Nghe mấy câu nịnh nọt của Nghiêm Sâm, mặt Cố Hán Tinh giãn hẳn ra, gật đầu nói: “Chứ còn gì nữa, quả thực tên Lâm Tử Minh này không dễ đối phó cũng chỉ có ông đây mới trấn áp được hắn hoàn toàn.”
Nghiêm Sắm gật lia lịa phụ họa theo: “Phải, phải, phải, thiêu gia nói chí phải.”
“Được rồi, anh không cần bợ đỡ tôi nữa, nói nghe xem, thực lực cụ thể của Lâm Tử Minh thế nào, có phải đã đạt đến cảnh giới tiên thiên rồi không?” Có Hán Xinh nói giọng dè dặt, tuy hiện tại hắn đã dùng Tiền Túy Đan cập một, nhưng thuôc vẫn chưa hoàn toàn phát huy hết tác dụng, còn cách cảnh giới tiên thiên một chút xíu nữa.
Nếu Lâm Tử Minh đã đạt đến cảnh giới tiên thiên, thì hắn cũng không phải đối thủ của Lâm Tử Minh, phải dựa vào Sức của người bồ Cổ Huyền mới có thể báo được thù.
“Cảnh giới tiên thiên?” Nghiêm Sám kinh ngạc, rồi lắc đầu đáp: . Không hề, chắc là không, tôi không cảm nhận được khí thê ngạo nghệ khiến người ta ngẹt thở như của hội trưởng Cô trên người hắn ta.”
Nghe được lời này, Có Hán Xinh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lâm Tử Minh chưa đạt đến cảnh giới tiên thiên thì hắn tự tin có thê đánh bại hắn.
Ngẫm kĩ lại, hắn cảm thấy mình đã lo lãng thái quá, đâu dễ gì đạt tới được cảnh giới tiên thiên! Hăn quyết chí như vậy mà còn chẳng thê kiên trì được, cuỗi cùng vận phải dựa vào hộ pháp của người bố Cô Huyền mới miễn cưỡng vượt qua, hiện tại chỉ còn cách cảnh giới tiên thiên nửa bước.
Còn thứ Lâm Tử Minh đấu giá là Tiền Túy Đan thượng hạng, tác dụng thuốc còn kinh khủng hơn, đông nghĩa với nỗi đau đớn sau khi dùng thuôc cũng nặng nề hơn, tên ốm yêu như Lâm Tử Minh làm sao có khả năng có ý chí chống chọi đến cùng được?
Sau khi nghĩ thông suốt, hắn ¡ cũng thấy nhẹ nhữm nhiều, định sẽ tìm Lâm Tử Minh gây rắc rôi trong thời gian ngắn tới, hiện tại thực lực của hấn không t biết đã mạnh hoïri trước bao nhiêu lần, chỉ cần gặp lại Lâm Tử Minh, đảm bảo có thể hành đến chét đi sông lại.
Nghĩ tới cảnh tượng đó, hắn không khỏi phấn khích.
Hai ngày qua, Lâm Tử Minh lại có một khoảng thời gian nhàn nhã ngắn ngủi đề chuyên tâm củng cô cảnh giới.
Anh biết những ngày tháng ung dung này không kéo dài lâu, anh đã đến chi nhánh của Bắc Thiên Hội giành địa bàn, đến lúc ồn định lại ắt họ sẽ tới gây rắc rồi cho anh.
Những chuyện này đều nằm trong dự liệu, nói nhiêu cũng vô ích, quan trọng nhất vẫn cần nâng cao thực lực của bản thân, chỉ khi mình là kẻ mạnh mới có thể nắm quyền chủ động.
Nếu đoán không nhằm, tiếp theo đây Có Hán Xinh sẽ đến gây rồi, mà hiện tại chắc Cô Hán Xinh vẫn chưa biết anh đã đạt đến cảnh giới tiên thiên, tưởng rằng bản thân có thể áp chế anh.
Đây là chuyện tốt, đến lúc đó Lâm Tử Minh bộc phát ra, là một cú vả cực mạnh vào mặt Cô Hán Xinh.
Trong thời gian này, Lâm Tử Minh chú tâm nhiệu hơn vào điều tra sự tồn tại của tổ chức La Thiên, thế nhưng sau khi triển khai mạng lưới tình báo, anh vân không phát hiện được bóng dáng tổ chức La Thiên, dường như tổ chức này không hề tồn tại.
Phải biết rằng, hiện tại cũng đã không thể xem thường năng lực của anh trong xã hội, nhưng vận không phát hiện ra tổ chức La Thiên, có thê thầy tổ chức La Thiên thần bí đến thế nào, chẳng trách Đào Tam Nương cũng không hay biết.
Còn về Nghê Thường, trong thời gian này, Lâm Tử Minh cũng không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, không xác định được võ công của Nghề Thường mạnh hơn anh rất nhiều hay đã không còn ở thành phố Hoa nữa.