Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1166: Tiểu Chiến mất tích



- Ân, có lẽ sau khi hắn đụng phải đầu lạnh nóng hung thú kia, phát hiện căn bản không đối phó được, cho nên bị thương chạy thoát trở lại. Bất quá cũng may mắn hắn hiểu được tiến thối, bây giờ nhặt trở lại một mạng nhỏ rồi.

Tên nam tử áo trắng tương đối thiện tâm kia suy đoán nói ra, nhưng sau đó lại có chút thương cảm nói: 

- Trên thực tế, ngươi đối với nữ nhân âu yếm nhất của mình mà nói, lễ vật trân quý nhất cũng bù không được tấm lòng của ngươi. Đáng tiếc, khi đó ta căn bản không hiểu, hay xúc động, để cho ta vĩnh viễn mất đi cơ hội cùng nàng chung một chỗ.

- Lão huynh, sự tình đi qua coi như xong, ngươi làm người quá si tình, cũng rất thưởng thức người si tình. Tốt rồi, bây giờ thấy tiểu tử này còn sống trở lại, chúng ta cũng nên rời đi thôi.

Nam tử áo xám kia rõ ràng cùng hắn lẫn nhau có tình cảm thâm hậu, thấy nam tử áo trắng kia lại sầu não, liền mở lời an ủi nói ra.

- Ân, đi thôi.

Nam tử áo trắng kia nhẹ gật đầu, liếc nhìn Tần Phàm, sau đó liền quay người muốn ly khai.

- Hai vị xin đợi một chút.

Mà đúng lúc này, Tần Phàm lại đi tới trước mặt hai người bọn họ hỏi.

- Ồ? Ngươi còn có chuyện gì? Chẳng lẽ lấy không được lạnh nóng cực tinh, ngươi còn muốn lấy lại một ngàn Thần Tinh đã cho chúng ta kia sao?

Nghe thấyTần Phàm vào lúc đó gọi lại, trên mặt nam tử áo xám lãnh khốc kia không khỏi lộ ra có chút không thích nói:

- Chúng ta cung cấp tình báo cũng không có lừa ngươi, chỉ có điều ngươi năng lực chưa đủ, lấy không được đồ vật cũng không nên trách chúng ta.

- Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi còn có chuyện gì không? Nếu như ngươi thật sự không có dư giả, 500 Thần Tinh phần của ta ngược lại có thể trả lại cho ngươi, còn phần của huynh đệ ta này hi vọng ngươi đừng có truy cứu.

Mà nam tử áo trắng kia thì là xoay đầu lại, thiện ý nói.

- Lão huynh, ngươi người này như thế nào luôn mềm lòng như vậy!

Nghe vậy, nam tử áo xám kia không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái, bất mãn nói ra.

- Ha ha, hai vị đã hiểu lầm, ta cũng không có ý tứ tìm hai vị đòi về Thần Tinh, trái lại ta còn phải hảo hảo cảm kích hai vị, tình báo của các ngươi hết sức chính xác, mới để cho ta thuận lợi lấy được lạnh nóng cực tinh.

Tần Phàm vốn là giật mình, sau đó lập tức vừa cười vừa nói, hắn ngược lại là không thể tưởng được ở trong Tân Thế Giới lại có người như nam tử áo trắng này.

Trên thực tế, lúc này đây tuy hắn trở lại thập phần hung hiểm, nhưng đây hết thảy cùng hai người trước mắt này không quan hệ, dù sao lúc trước bọn hắn đã từng nói cho mình hung hiểm trong đó rồi, chỉ là mình vì Kỷ Huyên Nhi mà cố ý muốn đi mà thôi.

- Cái gì? Ngươi lấy được lạnh nóng cực tinh rồi hả?

Mà hai tam kiếp Bán Thần kia nghe được Tần Phàm nói thì không khỏi biến sắc lần nữa, lộ ra thần sắc nhìn xem quái vật nhìn Tần Phàm.

- Ngươi là lừa gạt chúng ta sao? Đầu lạnh nóng hung thú kia chúng ta đụng phải qua, là có được thực lực tứ kiếp Bán Thần, ngươi làm sao có thể giết chết nó, lại trong thời gian ngắn như vậy đuổi trở lại.

Tên nam tử áo xám kia vẫn là vẻ mặt không tin.

- Đúng vậy a, tiểu huynh đệ ngươi chỉ là nhất kiếp Bán Thần, làm sao có thể giết chết được đầu quái vật kia?

Nam tử áo trắng kia cũng nói.

- Tại hạ vẫn có một ít thủ đoạn, tóm lại cảm tạ hai vị rồi, nơi này có một vạn Thần Tinh cùng một ít đan dược bản thân luyện chế, chút lòng thành, xin hãy nhận lấy. 

