Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1347: Họa thủy đông dẫn (1)



Tần Phàm không lựa chọn hủy hoại Yêu Hỏa Diễm Liên mà chỉ dùng kéo dài thời gian, điều này làm cho hắn có chút mừng thầm. Dù sao đi nữa hắn cho rằng Tần Phàm chỉ là cá trong chậu, sớm muộn cũng rơi trong tay hắn, chỉ cần hắn thu thập đầy đủ Yêu Hỏa Diễm Liên trong tay là tốt nhất.

Thế nhưng ngay khi hắn vừa tiếp được cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên trong tay, một thân ảnh màu xám đúng lúc này dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện trong đám mây.

- Nhân loại đáng hận, nạp mạng đi!

Ngay sau đó, một thanh âm tràn ngập giận dữ từ xa truyền đến…

- Người này hẳn là Thiên Ưng lão nhân!

Tần Phàm vừa rơi xuống dưới, nhìn thấy thân ảnh màu xám phóng nhanh về hướng La gia lão giả, trên mặt hiện lên ý cười mưu kế thực hiện thành công.

Quả nhiên đúng như suy nghĩ của hắn, Thiên Ưng lão nhân thập phần xem trong Yêu Hỏa Diễm Liên, vừa nhìn thấy La gia lão giả cầm lấy cánh hoa đã lập tức giận dữ.

Mà La gia lão giả chứng kiến thân ảnh màu xám đang lao nhanh về phía mình, không nhịn được nhất thời thay đổi sắc mặt, hắn có thể cảm giác thân ảnh có bộ dáng nửa người nửa ưng kia có được thực lực thất kiếp bán thần, thậm chí còn cao hơn hắn một bậc.

Ban đầu hắn còn có chút không rõ vì sao Thiên Ưng lão nhân vừa nhìn thấy mình đã trực tiếp muốn động thủ, khi chứng kiến ý cười trên mặt Tần Phàm, lúc này hắn mới chợt hiểu rõ.

Hắn bị Tần Phàm dẫn nhập cạm bẫy!

Yêu Hỏa Diễm Liên nói không chừng có quan hệ tới đầu thất kiếp yêu thú trước mắt, mà Tần Phàm cố ý dùng cánh hoa của nó khiến cho đầu yêu thú kia hiểu lầm công kích hắn.

Nhưng mà nhân loại mỗi khi đối mặt cùng yêu thú, thái độ luôn vô cùng kiêu căng.

Nhìn thấy Thiên Ưng lão nhân đuổi tới, La gia lão giả trầm giọng nói:

- Ta là Thiên La thành La gia La Thành, lần này phụng lệnh gia chủ tới tróc nã kẻ thù, hi vọng các hạ đừng nhúng tay, nếu không chẳng khác gì thành kẻ địch của Thiên La thành!

- Thiên La thành? Đích thật là có chút danh khí, nhưng dù là như thế Tàng Long bình nguyên của chúng ta cũng không tới phiên các ngươi tới giương oai! Yêu Hỏa Diễm Liên là do bổn tọa vất vả đào tạo suốt mười năm, dám trộm Yêu Hỏa Diễm Liên của bổn tọa, như vậy hãy vì hành vi của ngươi mà trả giá thật nhiều đi!

Thiên Ưng lão nhân lạnh lùng nói, tốc độ không giảm.

- Các hạ không nên hiểu lầm, mảnh cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên trên tay lão phu vốn mới lấy được trên người tên tiểu tử kia, ta xem…là do tiểu tử kia trộm lấy Yêu Hỏa Diễm Liên của các hạ!

Sắc mặt La gia lão giả thay đổi, nhưng dù sao kinh nghiệm phong phú, ngay lập tức liền giải thích, muốn đem tai họa dẫn ngược lại trên người Tần Phàm.

- Ngươi thật suy nghĩ bổn tọa là người ngu hay sao, ở trên thân của ngươi còn có ấn ký lông chim của bổn tọa. Ngụy biện vô dụng, Yêu Hỏa Diễm Liên phải được ngắt lấy đúng thời gian mới sinh ra công dụng lớn nhất, hiện tại bị ngươi hái xuống, mười năm cực nhọc của bổn tọa bị thất bại trong gang tấc! Không giết ngươi khó thể bình ổn cơn giận trong lòng bổn tọa!

Thiên Ưng lão nhân lạnh lùng nói, sát khí giận dữ bao trùm.

- Không ngờ tiểu tạp chủng kia lưu lại cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên có ấn ký của thất kiếp yêu thú!


Lúc này La gia lão giả nhìn chằm chằm cánh hoa trong tay mình, lại nhìn Thiên Ưng lão nhân đã tới gần, thần sắc biến thành hết sức khó xem.

Kỳ thật hắn cũng mơ hồ cảm thấy hành vi của Tần Phàm có chút khác thường, nhưng thật không ngờ Tần Phàm vừa lúc ban đầu cũng đã tính kế hắn.

