là thứ mà mấy ngày trước bị trộm khỏi nhà kho Đông Cung, Tuân vương phi tất nhiên không nhận, hai bên đang tranh chấp kịch liệt.

Tạ Triều Uyên nhướng mày.

Nửa canh giờ trước, nữ quyến tụ tập ở phòng khách hậu viện, phu nhân các phủ tranh nhau khoe khoang đủ loại quần áo, trang sức, đồ trang điểm đang thịnh hành. Tuân vương phi Lâm thị đeo một cái vòng vàng hoa văn phượng vũ cửu thiên, khảm đầy ngọc bích mã não đỏ, vô cùng bắt mắt, nhanh chóng đã có người chú ý tới. Lâm thị được người khen ngợi, liền mười phần đắc ý mà đưa cổ tay cho mọi người chiêm ngưỡng, nhưng sau đó Thục Nhu công chúa đột nhiên bước tới, nắm chặt tay nàng ta, lạnh giọng hỏi nàng ta vòng tay ở đâu ra, thành ra khiến mọi chuyện rối tung lên.

- Công chúa điện hạ nói, vòng tay này là của hồi môn của thái hoàng thái hậu, có một không hai, để dành cho thái tử điện hạ, vẫn luôn để trong nhà kho Đông cung, tương lai là để cho thái tử phi nương nương, trước đó mấy ngày đồ bị người ta trộm mất, sao giờ lại xuất hiện trên tay Tuân vương phi, nhất định nàng ta phải có câu trả lời rõ ràng, Tuân vương phi nói là nàng ta mua ở ngoài, công chúa điện hạ liền cho người vào cung báo cho bệ hạ.

- Ở tiệc mừng thọ nhà người ta quậy ra chuyện này, tam tỷ thật hơi không chịu cho chủ nhân người ta chút thể diện.

Tạ Triều Uyên nói là nói vậy, nhưng giọng điệu lại là sự vui sướng khi người gặp họa, y liền biết việc này không thể để yên, Tạ Triều Linh tự trộm nhà kho của mình, há đâu chỉ muốn câu một hai con cá.

Vẻ mặt Tạ Triều Linh bình tĩnh, như là sớm biết sẽ có chuyện này, hỏi Tạ Triều Uyên:

- Tiệc này còn ăn tiếp được không?

Tạ Triều Uyên hỏi hắn:

- Lâm Lang thấy sao?

Tạ Triều Linh nói:

- Nếu tiệc mừng thọ này là ý của hoàng thượng, tất nhiên Tiêu gia phải cố gắng mà làm cho xong, nếu không chỉ sợ hoàng thượng không vui đâu.

- Kệ mấy chuyện đó đi, ta dẫn ngươi đi ăn chút gì đã.

Chuyện ở hậu viện đã truyền tới đằng trước, Tạ Triều Dung tức muốn hộc máu đi tìm Thục Nhu đối chất, mọi người đều đang nói về việc này, bàn tán rôm rả.

Tạ Triều Uyên không thèm tới gần mấy lão vương gia, dẫn Tạ Triều Linh độc chiếm một cái bàn, quyết tâm kéo hắn ngồi xuống, để hắn ăn chung với mình.

- Điện hạ, chuyện này không hay đâu.

Tạ Triều Linh nhắc nhỏ Tạ Triều Uyên, tên này cũng thật là kỳ cục, tại tiệc mừng thọ người ta nghênh ngang chiếm riêng cả cái bàn không nói, còn kéo một tên thị vệ là hắn ngồi cùng, bộ sợ người khác không biết y ngang tàng hay gì, hay sợ không biết quan hệ hai người bọn họ không đàng hoàng?

- Ngươi ngồi đây mà ăn, đừng có quan tâm chuyện người khác.

Tạ Triều Uyên tự tay gắp đồ ăn cho hắn, chỉ chọn thứ Tạ Triều Linh thích, để đầy vào chén hắn.

Bốn phía đã có người chú ý tới mấy hành động không ra thể thống của bọn họ, nhưng người làm việc này người là Tạ Triều Uyên, dường như mọi người đã tập mãi thành quen, nhiều nhất cũng chỉ thầm cảm thán một câu Khác vương làm người không ai dám khen, rồi nhanh chóng dời lực chú ý khỏi bọn họ.

Tạ Triều Linh cũng chỉ đành thôi, bụng đã đói cồn cào, nếu cho hắn đi ăn chung với người hầu, chính hắn cũng không quen.

Thế nên hắn liền nhấc đũa, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ ân cần của Tạ Triều Uyên.

...

Trong phòng khách hậu viện, Tạ Triều Dung không màng người hầu ngăn cản, đã mang theo người hầu trong phủ vọt vào, thấy Thục Nhu há miệng liền chửi.

- Một cái vòng tay vàng cũ rích mà thôi, sao Đông cung có thể có, phủ bổn vương lại không thể có? Cô đang là xem thường ai hả? Hôm nay là tiệc mừng thọ lão vương phi Tiêu phủ, người người vui vẻ tới uống rượu mừng, cô ở chỗ đây gây chuyện thị phi vô căn cứ, muốn làm mất mặt ai đây? Thục Nhu, rốt cuộc cô đang rắp tâm tính toán hại ai?

Thục Nhu mặt trầm xuống nhắc nhở gã:

- Nhị ca nói năng đàng hoàng, vòng tay này là đồ của thái hoàng thái hậu, không phải chỉ là một cái vòng vàng cũ rích, nhà kho Đông cung bị trộm, phụ hoàng đã hạ lệnh tra rõ, đâu phải cái gọi là chuyện cỏn con, bây giờ nếu vòng tay xuất hiện trên tay nhị tẩu, thì phải tra cho rõ ràng, nếu thật là chuyện hiểu lầm, ta sẽ tự mình xin lỗi nhị tẩu.

