Đan Vũ Càn Khôn

Chương 119: Luyện chế Dưỡng Hồn Đan



- Hô....

Cắn nát miệng của mình, dưới kích kích từ máu tươi và đau đớn, lúc này Tần Phàm mới thanh tỉnh lại một chút, nhưng lúc này chỉ nghe được một hồi gió tanh vô cung tanh tưởi truyền đến, sau đó liền thấy đầu Nguyên Hồn thú kia đã nhào đến trước mặt, cái miệng máu lớn kia đang cắn về phía cổ mình!

Hàm răng sắc bén kia giống như từng thanh dao lạnh, vô cùng rét lạnh và dữ tợn, coi như thể phách bản thân Tần Phàm hơn hẳn thương thường nhân cũng không dám để nó cắm một ngụm. Nếu như hắn ở trạng thái kia có lẽ thật sự có khả năng trong lúc hoảng hốt bị cắn đứt cổ mà vẫn không biết chuyện gì xảy, nhưng giờ hắn đã thanh tỉnh lại, tự nhiên sẽ không đứng đó chờ chết rồi.

- Phanh!

Tần Phàm đợi lúc Nguyên Hồn thú cách mình chưa đủ ba phân liền mãnh liệt gập người xuống, tránh khỏi đòn đoạt mệnh, mà thân hình của Nguyên Hồn thú lại trực tiếp đâm vào vách đá ở một bên, đánh rơi không ít đá vụn.

- Rống. . . Lỗ. . .

Đầu Nguyên Hồn thú kia xoay người lại, phát ra tiếng kêu phẫn nộ, tựa hồ đối với nhân loại này có thể tránh thoát một kích của mình cảm thấy rất ngoài ý muốn, trên mặt quỷ cũng lộ ra vài phần dữ tợn. Sau đó trong miệng của nó phát ra tiếng kêu khủng bố, xen lẫn tinh thần công kích lần nữa phóng tới Tần Phàm.

Tần Phàm lập tức cảm thấy trong lòng như nhận lấy va chạm mãnh liệt, khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa đã đứng không vững. Nhưng thoáng sau khi lấy lại tinh thần, hắn nhanh chóng lấy ra từ trong giới chỉ một vò rượu Vô Ưu, lần này cũng không có thời gian uống một ngụm, trực tiếp một quyền đánh vỡ, sau đó tửu thủy hóa thành một đầu Kỳ Lân gào thét xông về phía Nguyên Hồn thú.

Bành! Kỳ Lân khí kình do tửu thủy hóa thành đụng nhau với Nguyên Hồn thú trong không gian hẹp, sau một tiếng trầm đục, đầu Nguyên Hồn thú kia bị đụng ngã xuống đất, nhưng liền đứng lên lại. Một chiêu có thể trực tiếp giết chết Nguyên Hồn thú sơ đẳng này thoạt nhìn lại không tạo thành tổn thương quá lớn cho Nguyên Hồn thú trung đẳng.

- Hừ, ngươi muốn cắn ta cho ngươi cắn!

Nhìn Nguyên Hồn thú lần nữa bổ nhào tới, Tần Phàm cắn răng một cái, xem chuẩn thời cơ, Kỳ Lân Tí trực tiếp một quyền nhét vào cái miệng máu lớn trên mặt quỷ.

PHỐC! Máu tươi lập tức phun tung toé, cũng chia không rõ đâu là thuộc về Tần Phàm, đâu là thuộc về Nguyên Hồn thú.

Hô!

Chỉ chốc lát sau, Tần Phàm có chút thở dài một hơi, nhìn thoáng qua Nguyên Hồn thú trừng trừng như chết không nhắm mắt kia, sau đó tay còn lại dùng sức đẩy, rút Kỳ Lân Tí ra.

Nhìn cánh tay phải máu chảy đầm đìa, Tần Phàm cũng âm thầm kinh hãi, vừa rồi hắn cũng lo lắng Kỳ Lân Tí không chịu nổi sự cắn xé của đầu Nguyên Hồn thú kia, nhưng may mắn là Kỳ Lân Tí cứng cỏi hơn mấy bộ phận thân thể khác nhiều, cho nên cuối cùng cũng vượt qua được.

- Có thể thôn phệ linh hồn chi lực quả nhiên biến thái ah!

Tần Phàm đào Nguyên Hồn tinh của Nguyên Hồn thú lên, trong nội tâm không khỏi âm thầm sợ hãi thán phục, tương truyền bên trong Oan Hồn Cốc có hơn mười vạn oan hồn! Tinh thần công kích của Nguyên Hồn thú trung đẳng đã khiến hắn cơ hồ nhịn không được rồi, vậy Nguyên Hồn thú cao đẳng còn lợi hại hơn không biết có thể đạt đến trình độ nào nữa!

Dẫn Hồn Thảo, nghe nói có thể hấp dẫn du hồn lang thang tới, mà Nguyên Hồn thú tương truyền chính là hút linh hồn để gia tăng thực lực của mình, cho nên Nguyên Hồn thú xuất hiện ở nơi có Dẫn Hồn Thảo cũng là bình thường, chỉ là Tần Phàmc cũng không dám xác định Dẫn Hồn Thảo có còn ở đây không nữa.

