Đan Vũ Càn Khôn

Chương 459: So đấu năng lực phòng ngự



Không hề nghi ngờ gì, so với Viễn Cổ hỏa thú trước kia thì thiếu niên áo xanh trước mặt mạnh hơn rất nhiều. Trước mặt hắn, Viên Cảnh Thiên không dám mạnh miệng, đồng thời cũng không có cảm giác nhẹ nhõm tự tin như ba tháng trước.

Lúc này gặp lại Tần Phàm hắn cảm thấy áp lực của mình rất lớn. So với bản thân thì thực lực ba vị minh chủ đã chết không kém hơn bao nhiêu nhưng đều chết dưới tay thiếu niên áo xanh kia.

Hôm nay hắn không cách nào đoán chừng thực lực Tần Phàm nữa rồi. Hắn cũng không biết khi thiếu niên áo xanh trước mặt xuất thủ thì ẹệ nhất phòng ngự như hắn có thể duy trì được bao lâu.

Hắn vốn tự tin dù là Võ Tôn công kích cũng có thể phòng ngự một hai lần nhưng Linh Vũ Sư trước mặt lại mang đến sự sợ hãi cho hắn. Không chỉ hắn mà thậm chí Nhiếp Bá ba tháng trước cũng không có cảm giác này.

Nhưng hắn biết rõ, trải qua ba tháng tu luyện cảm ngộ Thiên Cơ Đỉnh này thì uy lực Cực Nguyên Ly Hỏa Trảm của Nhiếp Bá đã mạnh hơn rất nhiều, đây cũng là hi vọng duy nhất hắn có thể ký thác hiện giờ.

- Ta chỉ có thể tận lực chống đỡ Tần Phàm, sau đó khiến lão Nhiếp có thể thi triển công kích mạnh nhất của hắn để giết chết Tần Phàm.

Lúc này, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt khôi phục lại vẻ trấn định, nhìn về phía trước, âm thầm suy nghĩ trong nội tâm.

- Cực Nguyên Ly Hỏa Trảm?

Với thính lực linh mẫn hiện giờ, dù cách một khoảng nhưng Tần Phàm có thể nghe hết thảy đối thoại của hai người. Hắn liền nhớ đến võ kỹ cường hoành Nhiếp Bá thi triển ra để đánh bại hỏa thú thủ hộ Vương trù đao ở Nam Hoang ba tháng trước.

Ba tháng trước, khi chứng kiến Nhiếp Bá thi triển một chiêu này, hắn kinh ngạc vạn phần. Hắn thật không ngờ một Linh Vũ Sư mà lại có thể xuất ra lực công kích cường đại như thế. Dù lúc đó Vạn Ngưu Công của hắn rất mạnh nhưng hắn cũng không nghĩ một chiêu kia lại mạnh như vậy.

Hôm nay, đối với uy lực của Vạn Ngưu Công thì hắn cũng thập phần có lòng tin.

Nếu bách trọng Man Ngưu Kình bạo phát ra toàn bộ uy lực có thể tạo thành tổn thương với Võ Tôn thì tuyệt đối không kém hơn võ kỹ Thiên giai.

- Ta ngược lại muốn nhìn sau ba tháng tu luyện Thiên Cơ Đỉnh, Nhiếp Bá này phát huy Cực Nguyên Ly Hỏa Trảm đến trình độ nào.

Tần Phàm cũng có tâm so sánh với danh xưng đệ nhất công kích của Nhiếp Bá, hiện giờ hắn rất muốn dùng Vạn Ngưu Công trải qua cải tiến để đối chiêu xem như thế nào.

Cho nên lúc này Tần Phàm cũng giả bộ như không nghe được lời đối thoại giữa Nhiếp Bá và Viên Cảnh Thiên. Chỉ bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, đợi hai người bọn hắn chuẩn bị hoàn tất.

Hắn muốn triệt để đánh bại hai người ở hai phương diện phòng ngự và công kích.

Tần Phàm hắn có đầy đủ tự tin có thể khiến đệ nhất công kích và đệ nhất phòng ngự lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Lúc này, cửa thành cổ cũng đã đóng lại, đồng nghĩa với những người chưa kịp tới thành trì đã triệt để mất đi tư cách tham dự Thiên Tài Chiến.

CÀng ngày càng có nhiều người tiến vào tòa thành này nên khắp nơi trong tòa thành đã vang lên thanh âm kích đấu với nhau.

Tỏa cổ thành này như đã tỉnh lại nhưng giống như đè nén mọi loại âm thanh, tựa hồ như một cự thú tức giận nhưng vẫn ẩn nhẫn chờ thời cơ nuốt chửng hết tất cả mọi người.

Mà lúc này ở một con phố, chẳng biết tại sao lại vô cùng yên tĩnh. Hết thảy mọi người và yêu thú giống như bị một thứ gì đó vô hình ảnh hưởng, vô ý thức tránh ra xa.

Áp lực từ đầu đường này rất mạnh, ngay cả bầu trời phía trên cũng như muốn sụp đổ xuống.

