Trong phòng khách chỉ còn mình Tần Trọng Học đang chìm vào thế giới của riêng mình.
Bỗng một tiếng nói nam nhân vang lên: “Cùng uống một chút rượu không?”
Tần Trọng Học hoàn hồn nhìn người ngồi đối diện có hơi ngạc nhiên nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý: “Nhạc Quân ngủ rồi sao?”
Trần Cảnh Vũ lắc nhẹ đầu, tay rót rượu ra từng ly, anh nói: “Vẫn chưa, cô ấy đọc sách.”
Tần Trọng Học quan sát người đàn ông này hiếu kỳ nên mở miệng hỏi: “Sao tự dưng muốn uống rượu với tôi.”
Trần Cảnh Vũ không trả lời liền mà nâng ly rượu ý bảo muốn cụng ly, Tần Trọng Học hiểu ý nâng ly chạm vào cốc anh.
Lúc này Trần Cảnh Vũ mới trả lời: “Không tìm được ai uống rượu.” Haha câu trả lời ngoài suy đoán của Tần Trọng Học. Cũng quá thẳng thắng rồi, chính là không có ai uống cùng nên mới kiếm anh.
Tần Trọng Học hơi nhíu mày nhưng cũng không khó chịu gì: “Anh yêu cô ấy thật lòng?”
Ý rõ ràng như vậy, Trần Cảnh Vũ cũng không ngạc nhiên, anh nâng mắt nhìn người anh nuôi của Nhạc Quân hỏi lại một câu: “Vậy cậu thấy tôi không yêu cô ấy?”
“Tôi không có ý đó. Chỉ là người như anh sẽ bằng lòng để hôn nhân trói buộc sao?”
Trần Cảnh Vũ cười nhẹ liếc anh ta một cái sau đó nhìn màn hình tivi đang phát bộ phim truyền hình dài tập: “Tôi cũng là một người đàn ông, cũng chưa bao giờ nói sẽ không kết hôn. Nhưng hôn nhân đối với tôi chưa bao giờ là ràng buộc mà nó là hạnh phúc là trách nhiệm. Kết hôn với cô ấy chính là quyết định đúng đắn nhất đời này của tôi.”
Tần Trọng Học nhìn chằm chằm người đàn ông quyền lực trước mắt, anh tự nhận mình không thể so với anh ta. Nhưng không có nghĩa anh sẽ không mang lại hạnh phúc cho cô.
Trần Cảnh Vũ lại nhìn Tần Trọng Học nói: “Tôi biết cậu thích Nhạc Quân.”
Tần Trọng Học biết đối với người đàn ông nguy hiểm như Trần Cảnh Vũ chuyện anh yêu thích Nhạc Quân chắc chắn anh ta sẽ phát hiện. Chỉ là khi nghe chính miệng anh ta nói ra anh có chút khó chịu. “Đúng vậy, nhưng tôi thích cô ấy là chuyện của tôi. Tôi chỉ muốn cô ấy hạnh phúc, vì vậy anh hãy cố gắng trân trọng người con gái ấy.”
Trần Cảnh Vũ không vui khi nghe Tần Trọng Học nói vậy. Anh yêu cô ra sao, trân trọng cô thế nào người khác nào có tư cách muốn gửi gắm, dạy bảo anh. Nghĩ vậy anh liền lạnh giọng: “Cô ấy là vợ tôi, sẽ không có người đàn ông nào tốt với cô ấy hơn tôi, kể cả cậu.”
Kể cả cậu!
Được lắm, vì anh ta có được cô nên mới dám nói vậy. Thử đặt vào trường hợp của anh mà xem thử, tình cảm anh dành cho cô không kém anh ta xíu nào đâu.
“Được, vậy tôi muốn xem xem anh yêu cô ấy như vậy đến khi chuyện hai người bại lộ sẽ có một lượng lớn con gái chắc chắn không tha cho cô ấy, khi đó anh còn có thể bảo vệ cô ấy ?” Tần Trọng Học có lẽ vì ghen tị mà tâm trạng có chút gắt lên.
“Tôi xây dựng sự nghiệp vững bền và rộng lớn như ngày hôm nay, cậu nghĩ với một vài lời chửi bới trên mạng sẽ làm gì được tôi với cô ấy. Cậu cứ nhớ, giới hạn cuối cùng của tôi là Nhạc Quân. Người dám đụng tới em ấy tôi sẽ khiến cho kẻ đó không chết thì cũng sống dở chết dở.” Dứt lời anh đứng dậy, trước khi bước đi anh còn nói thêm: “Vậy nên, cậu cũng nên có chừng mực.”
Tần Trọng Học nhìn Trần Cảnh Vũ sải bước đi lên tầng, anh cười chua chát rồi dốc hết phần rượu trong ly vào cổ họng.
Lúc Trần Cảnh Vũ vào phòng thấy Nhạc Quân đang ngồi trên giường đọc sách. Cô chỉ ngồi yên như vậy thôi đã tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp rồi.
Nhạc Quân thấy anh vào thì gấp sách lại để bên bàn, cô nhìn anh hỏi: “Anh nói chuyện với anh hai à?”
Trần Cảnh Vũ lên giường kéo cô gái vào lòng ôm chặt, anh vùi đầu vào cổ cô khẽ nói: “Không, với anh tư của em.”
Nhạc Quân “Oh” một cái liền nâng mặt anh lên đối diện với mình: “Anh sao vậy?”
