Mẹ của Âu Dương Tuần Minh nhìn thấy con trai bị đánh, đau lòng muốn chết, nhưng không. dám nói câu nào, trong nhà này, quyên lực tuyệt đối nằm trong tay Âu Dương Phong, trên dưới Âu Dương Gia, không ai dám lên tiếng phản kháng.
“Một kẻ không nên thân! Dốt nát, kém cỏi| Cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, gây họa bên ngoài. Danh tiếng của Âu Dương Gia sắp bị mày phá.
hỏng rôi đây.” Âu Dương Phong phẫn nột hét lên, giọng nói rât to, vang khắp. biệt thự, mọi người vô cùng sợ hãi, Âu Dương Tuần Minh lại càng sợ hãi.
Tiếp đó, Âu Dương Tuấn Khải với Âu Dương Tuần Long chưa đợi Âu Dương Phong ra tay, đã chủ động quỳ xuông nhận sai, bọn họ làm loạn như vậy, nhưng trước mặt Âu Dương Phong tuyệt đôi không dám làm gì.
Âu Dương Phong không quan tâm đến hai người họ, mà quay đầu lại, áy náy nói với Lâm Tử Minh: “Chủ tịch Lâm, ngại quá, ba đứa cháu của tôi không biết lễ phép, mạo phạm đến cậu, mong chủ tịch Lâm bót giận.”
Lâm Tử Minh lập tức đứng dậy, cười nói: “Âu Dương tiên sinh khách sáo rỒi, tuôi trẻ bông bột, tôi sao mà có thê tức giận được.”
Âu Dương Phong nhìn Lâm Tử Minh, ánh mắt có chút vui mừng và cảm kích: “Chủ tịch Lâm, do lão phu không biết dạy cháu, mạo phạm đên chủ tịch Lâm, ba đứa cháu không nên thân của lão phu giao cho chủ tịch Lâm xử lí, muôn xử lí như nào cũng được.”
Ba người Âu Dương Tuân Minh nghe xong lời đó, càng cảm thấy. sợ hãi, họ đang rất hồi hận, không ngờ rằng ông nội lại nhẫn tâm đến mức ây, nêu như họ rơi vào tay Lâm Tử Minh, nhất định sẽ sống không bằng chết.
Lâm Tử Minh biết rằng Âu Dương Phong là đang nễ mặt anh, nêu như anh thật sự làm vậy, nếu như không chừa lại bậc thèm cho Âu Dương Phong, thì anh lại đắc tội với Âu Dương Phong.
Chuyện ngu xuẫn như vậy, Lâm Tử Minh nhất định sẽ không làm.
“Âu Dương tiên sinh nặng lời rồi, thực tế thì lệnh tôn cũng không làm gì quá đáng quá, hơn nữa, vừa nãy cũng đã chịu quản giáo của ông rôi. Tôi thầy chuyện này không cân phải truy cứu nữa.” Lâm Tử Minh cười nói.
Âu Dương Phong thở dài một tiếng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi thầy tuồi tác của anh so với ba đứa cháu không nên thân của tôi cũng không cách nhau quá nhiều, nhưng năng lực với suy nghĩ của anh ưu tủ hơn họ rất nhiều, nếu như tôi có đứa cháu như anh, tôi năm mơ cũng sẽ bật cười tỉnh dậy, cũng có thể yên tâm giao lại quyên hạn của mình.”
Lâm Tử Minh nghe xong câu này ngây người ra, ôi trời, câu này có ý gì vậy? Lão già này không phải là đang muốn gây hiểu lâm cho người khác đấy chứ?
Quả nhiên, tất cả người đang có mặt trong biệt thự, nghe xong : câu nói đó, sắc mặt đều trở nên vô cùng đặc sắc. Họ biết Âu Dương Phong là người. như nào, câu nào nói ra cũng đều có mục đích cả, cũng đã được cân nhắc kĩ càng.
Sau khi ba người Âu Dương Tuân Minh nghe xong, sắc mặt càng trở nên khó coi, trong lòng càng thêm ghen ghét và đồ kị với Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh cười nhàn nhạt, không trả lời lại, bây giờ anh không hiểu ý của Âu Dương Phong, vì vậy không tùy tiện đáp lại.
Âu Dương Phong thấy Lâm Tử Minh không nói gì nữa, trực tiếp nói với ba người Âu Dương Tuần Minh: “Ba người còn không nhanh chóng qua cảm ơn chủ tịch Lâm, quân tử không so đo tính toán với tiêu nhân, không so đo với mãầy người có tri thức kém, bằng không ông đây đánh gãy chân ba đứa.