Đối lập với không khí trầm mặc giữa ba người là chiến ý đang lan tràn không chút kiêng kỵ gì, giống như là một phát pháo tín hiệu báo hiệu trận chiến một còn nổ ra, ngay cả ác thú cũng bắt đầu ngửa cổ gầm thét.

- Tần Phàm, chiến một trận đường đường chính chính với ta!

Vào lúc này, Viên Cảnh Thiên ở một đầu đường phát ra một tiếng gào thét âm trầm, khí thế hắn áp súc cũng bộc phát ra toàn bộ.

Cầm trọng kiếm trong tay, hắn dùng sức tiến về phía trước, bộ pháp trầm ổn phóng về phía Tần Phàm.

Lúc này toàn thân Viên Cảnh Thiên bị khí kình màu vàng đất ngưng thực nồng đặc vây quanh, ngay cả đầu và tứ chi đều bao trùm bởi nguyên lực tu luyện giả, kình khí thực chất này giống như kim cương, chính là võ kỹ đại địa khải giáp phòng ngự của hắn.

Đối với võ giả mà nói tại giai đoạn Võ Sư liền có thể ngưng tụ ra khải giáp, võ sư Tiên Thiên có thể ngưng tụ Tiên Thiên võ giáp, Linh Vũ Sư là Nguyên võ giáp còn Đại địa khải giáp của Viên CẢnh Thiên lại có điểm bất đồng, chính là thêm lực lượng phòng ngự vào võ kỹ phòng ngự, ngoại trừ đại địa khải giáp bên ngoài thì thân thể hắn còn một tầng Nguyên võ chi giáp.

Nếu dùng tiêu chuẩn khải giáp đánh giá thì Đại địa khải giáp của hắn thuộc về Thập trọng hoàn mỹ giáp nhưng Đại địa khải giáp của hắn còn có phần cường đại hơn.

Cũng vì có song trùng giáp này nên đối với lực phòng ngự, Viên Cảnh Thiên vô cùng tự tin. Đó là lý do duy nhất khiến hắn hôm nay có lòng tin đối kháng với Tần Phàm. Tuy hắn biết rõ tốc độ và công kích Tần Phàm hơn hắn nhưng hắn vẫn có lòng tin về uy lực phòng ngự của mình, bất quá hắn vẫn hết sức kiêng kỵ.

Nếu Tần Phạm công kích về phía hắn thì hắn cũng không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu.

- Viên Cảnh Thiên, ngươi muốn chiến thì chúng ta liền chiến. Hôm nay ta cũng rất muốn nhìn xem ngươi và ta đến tột cùng ai mới là đệ nhất phòng ngự.

Vào lúc này, hai mắt Tần Phàm ngưng tụ lại, nhìn về phía trước, trong cơ thể bộc phát ra một cỗ chiến ý ngập trời.

Hết lần này tới lần khác, Tần Phàm đều muốn so đấu uy lực phòng ngự với Viên Cảnh Thiên.

Lực phòng ngự của Tần Phàm và Viên CẢnh Thiên đến từ hai loại võ kỹ bất đồng. Hắn chủ yếu dự vào thể phách cường đại và Huyền Vũ chi khí nhưng cho tới nay thì hắn vẫn tự tin nhất là về phòng ngự của mình.

Ba tháng trước, tại phương diện phòng ngự thì năng lực của hắn vẫn không bằng Viên Cảnh Thiên.

Nhưng hôm nay, sau ba tháng, Viên Cảnh Thiên tiến nhập Thiên Cơ Đỉnh tu luyện ba tháng thì Tần Phàm đạt đến Linh Vũ Sư đỉnh phong, hơn nữa còn phục dụng Thái Hợp Luyện Thể Đan.

Thể phách hai người đều tăng lên, Tần Phàm cũng rất muốn nhìn xem kết quả như thế nào.

Trên đường dài, hai đạo thân ảnh cách xa nhau, tuy còn chưa tiếp xúc nhưng khí thế hai người phát ra đã cách không chạm vào nhau.

Trải qua tu luyện tại Thiên Cơ Đỉnh, Viên Cảnh Thiên đã có được khí thế áp bách ở trình độ nhất định. Mà Tần Phàm dựa vào ý chí tinh thần kiên cường có thể rung chuyển thiên địa nên về khí thế thì Viên Cảnh Thiên cũng không chiếm được ưu thế.

- Bồng!

Hai người cơ hồ đồng thời dùng sức đạp mạnh lên mặt đất, nhảy lên giữa không trung, hai thân ảnh giống như hai đạo cầu vòng thiên trường địa cửu, mãnh liệt va vào nhau.

- Lão Viên, hãy kiên trì một chút.

Nhìn thấy hai người đã đối chiến với nhau, lúc này Nhiếp Bá hít sâu một hơi, toàn thân bắt đầu trở nên đỏ bừng, dụng hết toàn lực của mình kích phát ra Cực Nguyên Ly Hỏa Trảm.