Hiện tại khiến cho hắn có miệng cũng không giải thích được rõ ràng!

Điều này càng làm La Thành thêm oán hận Tần Phàm, hắn hận không thể trực tiếp đi lên bằm thây Tần Phàm thành vạn đoạn, nhưng nhìn thấy Thiên Ưng lão nhân không thể nào chịu buông tha cho hắn, hắn chỉ có thể oán hận chuẩn bị nghênh chiến.

- Lão quái, đừng tưởng rằng lão phu thật sự sợ ngươi, nếu ngươi tiếp tục dây dưa không ngớt, đừng trách ta không khách khí!

Sắc mặt hắn âm trầm nhìn Thiên Ưng lão nhân lạnh giọng nói. Tuy rằng hắn biết đối phương là thất kiếp yêu thú, nhưng yêu thú bình thường cũng không lợi hại bằng nhân loại, huống hồ địa vị của hắn trong La gia không thấp, nắm giữ được không ít bí kỹ, dù gặp thất kiếp yêu thú cũng không sợ hãi.

- Cuồng ngôn! Nếu ngay cả một lục kiếp bán thần đỉnh như ngươi mà ta cũng không thu thập được, bổn tọa cũng không cần ở lại Tàng Long bình nguyên!

Thiên Ưng lão nhân giận dữ nói, hai cánh vỗ mạnh, nhất thời có ngàn vạn mũi nhọn kình khí kết thành châm bén từ trên trời giáng xuống hướng La Thành thổi quét tới.

Hô hô hô hô…

Tiếng gió bén nhọn, lúc này Tần Phàm dù đã cách thật xa cũng có thể cảm giác được nguy hiểm giáng xuống, may mắn kình khí kia không phải công kích hắn, nếu không hắn cũng không dễ dàng ngăn cản.

- Súc sinh chính là thiếu giáo huấn, hôm nay để cho lão phu cho ngươi một giáo huấn suốt đời khó quên, làm cho ngươi biết uy nghiêm của La gia không thể khinh nhờn!

Sắc mặt La Thành như sương lạnh, thấy đối phương bức bách theo sát cũng đã nổi giận.

Hắn hít sâu một hơi, trên người tản mát ra một hào quang kình khí nồng đậm hồng hoàng hỗn tạp, bên trong chứa đựng hỏa nguyên cuồng bạo, có thể thiêu đốt hết thảy, lại chứa đựng thổ nguyên thật dày, có thể phòng ngự tất cả, công phu một thể, hình thành một tấm chắn không chút kẽ hở ngay trước người mình.

Bồng! Bồng! Bồng! Bồng!

Thanh âm kình khí nổ mạnh không ngừng truyền tới trên bầu trời, vang lên bên tai không dứt, thậm chí khiến cả mặt đất đều bị chấn động.

Tần Phàm ở bên dưới nhìn thấy hai bên đối chiến, không nhịn được âm thầm nuốt nước bọt, hắn phát hiện vô luận là thực lực của La Thành hay Thiên Ưng lão nhân đều đã vượt qua dự tính của hắn.

- Tuy rằng là lục kiếp bán thần, nhưng La Thành đích xác là mạnh hơn La Phong cùng Vân Thiên không ít, vô luận là nguyên giới lực thâm hậu hay vận dụng nguyên giới lực đều xuất sắc hơn rất nhiều.

Trong lòng hắn âm thầm phân tích.

Đến bây giờ hắn đã không còn dám coi khinh những cường giả lão bài kia.

Đương nhiên hắn cũng có lòng tự tin chính mình, nếu hắn phải chống lại La Thành hoặc Thiên Ưng lão nhân, có lẽ không thể cam đoan giết chết được bọn hắn, nhưng ít ra muốn tự bảo vệ mình vẫn không có vấn đề gì. 

- Được, hiện tại thừa dịp Thiên Ưng lão nhân rời khỏi Thiên Ưng sơn, ta nhân cơ hội đi vào điều tra một phen, nhìn xem truyền thừa của luyện đan sư Cát Bản có giấu trong đó hay không. Xem như không có, nhưng dù sao Thiên Ưng lão nhân cũng là thất kiếp yêu thú, bên trong hẳn còn có chút thứ tốt.

Tiếp theo Tần Phàm lặng yên rời khỏi chiến trường, tiếp tục đi vào trong Thiên Ưng sơn.

Mà lúc này trên bầu trời một thú một người đang triệt để quần đấu nhau, tự nhiên không lưu ý tới Tần Phàm rời đi, hơn nữa cho dù có nhìn thấy cũng không rảnh đi bận tâm hắn.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Tần Phàm cũng cảm thấy vui vẻ, vừa rồi La Thành muốn cướp Yêu Hỏa Diễm Liên, hiện tại chẳng những không chiếm được chỗ tốt ngược lại có miệng khó thể nói nên lời, không thể không đối chiến cùng Thiên Ưng lão nhân.