Tạ Triều Dung hung hăng phỉ nhổ:

- Không phải lúc trước đã tra rõ rồi sao? Là chó canh cửa nhà kho tự trộm, rồi qua tay lão già Chung Lương kia, sao cô không đi hỏi lão tam lão tứ kìa, liên quan gì tới vương phi của bổn vương? Lão già Chung Lương chết không rõ ràng, ai biết có phải lão tam lão tứ đã làm chuyện khuất tất, chuyện bị bại lộ nên giết người diệt khẩu, còn cô ở đây muốn quậy cái gì?

Tạ Triều Dung vừa nói xong, mấy người tại đó biến sắc, gã hùng hổ xông vào chỗ nữ quyến đã làm người ta tránh còn không kịp, giờ còn phát biểu lung tung bí mật hoàng gia, mấy nữ quyến sao dám ở đây nữa, đám người vội vã lui ra, sợ trốn không kịp lỡ nghe được lời không nên nghe, rước lấy tai họa.

Thục Nhu không bị dao động:

- Ta không biết nhị ca đang nói gì, tóm lại ta đã cho người vào cung bẩm báo phụ hoàng, giải quyết ra sao, chờ phụ hoàng định đoạt đi.

- Cô...

Đương lúc hai người cãi nhau, Lâm thị cảm thấy bị làm nhục đến mất hết mặt mũi bèn đứng dậy, nàng ta không dám gây phiền toái với Thục Nhu, mắt một vòng quanh phòng khách, dừng lại một góc chỗ cô em dâu Triệu thị đang đứng cúi đầu, nghĩ đến gì đó đột nhiên biến sắc, bước nhanh qua, giơ tay tát một cái mạnh lên mặt Triệu thị.

- Con tiện nhân này, nói đi! Có phải cô hay không? Có phải cô cố ý hại ta không?

Triệu thị ngơ ngác chớp mắt một cái, nhu nhược mà nói:

- Vương phi nương nương, ngài đang nói cái gì chứ, ta không có...

- Sao cô không có được? Rõ ràng cái vòng tay ta mua ở cửa hàng của cô.

- Không có, cửa hàng của ta không có cái vòng nào như thế.

Triệu thị phủ nhận theo bản năng.

- Mày còn dám nói, quả nhiên là cố ý! Cái con tiện nhân không biết xấu hổ này, mày còn muốn hại bao nhiêu người Lâm thị nữa?

Nàng ta lại tát một cái, Triệu thị hai mắt rưng rưng, ôm mặt nhỏ giọng thút thít, không dám phản bác nữa.

Vị Triệu thị Triệu Tú Nương này là chị gái Triệu Uyển Nương, gả về Lâm gia, nhưng chồng là tên vô dụng, trời xui đất khiến không biết sao lại lên giường cha chồng, đây là vết nhơ gia tộc vốn không nên bêu rếu trước công chúng, dù cho bên ngoài sớm đã lan truyền tin đồn.

Nhưng Lâm thị có cái tính đanh đá nóng nảy, cái vòng trên tay được người khác mua để lấy lòng từ cửa hàng nọ, mà cửa hàng này là của hồi môn của Triệu Tú Nương, nàng ta vốn không ưa, nhưng cái vòng này quá đẹp với quý giá, lúc này mới nảy ra ý đeo để ra ngoài khoe mẽ. Giờ không phải do nàng ta nghĩ nhiều, nàng ta vốn không ưa cái cô em dâu mặt dày này, đã nhắm vào quá Triệu thị vài lần, vậy nên mới nảy sinh nghi ngờ là Triệu Tú Nương cố ý hại nàng ta.

Tuy những người khác đã trốn xa, nhưng đều mang vẻ mặt quái lạ mà nhìn vở tuồng này.

Xem ra mấy lời đồn dơ bẩn ở Lâm phủ, có tới chín phần là thật rồi.

Lâm thị còn muốn đánh người tiếp, trán Tạ Triều Dung nổi gân xanh, quát lớn:

- Đủ rồi.

Triệu Tú Nương này là em họ gã, lời này của Lâm thị, chẳng phải đẩy chuyện trộm kho Đông cung cho Triệu gia sao, đầu óc ngu si!

Ở tiền viện, nghe người hầu nhỏ giọng bẩm báo tin tức từ hậu viện, nói bệ hạ đã phái người tới, dẫn mấy người Thục Nhu, Tạ Triều Dung, Lâm thị vào cung hết. Tạ Triều Linh đặt chén canh đã uống hết xuống, nói:

- Chúc mừng điện hạ, con gái hai nhà Lâm Triệu tiếp tục xé nhau, những gièm pha trong Lâm phủ sẽ truyền ra sạch, thanh danh hai nhà coi như toi, chắc chắn bệ hạ sẽ không đồng ý với thái hậu để ngài cưới con gái Triệu gia nữa.

Tạ Triều Uyên cười với hắn:

- Vậy bổn vương có nên cảm ơn cái người đầu têu chuyện này hay không?

Y thì không sao hết, đã sớm nói sẽ giết gà dọa khỉ rồi, tuy có chút phiền toái, nhưng giờ chuyện đã ra như vậy, chỉ đành từ bỏ.

Tạ Triều Linh thầm nhủ thôi tạ ơn thì hắn xin lãnh tấm lòng, gấp một đũa đồ ăn cho vào chén Tạ Triều Uyên:

- Điện hạ ăn chút gì đi.

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", vui lòng không sao chép và đăng tải ở nơi khác.

02/9/2022.

---

Một chiếc Khuynh chăm chỉ...