Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 391



Chương 391

Lâm Tử Minh đánh người với sự giận dữ, mỗi lần ra tay anh đều không có lưu tình, tát hơn mười mây cái bạt tai, Đường Thành Hồng đau đớn giống như một con lợn bị giết thảm hại kêu lên, máu rơi ra từ góc mắt, mũi và miệng của hắn ta.

Đọt tát này làm hắn ngất đi, sau một lúc vì đau đón lại tỉnh lại, hẳn nhứ thế rõ ràng là rất thảm hại và xấu hỗ.

Sau khi bị tát mười mấy cái bạt tai hắn như sắp chết, mắt hắn ta sưng đỏ sọc, chỉ có thể thu hẹp một khoảng cách với một sự khó khăn, đôi mắt lộ ra đày sợ hãi và hồi hận, run rây, làm gì còn cái sự kiêu ngạo vừa nãy nữa?

Bây giờ hắn ta giống như sắp chết câu xin lòng thương xót: “Sai rồi, tôi đã sai rồi … Nhị thiêu gia, xin anh hãy tha cho tôi…”

Lâm Tử Minh giữ cổ áo của hắn ta bằng một tay, ném hắn ta ra ngoài ngã xuống đất, sau đó quét qua nhóm thanh niên và vệ sĩ ở phía đối diện, nói nhẹ: “Bất cứ ai muốn trả thù cho thẳng béo chết tiệt này, hãy đến đây.”

À DIẾU không ai dám trả thù, bọn chúng càng cảm thấy sợ hãi hơn trước sự khiêu khích của Lâm Tử Minh, lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với Lâm Tử Minh.

Không sai Lâm Tử Minh bây giờ chỉ có một mình, nhưng anh thê hiện ra một thái độ uy lực mạnh mẽ, uy lực ấy có thể sánh ngang với thiên quân vạn mã.

Đến lúc này, bọn chúng đều nghĩ lại danh tiếng trước đây của Lâm Tử Minh, cho dù là con hồ đã dời núi xuống đồng bằng, cũng không phải là người mà mây bọn tép riu như bọn chúng có thê đắc tội được.

Dưới ánh mắt của Lâm Tử Minh, bọn chúng không ngừng nuốt nước bọt, cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Lâm Tử Minh vì sợ làm cho Lâm Tử Minh không vui.

Đường Thành Hồng không có bị ngất đi, dưới sự giúp đỡ của hai tên thuộc hạ, hắn đứng lên một chút run rầy, hắn nhìn vào Lâm Tử Minh, đầy nỗi sợ hãi, âm ức, hồi hận, hận thù, căm Ban đầu hắn đến để Thính Phong Đình đề khoe khoang trước mặt những người bạn này của hắn, kết quả còn chưa khoe khoang được gì, mà ngược lại ở chỗ Lâm Tử Minh bị mắt mặt vô cùng, lúc này hắn vô cùng ghét Lâm Tử Mình, cũng hối hận chết đi được.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Tử Minh, chỉ cảm thấy rất lạnh lùng, cái sự ưu việt, kiêu ngạo, áp bức vừa nãy đến lúc này đã hoàn toàn biến mắt một cách vô cùng sạch sẽ, hắn nghĩ lại mặc dù Lâm Tử Minh là một cọn chó không có nhà đề về, nhưng, vê mặt võ công mà nói thì hắn vẫn rát mạnh mẽ.

Chỉ là hắn ta không ngờ là Lâm Tử Minh đã ở trong một hoàn cảnh như  vậy anh thậm chí dám tấn công hắn ta, rõ ràng là gan to hơn trời! Hắn bây giờ không dám thách thức Lâm Tử.

Minh nữa, nhưng khi hắn ta quay về, chắc chắn sẽ nói cho Lâm Tử Hào chuyện này, sẽ khiến cái con chó không có nhà để về Lâm Tử Minh này chết chắc!

Cho nên hắn nghiền răng, bẻ gãy chúng rồi nuốt chửng chúng trong dạ dày hắn, hắn không dám nói một lời, “Chúng ta đi!”

Quân tử báo thù mười năm vẫn chưa muộn, Lâm Tử Minh sẽ có lúc mày phải chịu đau khổ!

Hắn ta nghĩ vậy, nhưng Lâm Tử Minh đâu có đề hắn ta đi dê dàng vậy được?

Rõ ràng là không.

“Đúng lại.” Lâm Tử Minh đã nói nhẹ.

Khi hắn ta nghe thấy giọng của Lâm Tử Minh, lúc này Đường Thành Hồng bị kích thích, nổi hết da gà, bước đi cửa hắn có dừng lại một lúc, sau đó giả vờ không nghe thấy gì hệt tiếp tục đi về phía trước, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn trước.

Lâm Tử Minh lại nói: ” Mày vừa nãy đã xúc phạm ( đến ông nội tao, quỳ xuống, đạp đầu xin lỗi nêu không, tao sẽ bẻ gấy hai chân của mày.”

Lời nói của anh nghe có vẻ là rất bình thường, không có biên đổi cảm xúc, nhưng rơi vào tai Đường Thành Hồng, nó đã biến thành một cơn gió lạnh tới nhức xương, khiến cho cả tâm hồn hắn đều cực kì sợ hãi!