Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 322



CHƯƠNG 322

“Ha ha.”Lâm Tử Minh mỉm cười và không giải thích quá nhiêu ,người phụ nữ ngay lập tức nhận ra điều gì đó, cau mày,“Có phải anh cố tình tránh mặt em không?”

Lâm Tử Minh không phủ nhận , mà nói, ” Không phải trốn cô, mà là trốn bọn mọi người.”

“Tại sao?” người phụ nữ không vui nói.

Lâm Tử Minh đứng lên, văn eo, có tiếng khậc khậc phát ra, giống như rang hạt đậu phụng vậy: “Được rồi, tỉnh ngủ rồi, tôi cũng nên đi thôi.”

Mặt của người phụ nữ đột nhiên thay đổi, cô kép lấy Lâm Tử Minh nói, “One!Tại sao lúc nào anh cũng tránh mặt chúng em thế? Cho em một lý do Giỉ”

“Tôi đã quá mệt mỏi với cuộc sông cũ của mình, chỉ đơn giản vậy thôi.” Lâm Tử Minh nhún vai, nói : “Đừng tiễn nữa, tôi có thời gian sẽ quay lại gặp mọi người.”

Sau đó, anh qua bên kia, kéo cửa lên bằng một tay, rời khỏi quán bar, đối mặt với ánh năng âm áp.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào.

bóng lưng anh, có vài lần muốn đuổi theo anh, nhưng cuôi cùng, cô ta lại lùi lại. Bởi vì cô ấy biết tính cách của Lâm Tử Minh, biết rằng Lâm Tử Minh một khi đã quyết định, cho dù là cô có đuổi theo cũng sẽ vô ích, nó sẽ làm cho Lâm Tử Minh không vui.

Cô thở phào cay đắng, sau đó gọi điện kêu mọi người quay lại.

Lâm Tử Minh đã ngủ mười tám tiếng rồi, bấy giờ tinh thần đều quay lại rồi, anh không phải người dễ dàng suy sụp, li hôn với Sở Phi đối với anh mà nói là chuyện rất đau lòng, nhưng cũng không đủ để đánh bại anh, làm anh suy sụp được.

Bấy giờ anh ấy đã ngủ được một giâc, anh ấy đã hồi phục rất nhiều, còn có quá nhiều việc đang đợi chờ anh đi làm.

Từ 1998 đi ra, anh đến thẳng công ty Tử Quỳnh bắt đầu làm việc.

Có vẻ nhự mọi thứ đã trở lại đường ray ban đầu, ngoại trừ là không còn Sở Phi nữa.

Mà Sở Phi đang làm gì?

Thật ra, cô ấy với Lâm Tử Minh trái ngược lại, cô không ngủ được lâu, rất nhanh thì đã thức giâc, sau đó vùi đầu vào công việc.

Lâm Tử Minh rời đi, đối với cô, không phải là một vẫn đề nhỏ, mặc dù cô cũng không hiểu tại sao cô lại buồn đến vậy, rõ ràng là cô không yêu Lâm Tử Minh.

Sau đó, cô đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhận ra răng thời gian lâu rồi cũng đã có tình cảm. Nhưng điều này không phải là tình yêu, mà là tình cảm. Thậm chí nêu đó là một con chó đã được nuôi lớn trong bốn năm, một lúc không gặp được cũng sẽ buồn nữa, đừng nói là một người, đúng không?

Nhất định là như vậy, cô ấy đã tự nói với mình như vậy.

Chỉ khi cô ấy dồn hết sức mình vào.

công việc, cô ấy mới không cảm thấy buồn bã.

Với sự lãnh đạo của cô, công ty Thịnh Khoa đã phát triển một sức sông mới, không những vượt qua được những khủng hoảng trước đó, mà còn phát triển mạnh, quy mô cũng đã được mở rộng ra rất nhiều.

Cô rất tự hào và hài lòng với điều này.

Ngoại trừ, có những lúc nghĩ tới Lâm Tử Minh, mọi thứ khác đều ôn.

“Con sẽ không quay về đâu!”