Tần Phàm cũng không giải thích nhiều, chỉ là cười cười nói ra. Dù sao một khối lạnh nóng cực tinh lớn như vậy, giá trị đoán chừng cũng phải trăm vạn Thần Tinh trở lên, bọn hắn nói cho mình cái tình báo này vẫn là giá trị rất lớn.

Kỳ thật chính yếu nhất là vì hắn đối với nam tử áo trắng kia rất có hảo cảm.

- Tiểu huynh đệ đã cho chúng ta một ngàn Thần Tinh rồi, những Thần Tinh kia thì không cần a... 

Thấy Tần Phàm nói như vậy, hai người kia mới không thể không tin tưởng xuống, nhưng nam tử áo trắng vẫn là chối từ nói ra.

- Muốn, như thế nào không muốn, cái kia đa tạ ngươi rồi.

Nhưng nam tử áo xám kia lại không khách khí thu đồ vật xuống nói ra: 

- Lão huynh, ngươi gần đây là sắp đột phá đến tứ kiếp Bán Thần rồi, chuẩn bị nhiều Thần Tinh một chút luôn tốt.

Tần Phàm nhìn ra được hai người này tình cảm thâm hậu, cũng không thèm để ý, sau đó chỉ là mở lời hỏi: 

- Đúng rồi, kỳ thật tại hạ đến tìm hai vị, kỳ thật còn muốn hỏi một câu, trước kia hai vị phải chăng nhìn thấy thiếu niên cùng ta một chỗ không? Hắn về sau có lẽ không có đi vào chứ?

Hắn hỏi dĩ nhiên là Tiểu Chiến, hắn vốn để cho Tiểu Chiến ở chỗ này chờ hắn, nhưng hắn trở ra đã lâu như vậy còn không có trông thấy đối phương, cái này để cho trong lòng của hắn ẩn ẩn có một loại lo lắng.

- Ngươi là hỏi tiểu tử đầu trọc, thân hình có chút mập kia sao?

Nam tử áo xám thu đồ vật của Tần Phàm, tâm tình thật tốt nên hỏi ngược lại.

- Đúng vậy, đúng là hắn, hắn là huynh đệ của ta, không biết hai vị biết rõ hắn bây giờ đang ở đâu không?

Tần Phàm nhẹ gật đầu, tiếp tục hỏi.

- Ta nhớ được sau khi thiếu niên kia đi ra, một mực đều lo lắng chờ ngươi trở lại, bất quá về sau ta hình như là trông thấy hắn bị một người mang đi, hiện tại còn không có trở lại.

Nam tử áo trắng kia thì nghĩ nghĩ trả lời nói ra.

- Bị mang đi? Người nọ là ai? 

Nghe vậy, Tần Phàm không khỏi nhướng mày.

- Ta đứng ở rất xa nên nhìn không rõ, người nọ tựa hồ là một lão đầu, là ai ta ngược lại không nhận ra, bất quá thực lực tựa hồ rất lợi hại, hắn cùng tiểu tử kia nói với nhau một hồi, tiểu tử kia liền theo hắn đi a. 

Nam tử áo xám kia bổ sung nói ra.

- Đúng vậy, là một lão giả thực lực cường đại, khí thế trên người của hắn quá mạnh mẽ, thậm chí ta một chút cũng không dám tới gần, chớ nói chi là tiến lên hỏi thăm.

Nam tử áo trắng kia cũng gật đầu nói.

- Lão giả thực lực cường đại? Đến tột cùng sẽ là ai? Là người của tam đại gia tộc kia sao?

Trong lòng Tần Phàm không khỏi trầm xuống, hắn không thể tưởng được mình để cho Tiểu Chiến đi ra trước vậy mà gặp phải chuyện như vậy, nếu như Tiểu Chiến vì vậy mà gặp nạn, hắn tất nhiên sẽ áy náy không thôi.

- Chúng ta biết đến chỉ có như vậy, không có việc gì chúng ta đi trước rồi.

Trông thấy lúc này sắc mặt Tần Phàm có chút khó coi, nam tử áo xám kia vội vàng nói, hắn cũng không muốn bởi vậy lại chọc vào sự tình gì.

- Ân, cám ơn hai vị rồi.

Tần Phàm tự nhiên sẽ không giận chó đánh mèo cùng hai người kia, chỉ là triển khai lực cảm ứng sưu tầm bóng dáng của Tiểu Chiến ở trong toàn bộ Viễn Cổ di tích, bất quá kế tiếp hắn cơ hồ đem trọn cái di chỉ đều lật ra một lần, lại hoàn toàn không có trông thấy Tiểu Chiến.

Tiểu Chiến thật sự không biết tung tích!