Gân như tât cả mọi người đêu cho rằng Lâm Tử Minh đang muôn tìm cái chết, chắc chắn là đã chán sÔng rÔi nên mới làm ra chuyện ngu xuân đến vậy.
Thậm chí Vương Vệ Quý đã nhắm chặt mắt, không ‹ đang tâm nhìn, trong suy nghĩ của hắn, mười Lâm Tử Minh cũng không đánh lại được Đại Hùng.
“Nhãi con, thì ra mày chọn cái chết!”
Đại Hùng đã bị kích đông hoàn toàn, gã gâm lên giận dữ, rồi sải bước về phía Lâm Tử Minh, một cú đấm nặng kí giáng thẳng xuống đầu Lâm Tử Minh, dù là vận động viên quyền anh chuyên nghiệp hạng nặng mả dính phải một đòn này chắc cũng hôn mê bắt tỉnh, nói gì đên con khỉ gây gò như Lâm Tử Minh.
Dưới con mắt theo dõi của tất cả mọi người, Lâm Tử Minh không cựa quậy, không tránh né, như thể đờ đẫn _Vì sợ hãi.
Đợi khi năm đâm của Đại Hùng đã áp đến ngay trước mặt, Lâm Tử Minh đột nhiên cử động, nhìn thì rất đơn giản, một pha ngả người ra sau, né được một quyền của Đại Hùng, tiếp đó, anh xoay người tung ra một đường quyền, nghe tiêng phịch, trúng giữ ngực Đại Hùng, lực đánh rất lớn, giông như ô tô đâm, Đại Hùng nhắc bông hai chân lìa đất bay ngược ra, rơi xuống đúng ngay trước mặt Nghiêm Sâm.
Trên ngực có thê thầy rõ ràng một lỗ sâu hoăm, gãy cả xương sườn.
Đại Hùng cất tiếng. kêu thảm thiết, không đửng dậy nồi nữa.
Tất cả bỗng im lặng.
Ai nây đều mở to mắt sững sờ nhìn Lâm Tử Minh, đó rõ ràng là đang dành cho một con quái vật.
Trước cú đâm này, không một ai nghĩ răng Lâm Tử Minh sẽ thăng, càng chăng có ai nghĩ sẽ thắng một cách áp đảo như thê.
Không phải khả năng tiếp thu của họ kém, mà là sự thật quá đôi dị thường, khó tin, xét theo một khía cạnh nào ‘đó còn được xem như phản khoa học.
Từ Hoa miệng há hốc, biểu cảm như thể gặp ma, hãn còn tưởng Lâm Tử Minh sẽ bị dạy cho một trận, kết quả lại thành ra thế này? Là con mắt đã lửa dối anh ta, hay là gặp ảo giác?
Rất nhiều thành viên của câu lạc bộ Bắc Thiên có mặt đều đồng loạt đứng bật dậy, lúc định thần lại, quay sang nhìn Lâm Tử Minh, ánh mắt đã hoàn toàn thay đồi.
Năm giây yên lăng trôi qua, Nghiêm Sám mới lên tiếng: “Hay! Hay lắm!
Xem ra từ đầu anh đến Bắc Thiên Hội không phải đề bái Mã Đầu mà là đến cướp địa bàn đây!”
Tiếp đó, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, nhìn Vương Vệ Quý sát khí ¡’ đằng đằng, nói giọng gat gát: Được lắm Vương Vệ Quý, lớn gan đấy, dám đưa cả cao thủ đến Bắc Thiên Hội cướp địa bàn!”
Vương Vệ Quý ý sắp khóc đến nơi, vội vàng giải thích: Nghiêm tổng, Nghiêm tổng, hiểu lầm, chuyện này là hiểu lầm…”
Nhưng đến thời điểm này, đâu có chuyện Nghiêm Sắm còn tin, việc Nghiêm Sâm cân làm hiện giờ là hạ Lâm Tử Minh, lây lại danh dự cho Bắc Thiên Hội.
“Tuổi còn trẻ mà đã có thể tu luyện đến cảnh giới đỉnh cao hậu thiên, chắc chăn anh không phải chủ tịch của công ty truyền thông Tử Quỳnh!
Nói, rốt cuộc anh là ai?” Nghiêm Sám tức tối quát mắng.
Lâm Tử Minh phủi phủi quần áo, nói: “Đi không tài tên ngồi không: đổi họ, tôi đây chi là chủ tịch của công ty truyện thông Tử Quỳnh, anh nói không sai, hôm nay tôi đến không phải đề bái Mã Đầu, tôi đến để CƯỚP địa bàn đây. Tôi chắc chắn sẽ mở công ty vệ sĩ, Bắc Thiên Hội không muôn đồng ý cũng phải đồng ý!”