Lâm Tử Minh chủ động đưa tay ra muốn bắt tay Nghiêm Sám, nhưng Nghiêm Sâm chẳng thèm quan tâm đện anh nên phớt lò anh luôn, không nễ mặt chút nào, thậm chí còn nghiêng đầu, xấu xa nói: “Ai chấp thuận anh ở thành phó Hoa mở: công ty vệ sĩ? Đã nhận được sự đồng ý của tôi chưa? “
Ai cũng có thể nhìn ra được Nghiêm Sám đang phô trường quyền lực của mình với Lâm Tử Minh.
Sau câu nói đó của Nghiêm Sắm, xung quanh bỗng như nghẹn lại, bàu không khí cũng trở nên căng thẳng.
Vương Vệ Qúy toát mồ hôi hột, tràn ra đầy trán. Lúc này, hắn thậm. chí đã bắt đầu hồi hận sao ngay từ đầu mình không khuyên ngăn Lâm Tử Minh từ bỏ ý định bước vào ngành vệ sĩ thì có phải bây giờ đã không đác tội với Nghiêm Sắm rồi.
Thật lòng mà nói, so với Lâm Tử Minh thì Vương Vệ Quý kiêng dè Nghiêm Sâm hơn nhiều! Dù gì Nghiêm Sắm cũng thuộc cập cao ở Bắc Thiên Hội, một mình quản cả một chỉ nhánh. Quan trọng hơn là Bắc Thiên Hội này không dễ chơi, ai nây đều mặc võ phục, Nghiêm Sấm mà cáu lên lại cho hắn vỡ mặt chưa biết chừng.
Thấy Lâm Tử Minh bị sỉ nhục, Từ Hoa chỉ tháy buồn cười, Sướng rơn trong lòng, vui mừng trên nỗi đau của người khác, làm ông chủ lớn của công ty truyền thông Tử Quỳnh hồng hách lăm cơ mà, sao trước mặt người khác lại hèn thế.
Người của Bắc Thiên Hội ¡cũng lập tức tiền lên một bước, vây lấy đám người Lâm Tử Minh, như hồ rình mồi.
Thoáng chốc, mặt Từ Hoa biến sắc, tật cả mọi người đều cảm nhận thấy áp lực nặng nè, cơ bắp căng cứng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Đúng lúc ấy, Lâm Tử Minh bật cười, anh đã lường trước được sự ngạo mạn của Nghiêm Sắm nên không hè tức giận. Mục đích hôm nay đến bái Mã Đầu, chỉ bằng đổi một cách nói khác nghĩa là đên tuyên chiến, mà đã đến tuyên chiến thì cớ gì anh phải tức giận?
Anh chỉ cảm thấy hơi bất ngờ với phản ứng của Nghiêm Sám, dường Nhi không hay biệt anh và Có Hán Xinh có môi thù vậy?
Xem ra Cố Hán Xinh thầy chuyện này mất mặt nên không nói gì với những người khác trong Bắc Thiên Hội?
Không quan trọng nữa, sớm muộn gì anh cũng sẽ quyết đầu một trận với Cố Hán Xinh.
Trái lại, thây Lâm Tử Minh đối diện với cái uy lực của mình mà còn bật CƯỜi, Nghiềm Sắm có hơi ngạc nhiên, đồng thời càng thêm bực bội, mặt tối sầm lại, nói lạnh tanh: “Anh thấy buồn cười lắm à?”
Nụ cười trên mặt Lâm Tử Minh không đổi, anh nói: “Nghiêm tổng, tôi đến bải Mã Đầu đây còn gì, quy định do Bắc Thiên Hội các anh đê ra, sao giờ hỏi ngược lại tôi? Hay ý anh là, chỉ cân tôi hỏi thăm qua điện thoại thôi là được?”
Nghe những lời này, trán Vương Vệ Quý càng nhề nhại mồ hôi, chân tay run lây bây, thầm khóc than trong lòng răng, chủ tịch ơi, ông nội của tôi ơi, tôi xin anh bớt nói “đi vài câu, Nghiêm Sám dữ lắm không dây được vào đâu!
Nghiêm tổng bật dậy khỏi ghế, chằm chăm nhìn Lâm Tử Minh không lấy gì làm thân thiện rôi phá lên cười, lớn giọng nói: “Hay cho chủ tịch của Tử Quỳnh, người trẻ được cái to . gan lớn mật, một công ty giải trí mà cũng muốn chen chân làm vệ sĩI Tôt thôi, anh mang nhiều người đến thế này, chắc cũng hiểu quy tắc của Bắc Thiên Hội chúng tôi. Được, đã muôn vào ngành này thì giỏ bản lĩnh ra đây!”
Lâm Tử Minh vẫn giữ nụ cười trên môi, đáp: “Được, vậy cứ theo như quy tắc của Bắc Thiên Hội, nêu người của tôi đánh thắng được người của anh coi như là qua cửa, thê nào?”
“Không thành vấn đề.” Nghiêm Sám nhệch mép nở nụ cười tươi rói mà lạnh tanh, khiến người ta rợn tóc gáy.