Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 404



Chương 404

“Hiểu lầm hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu làm, Tử Minh, chúng ta là một gia đình, tất cả chúng ta đều có cùng một dòng máu chảy trong người, làm sao chúng ta có thê thực sự tức giận được chứ? Mọi người nói đúng không?”

“Tất nhiên, Tử Minh. là con trai của Xã Tri, là nhị thiếu gia của Lâm Gia, là thiên tài của Lâm Gia, chúng ta ủng hộ cháu còn không kịp nữa là! Làm sao anh có thể giận cháu chứ? Vừa nãy là mọi người chỉ đùa thôi, hơn nữa, đó là tiên lão gia cho cháu, cho dù cháu có đêm đi quyên góp, chúng tôi cũng sẽ không nói gì cả. Tât nhiên, bây giờ Lâm Gia đang gặp nguy hiểm, cháu cũng là một thành viên của Lâm Gia, có thể giúp đợ cho Lâm Gia như thế là tốt nhất.”

“ Đùa à, Tử Minh là một đứa trẻ rất hiểu chuyện từ khi còn nhỏ, làm sao nó có thê kì kèo với chúng ta được chứ?”

“Đó là, đó là…”

Một nhóm người bắt đầu nịnh bợ Lâm Tử Minh, bao gồm cả người chú vừa nấy đã măng Lâm Tử Minh rất mạnh, giờ cũng đang tâng bốc Lâm Tử Minh bằng mọi cách, bức ảnh có thể nói là rất buồn cười.

Lâm Tử Minh đang cười mà không nói gì hết, nhìn thây bọn họ hệt lòng  hết dạ nịnh bợ, nói không phục là chuyện không thể.

Bốn năm trước, nhóm người này, bắt chấp thân thể anh đang chảy dòng máu của Lâm Gia , cứng nhác vu không anh, đuồi anh ra khỏi Lâm Gia, cái cảnh tượng ngày hôm đó anh vẫn nhớ rất rõ ràng trong đầu anh hai năm nay, anh thường gặp ác mộng, tỉnh dậy vì sợ hãi, toát ra  mô hôi lạnh!

ni giờ quay lại đây thuyên theo dòng nước chảy, đây đên nịnh hót anh, không thê không nói đây là một sự mỉa mai khổng lò.

Họ tâng bốc Lâm Tử Minh chỉ vài phút, cạn cả nước bọt, nhưng Lâm Tử Minh vẫn không cảm động gì hết, anh vân nhìn bọn họ với một nụ cười, biểu hiện trên mặt anh có vẻ như họ  là một nhóm hề đang nhìn họ làm trò cười, điều đó làm bọn họ cảm thấy rất khó chịu và xấu hỗ.

Nếu như không phải trong tay Lâm Tử Minh. cầm rất nhiều tiên, cần cầu cứu anh, thì bọn họ sớm đã không khách sáo với Lâm Tử Minh rồi!

Lâm Sơn Hà nói vào lúc này: “Tử Minh à, thôi nào, cháu đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa rót trà cho cháu, để bác rót cho cháu, bớt giận bót giận đi ha.”

Nói xong, Lâm Sơn Hà đã tự rót một tách trà cho Lâm Tử Minh ròi bưng lên cho Lâm Tử Minh.Đây là một món quà lớn, phải biết răng bây giờ Lâm Sơn Hà là tộc trưởng của Lâm Gia, cũng là trưởng bồi của Lâm Tử Minh, đã tự tay pha trà cho Lâm Tử Minh, như thế là đã rất nề mặt Lâm Tử Minh rồi.

Cái cảnh này đối với các thành viên của Lâm Gia có mặt ở đó là mọt sự nhục nhã, là tộc trưởng mà lại rơi vào thế cùng để đi nịnh bợ Lâm Tử Minh một tên tiểu bối nhỏ nhoi, đổi lại là trước đây làm gì có điều này xảy ra.

Lâm Tử Minh cũng không có đứng lên, giơ một tay ra câm lây ly trà của  Lâm Sơn Hà, hào phóng uông nó, ca ngợi anh chân thành, “Trà ngon.”

Lâm Sơn Hà đã mỉm cười nhiều hơn nói, ” Tử Minh, bây giò cháu cũng đã uống trà rồi, mọi người cũng đã xin lỗi cháu rồi, bây giờ gia tộc gặp khó khăn, cháu định lẫy ra bao nhiêu tiền tiêu để cứu trợ Lâm Gia?”

Tắt cả mọi người chằm chằm nhìn Lâm Tử Minh, nín thở, bắt đầu căng thẳng.

Mặt của Lâm Tử Minh lộ ra sự khó khăn: “Số tiền này ông nội để lại cho cháu, cháu không tùy tiện động vào nó được.”

Nghe được điều này, rất nhiều người chửi thầm trong lòng.

Lâm Tử Hào ở một bên lạnh lùng nhìn Lâm Tử Minh, không nói một lời nao hết, không ai biết được trong lòng hắn ta đang nghĩ gì hết.