Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ chạy tới, bảo vệ Tân Dao phía sau, khoác lên người một tư thế bát cực quyền, nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh một cách thủ địch.
Một cảm giác ngột ngạt tỏa ra từ hắn, khiên mấy người Vương Vệ Qúy sửng sốt, họ lùi lại hai bước để giữ khoảng: cách, chỉ có Lâm Tử Minh là đứng yên, có chút hứng thú nhìn chăm chăm vào Từ Hoa.
Lâm Tử Minh vừa rồi thực sự để ý Từ Hoa, biết Từ Hoa cũng là một Hai thủ, hơn nữa còn là bậc thầy cao thủ, vệ sĩ bình thường cũng không phải là đối thủ của Từ Hoa. Vừa hay là bây giờ Lâm Tử Minh cũng muôn mở một công ty bảo vệ, vì vậy anh có tâm huyễt muôn thăng.
Vương Vệ Qúy và những người khác tức giận, đây là địa bàn của công ty truyên thông Tử Quỳnh, họ đều là những ông chủ lớn trên người có trị giá hàng trăm triệu nhân dân tệ, lại bị một tên đồi bại uy hiếp, đây là một sự xúc phạm lớn đối với họI ” Còn lí lẽ gì chứ! Tên lưu manh ở đâu dám đi lạc ở Tử Quỳnh? Nhân viên bảo vệ đâu, chết đầu hết rồi, bắt tên lưu manh đưa về đồn cảnh sát”
Vương Vệ Qúy lớn tiếng chửi bới.
Tần Dao sau khi nghe lời này lập tức hoảng sợ, vội vàng gật đầu cúi đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi các vị lãnh đạo, là tôi không đúng, anh ấy là anh họ của tôi, từ quê lên, trí não không bình thường, mong các vị lãnh đạo không có kì kèo anh ây, câu xin mọi người đấy.”
“Hừm, có thể giải trình với cảnh sát!”
Vương Vệ Qúy rất tức giận, chủ yêu là Lâm Tử Minh đang ở đây, xảy ra chuyện như thế này không phải là đang tát vào mặt mình sao.
Tử Minh phót lờ hắn, thay vào đó, bước tới BI Từ Hoa, cười nói: “Anh luyện bát cực quyên thật tốt, có hứng thú làm việc với tôi không? Tôi có thê ký hợp đồng với anh, lương hàng năm không dưới hai mươi vạn nhân dân tệ. “
Theo nhưng lời của Lâm Tử Minh nói, nó đã gây ra một sự náo động!
Với mức lương hàng năm không dưới hai mươi vạn nhân dân tệ, nhiêu công nhân cán bộ ở thành phố Hoa cũng không có mức thu nhập này, liệu anh họ của Tần Dao có đáng giá như vậy không?
Bao gồm cả Tần Dao, bọn họ đều há to miệng, phản ứng chết lặng.
Thậm chí, cô ấy còn tưởng rằng mình bị ảo giác, người như Từ Hoa, Lâm Tử Mỉnh thật sự sẽ thuê hắn với mức lương hàng năm không dưới hai mươi vạn nhân dân tệ? Biết đây, cô ây ở Tử Quỳnh cũng không có mức lương như vậy. Hơn nữa, Lâm Tử Minh mời Từ Họa làm gì, một tên côn đồ? Từ Hoa chẳng ích gì ngoại trừ việc đánh nhau.
Vương Vệ Qúy là người phản ứng, nhanh nhất trước tiền, hăn sửng sốt trong giây lát, lập tức hiểu ý của Lâm Tử Minh.
Từ Hoa cũng ngắn ra một hồi, lắc đầu nói: “Tôi đang chăm sóc em họ, không đề ý đến mấy đồng bạc đó……á, em họ, sao lại đánh anh?”
Tần Dao thật muốn cho Từ Hoa một đạp, cái tên đầu gỗ này, luyện võ đến mức não bộ cũng ngôc luôn rôi, mức lương hàng năm là hai mươi vạn nhân dân tệ, rất nhiều công nhân cán bộ đều không có được đãi ngộ này nữa.
“Ngu ngốc! Anh mau đồng ý đi, người ta là chủ tịch của công ty truyền thông Tử Quỳnh, nguyện ý thuê anh, vì kiếp trước anh đã tích đức đó!” Tần Dao tức giận măng.
Từ Hoa cố chấp nói: “Nhưng anh muôn bảo vệ em, anh đã hứa với mợ rồi.”
Tần Dao gần như tức giận, chửi ầm lên: “Bảo vệ cái đầu anh, có ma mới cần anh bảo vệt”
Lâm Tử Minh thấy hai người đang cãi nhau ở đó, anh lắc đầu, không cân tốn công sức này mà nói: “Tân Dao, cô kêu anh họ cô suy nghĩ đi, tôi có thể cho anh ây ba ngày, quá hạn thì thôi.”