Trần Cảnh Vũ lắc đầu, cũng không nói mà nâng cằm cô lên hôn mạnh bạo. Anh hôn quá đột ngột khiến Nhạc Quân không kịp phản ứng liền trợn to mắt nhìn anh. Thế này là sao hả, sao lại đùng một cái hôn cô như muốn nuốt vào người vậy chứ. Cô nghĩ thầm hình như anh đúng là tâm trạng không bình thường.
Trần Cảnh Vũ phát hiện cô không tập trung liền lập tức đè cô ngã xuống giường hôn càng bạo hơn. Đang lúc nhiệt tình đang dâng trào thì bỗng có người gõ cửa.
Cốc cốc cốc…
Trần Cảnh Vũ chửi thề một tiếng: “Chết tiệt.” Anh bực bội cắn nhẹ môi Nhạc Quân tiện tay phủ chăn lên người cô mới xuống giường mở cửa.
Tần Uyên Nhi đang đứng chờ bên ngoài thì nghe tiếng vặn khóa, sau đó đập vào mắt cô là Trần Cảnh Vũ tóc tai hơi rối, quần áo xộc xệch. Ừm áo ngủ đã mở ba cúc lộ ra xương quai xanh quyến rũ cùng cơ ngực nam tính, trắng trẻo của anh. Tần Uyên Nhi hoàn hồn liền đỏ mặt không biết nên làm sao với tình huống này.
Trần Cảnh Vũ phát hiện ra ánh mắt của Tần Uyên Nhi, lúc này nhìn xuống mới để ý áo quần của mình đúng là không đàng hoàng chút nào. Anh ho khan một cái đưa tay cài lại khuy áo, giọng nói không mặn không nhạt: “Có chuyện gì sao?”
Tần Uyên Nhi lắp bắp cũng quên luôn chuyện mình đến đây là gì liền nói: “À…không…không có chuyện gì. Em đi trước.”
Trần Cảnh Vũ cài cúc áo cuối cùng xong, hơi nhíu mày nhìn Tần Uyên Nhi đang chạy trối chết. Anh đáng sợ vậy à? Kệ đi, rõ ràng cô ta phá chuyện tốt của người khác.
“Chị Uyên Nhi tìm em hả?” Nhạc Quân vì lúc nãy quần áo đã bị Trần Cảnh Vũ cởi ra gần hết nên không tiện ra, chỉ để anh khoác chăn lên người che đi cảnh xuân.
Trần Cảnh Vũ lúc này tâm trạng đúng là chẳng vui vẻ gì. Nhìn thấy cô gái đang lộ bờ vai mảnh khảnh, trắng muốt ra khỏi chăn, anh liền lưỡi khô miệng đắng. Không do dự lập tức kéo chăn trắng đang phủ trên người cô ra.
Nhạc Quân vì hành động bất ngờ của anh mà hô lên một tiếng sau đó đã bị người nào đó tiếp tục công cuộc hôn hít đến ý loạn tình mê. Cặp đào bị anh nắn bóp khiến cô phải rên lên vài tiếng.
Sau một hồi lăn lộn cuối cùng Trần Cảnh Vũ cũng dừng lại vì thấy cô gái của mình đã mệt đến mồ hôi nhễ nhại rồi.
“Anh xin lỗi, có phải đau lắm không?” Anh đau lòng ôm chặt thân thể không mảnh vải của cô vào ngực.
“Em không sao cả, nhưng có phải tâm trạng anh không tốt không?” Cô có thể chắc chắn điều này, tuy cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu anh nhưng việc nhìn sắc mặt anh để đoán tâm trạng cô vẫn có thể làm được. Rõ ràng ngày bình thường tuy anh muốn cô nhưng cũng không mạnh mẽ như vừa rồi. Điều đó có thể chứng minh tâm trạng anh không tốt.
“Em chỉ là của anh, anh có đủ mọi thứ và đủ khả năng để bảo vệ em. Em tin anh không?” Trần Cảnh Vũ không phải không tin chính mình mà chỉ là Tần Trọng Học kia rõ ràng là một người ngoài lại dám nói những lời giống như anh ta mới là người yêu cô nhất. Điều này khiến anh hơi bực bội.
Nhạc Quân giật mình, cô lật người nằm trên người anh, hai tay ôm lấy mặt người đàn ông cô yêu nhất. Cô khẽ nói giọng kiên định: “Nếu trên đời này anh cũng không cho em lòng tin thì em còn có thể tin vào ai được nữa. Còn nữa, em là của anh chỉ của riêng anh. Tin em được không?” Nói đoạn Nhạc Quân cúi người hôn nhẹ trên môi anh một cái.
Mây đen trong lòng Trần Cảnh Vũ trong chốc lát bỗng tan biến, anh lật cô lại dưới thân mình nâng cằm cô lên rồi hạ xuống một nụ hôn sâu, anh khàn giọng bên tai cô: “Anh yêu em, là tình yêu duy nhất một đời.”
Nhạc Quân cảm thấy thế giới này chỉ còn một ngày tồn tại cô cũng sẽ vui vẻ hạnh phúc bên người đàn ông bên cô lúc này tận hưởng 24h còn lại. Và 24h đó sẽ trở thành một đời của hai người. Nên cô không sợ bất cứ khó khăn gì xảy ra trong tương lai, cô chỉ biết cô yêu anh, anh yêu cô như vậy đã đủ rồi.
Mà chữ “Yêu” đối với cả cô và anh bao gồm cả “Hạnh phúc và một đời”
Cô nở nụ cười hạnh phúc cũng đầy hi vọng hôn lại anh mà không còn nghĩ tới bất kỳ điều gì ngoài người đàn ông này.