Từ Hoa đã nóng máu từ nấy, ,không kìm nén được nữa, lập tức gâm một tiếng, bắt đầu lao vào tên tháp sắt, tốc độ chớp nhoáng, đường quyên tung ra cũng rât mạnh.
Bát quái quyền vốn lầy. cương mãnh làm yêu tô chủ đạo, thê nên tục ngữ mới có câu, thái cực ba năm không ra khỏi cửa, bát cực một năm đánh chết người, ý là như Vậy.
Tên tháp sắt rút lại thái độ khinh miệt, bắt đầu chuyên tâm nghênh địch, không còn nhẹ nhàng như khi nãy mà đánh trả có qua có lại với Từ Hoa.
Hình thể của Từ Hoa hơi thấp so với đối phương, không chiếm được ưu thế, sau nằm phút chiến đấu ác liệt, do thê lực không theo kịp nên bị tên tháp sắt chớp thời cơ, đầm cho một quyên và thê là ngã huych Xuông đất, suýt chút nữa ngật đi, cũng vì thê mà mất sức chiến đầu.
“Tép riu!” Tên tháp sắt nhỗ bãi nước miệng lên người Từ Hoa, lại làm động tác chĩa ngón cái xuống đất, hung hăng ngạo nghề VÔ cùng, đứng dậy nói: “Rác rưởi đúng là rác rưởi, toàn là rác rưởi.”
Những người còn lại căm giận nhưng không ‹ ” ho he, họ đã nhìn thây tên tháp sắt đánh giỏi thế nào, bọn họ không phải là đôi thủ, cuộc bái Mã Đâu hôm nay cũng thất bại hẳn rồi.
Từ Hoa ngã hộc máu, chỉ cảm thấy rêu rã cả người, tên tháp sắt đã đập tan nát sự kiêu ngạo của hắn, lúc này _vật vã bò dậy, run lầy bầy.
Nhìn biểu hiện của đám người này, Lâm Tử Minh lắc đầu thát vọng. Anh vốn tưởng đám người này có thể chống đỡ dùm mình được một lúc, không cân anh phải ra tay quá sớm.
Giờ xem ra dự tính của anh đã tan tành.
Lúc này y Nghiêm Sắm nở nụ cười, nói với Lâm Tử Minh: “Người anh dẫn tới hình như không ồn, ngay đến hội viên yếu nhất của Bắc Thiền Hội cũng không đánh lại được, với thực lực này, các anh lấy gì ra làm vệ sĩ, lấy gì ra bảo vệ chủ thuê? Dùng tình yêu đề cảm hóa chắc? Ha ha.”
Lời hắn kéo theo một trận cười giêu cọt của Bắc Thiên Hội.
Đến cả sắc mặt của Vương Vệ Quý cũng trở nên khó coi, hắn siết nắm đấm, mặt đỏ bừng, vốn dĩ hẳn là người rất hiền lành, đến tầm tuổi này, trải qua bao nhiêu chuyện, tu tâm dưỡng tính đã lâu, không dễ gì nóng giận. Nhưng những lời nhạo báng của Nghiêm Sắm lúc này cũng khiến hắn không kiềm được cơn tức giận, nêu có được thực lực đó, hắn cũng muốn tần cho Nghiêm Sấm một trận nhừ đòn.
Nhưng hắn không dám làm vậy, với trình độ của hắn, sợ là sẽ bị người ta đánh chết chỉ bằng một nắm đâm.
Vậy cho nên hắn cũng càng không hiểu nổi Lâm Tử Minh, bỏ mặc công ty giải trí và công ty quảng cáo không làm, nhúng tay vào ngành vệ sĩ làm _cái gì, đây có phải việc những người _có học thức như họ làm được đầu.
Còn đám người Từ Hoa, lại càng thêm căm phần, ai nấy ‹ đều quặc mắt nhìn trừng từng, lửa giận sắp tuôn trào.
Nhưng họ có tức giận đến mấy cũng không dám ra trận nữa, vì họ biết, ra trận là no đòn.
Cuối cùng vẫn là Trần giáo quan chỉ huy đoàn vệ sĩ nề mặt Vương Vệ Quý nên sai một người lên cho có, xem như cho Lâm Tử Minh một con đường lui. Kết quả cũng vẫn bị tên tháp sắt hạ knock-out chỉ với một đâm.
Vương Vệ Quý nghiên răng, thở dài thườn thượt, nói với Lâm Tử Minh: “Chủ tịch, tôi đã bảo con đường này không đi được đâu, ngành vệ sĩ này thẩm: sâu lắm, không đời nào Bắc Thiên Hội cho phép chúng ta, hay là thôi đi về?”
Lâm Tử Minh im lặng, khẽ chau mày, không biết đang nghĩ ngọi điều gì, nhìn dáng vẻ của anh, Vương Vệ Quý cũng không nhịn được trách thàm!
Cảm thấy Lâm Tử Minh quá đỗi tự đại, chưa từng coi hÑPoi kiến nghị của hắn ra gì.