- Lão đầu, xem tạo hóa của ngươi thôi!

Tần Phàm cẩn thận đi vào trong sơn động, trong nội tâm không khỏi có chút bận tâm, nhưng hắn thật vất vả mới tìm được tin tức về Dẫn Hồn Thảo, nếu tìm kiếm từ đầu thì không biết phải đến giờ phút nào mới được nữa.

Một đường đi vào, Tần Phàm phát hiện dưới mặt đất bắt ở trên ẩm ướt, bùn đất cũng là đỏ vàng giao nhau, lòng hắn không khỏi buông lỏng một chút, hắn đọc thuộc lòng dược thử, biết rõ đây chính hoàn cảnh thích hợp cho Dẫn Hồn Thảo sinh trưởng.

- Ồ? Lại đi vào tiếp một đoạn liền phát hiện phía trước có hào quang màu tím nhàn nhạt truyền đến.

- Vẫn còn!

Hai mắt Tần Phàm bắn ra thần thái kinh hỉ, vội vàng bước nhanh tới, liền thấy ở sâu trong sơn động đằng kia có một tảng đá lớn, mà trên đó đang có một cây linh thảo dài một tấc sinh trưởng, rễ cây của linh thảo đều là hồng sắc, lá cây là bạch sắc, mà toàn thân lại lồ ra hào quang màu tím.

Đây chính là Dẫn Hồn Thảo rồi!

Đứng bên cạnh tảng đá, ánh mắt Tần Phàm đánh giá gốc thực vật trên đó hồi lâu, sau một lúc lâu, mới thật thở dài một hơi, sau đó nện một quyền lên mặt ngoài cự thạch, luồng khí xoáy võ khí lập tức bạo phát, nghe được "Răng rắc" một tiếng, mặt ngoài cự thạch vết rạn giống như mạng nhện, nhanh chóng lan tràn ra.

Oanh! Bấm tay bắn lên cự thạch chằng chịt vết rạn kia, cự thạch lập tức chia năm xẻ bảy, sau đó chùm rễ thật dài của Dẫn Hồn Thảo thật liền lộ ra. Rễ của Dẫn Hồn Thảo thật ra đã có một bộ phận phá đá mà ra đâm xuống mặt đất.

Chậm rãi bình phục tâm tình kích động, Tần Phàm từ trong giới chỉ lấy ra dược đỉnh gia truyềncuar Tần gia, đây cũng là chỗ Cổ Mặc ẩn thân.

Hô.

Tần Phàm duỗi bàn tay phải ra, một vòng đan hỏa đỏ vàng giao nhau liền xuất hiện nơi lòng bàn tay, sau đó hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng duỗi tay kia ra, trực tiếp nhổ Dẫn Hồn Thảo lên, cẩn thận cho vào dược đỉnh, tiếp theo hắn vỗ vào cửa nhập hỏa trên thân đỉnh, đan hỏa truyền vào, dược đỉnh kia liền giống như tràn đầy sinh cơ vậy.

Sau một lúc lâu, trong dược đỉnh dâng lên sương mù tử sắc. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Là lúc này rồi.

Tần Phàm trong lòng hơi ngân, lập tức quăng các dược liệu khác vào trong dược đỉnh, sau đó đan hỏa trên hai bàn tay đồng thời đều đặt vào cửa nhập hỏa, võ khí thôi phát, bắt đầu toàn lực luyện chế.

Lần luyện dược này có thể xem như là lần gian nan nhất của Tần Phàm đến tận giờ, vẻn vẹn chỉ riêng luyện hóa linh dịch đã trọn vẹn dùng hơn một canh giờ! Nếu như không phải hắn đã đột phá đến cảnh giới cửu cấp võ giả vậy thì nhất định sẽ không duy trì nổi.

Bất quá luyện chế Dưỡng Hồn Đan hơi đặc thù một chút, cũng không phải liên tục tiến hành, mà cần phải đợi linh dịch trở nên lạnh mới có thể tiếp tục tiến hành quá trình ngưng lộ, cái này cũng khiến hắn phục hồi được chút võ khí trong cơ thể.

Luyện hóa linh dịch thành công, Tần Phàm có chút mệt mỏi xuất ra một khỏa hồi khí hoàn nuốt vào, thoáng đợi một hồi, cảm ứng được linh dịch bên trong đã bắt đầu chậm rãi trở nên lạnh lại, lúc này mới lần nữa làm bước tiếp theo.

Linh lộ, ngưng thể, cố thể, chú linh!

Tần Phàm cẩn thận tỉ mỉ tiến hành từng trình tự, hao phí trọn vẹn 3 canh giờ, cuối cùng đã tới lúc thành đan!

Ông!

Nhưng vào lúc này, một tiếng vang kì dị từ trong dược đỉnh truyền đến.

- Hô.

Mệt mỏi nhổ một bải nước miếng trọc khí, sau đó lại từ từ nhìn về phía dược đỉnh, đã thấy dược đỉnh chỉ lẳng lặng phóng trên mặt đất, hồi lâu cũng không truyền ra tiếng động gì.