Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 116: 116





Nồng độ chênh lệch linh lực giữa Trung Tâm và không gian bên ngoài rất lớn nên đã hình thành lên một bức màn vô hình, bất cứ sinh vật nào vô tình đi qua thì cơ thể sẽ bị nổ tung do sự tăng giảm năng lượng đột ngột.

Điều này vừa ưu vừa khuyết, ưu thì tất nhiên là ngăn những ma thú mạnh mẽ lọt ra bên ngoài, khuyết thì là khiến cho nồng độ linh lực ở bên ngoài quá thấp, phàm nhân rất khó để trở thành tu chân giả thông qua cách hấp thụ thông thường.
Tuy nhiên, mỗi năm ở Hạ Giới không phải mười hai tháng như ở Trung Giới và Thượng Giới mà còn xuất hiện tháng thứ mười ba, được gọi là tháng Dị.

Y như tên gọi, vào thời điểm này, khắp nơi xảy ra vô số hiện tượng dị biến, tuy nhiên ảnh hưởng lớn nhất chính là lớp màn vô hình bao bọc Trung Tâm yếu đi, điều này khiến cho một vài ma thú có thể đi qua mà không sợ bộc phá, nhưng số lượng là không nhiều, đơn giản là vì bên trong nhiều linh lực, ma thú cũng không ngu đến nỗi đi ra ngoài để bị kẹt ngoài đó, chỉ có những cá thể kém cỏi muốn trốn chạy để thoát khỏi môi trường cạnh tranh trong này, nhưng kém là kém đối với hệ sinh thái ở Trung Tâm, chứ nếu lọt ra bên ngoài sẽ nguy hại không ít.
Vào hai ngàn năm trước, nhân loại đã để ý một loại ma trùng đặc biệt có thể đào hầm để chui qua một cách dễ dàng, gọi là Địa Trùng.

Cái đường hầm khá đặc biệt, vào mấy ngày đầu tháng Dị nó sẽ hút vào trong Trung Tâm, vào mấy ngày cuối cuối tháng Dị nó sẽ đẩy ra ngoài.

Nhân loại đã lợi dụng điều này để có thể tiến vào bên trong Trung Tâm để tu luyện và đi săn trong suốt tháng Dị.
Nhưng có một vài điểm đặc biệt về hai đầu của đường hầm.

Như đã nói, đường hầm do Địa Trùng đào nên kích cỡ của nó phụ thuộc vô kích thước của Địa Trùng, mà Địa Trùng càng lớn thì tu vi càng cao.

Căn cứ vào độ rộng cái cổng Ngoài (đầu đường hầm nằm bên ngoài Trung Tâm) thì có thể phán đoán vị trí cổng Trong (đầu đường hầm nằm bên trong Trung Tâm), nếu càng lớn chứng tỏ nó nằm ở nơi có nhiều ma thú mạnh mẽ, gọi ngắn là nơi nguy hiểm và ngược lại nhỏ thì dẫn tới nơi an toàn hơn trong Trung Tâm.

Vị trí cổng Trong thì dễ đoán, nhưng cổng Ngoài thì rất khó, phụ thuộc vào thời gian con giun khổng lồ đó đào mà xuất hiện rất ngẫu nhiên.
Chính vì những tính chất đó, thời gian đầu tiên, các thế lực cứ tranh giành vị trí cổng nhỏ, mãi sau triều đình mới đưa ra vài quy định ràng buộc, đó chính là thế lực nào càng mạnh thì phải có trách nhiệm trấn thủ cổng lớn.
Nói về việc trấn thủ thì lại là vì có những con ma thú tò mò nên bị hút vào cổng nên bị ném ra ra ngoài vào cuối tháng Dị, để tránh tình trạng này, tu chân giả phải vào trong đó để trấn thủ cho tới phút cuối, đây cũng là thứ duy nhất các thế lực tứ phía chịu hợp tác chung để giải quyết.
Thời kì đầu chưa chia ra hạn mức tu vi, các tu chân giả mạnh thường xuyên chèn ép, cướp bóc những tu chân giả giai kì thấp hơn, gần sáu trăm năm đổ lại đây mới phân ra chu kì ba năm riêng biệt.


Tuy nhiên đó chỉ là biện pháp hạn chế bởi lẻ cùng kì với nhau vẫn xảy ra tranh đoạt, nhưng so với trước thì đỡ hơn nhiều.
...
Ngày mà Bạch Đường Tuyết và Thiên Khả trở về tông môn, Ma Kim đã dặn dò hai nàng kĩ lưỡng:
-Sau khi tiến vào Trung Tâm, lập tức tới vị trí này theo bản đồ, các con đường vẽ trên đây là những con đường an toàn nhất theo suy luận của ta.

Nhớ kĩ, phải lập tức tới đó! Nếu không thì ta không thể bảo vệ cho hai người đâu.

Nếu có tên nào bám theo phía sau, kệ hắn, an toàn bản thân là quan trọng nhất, không cần lo những chuyện khác.

Trên đường đi nếu cần thì sử dụng toàn bộ linh lực và bùa chú để tự vệ, nhớ bao ban lẫn nhau, một công một thủ không được chủ quan.

Đã rõ chưa?
-Dạ rõ!
Vài ngày sau thì cũng tới lượt hắn theo đoàn thuyền lớn của Bạch gia tiến tới vị trí cánh cổng.

Tên tổng quản của Bạch gia đứng trên bong thuyền đưa ra các lời khuyên, lời răn cổ động tinh thần, nhưng nếu thực sự quan tâm tới những sinh mạng này, trong mấy ngày tá túc đã sớm cho đi luyện tập rồi.
Thuyền lớn này tính ra cũng tiện dụng, chở được tới tận một trăm người, nếu có hai nhị giai trung kì vận hành thì có thể tiết kiệm khá nhiều linh lực cho các thành viên còn lại, lợi thế hơn việc mỗi người mỗi kiếm phi hành chứ chưa cần nói đến việc một đám người không biết bay.
Ma Kim và đám thuộc hạ mặc bộ đồ dày cộm khiến bọn người bên ngoài nghĩ họ yếu đuối, sợ cái lạnh của mùa đông, nhưng thực chất là họ muốn nhân cơ hội này quảng bá hình ảnh về sản phẩm bán chạy nhất Hoàng Hà Thành, dự tính năm sau xuất khẩu tới nhiều thành trì lớn nhỏ khác thôi.
Vài ngày cứ thế trôi qua, bọn họ cũng đã tới gần địa điểm đó.

Đứng trên mạn thuyền nhìn ra ngoài, thấy một thác nước trắng xóa tuyệt đẹp, các nữ nhân của hắn cũng trầm trổ lên, bằng trí nhớ siêu phàm Ma Kim bất ngờ phát hiện ra một thứ nằm ngoài dự đoán, trên bản đồ nơi đây làm gì có cái thác lớn nào:
-Khoan đã, tại sao vị trí cổng Ngoài của Bạch gia năm nay lại thay đổi?

Tên tổng quản cười khẩy:
-Bọn ta chỉ sợ các ngươi quá yếu, nên đã thu mua lại một cổng khác ít gặp ma thú hơn, công nhận ngươi cũng tinh mắt thật, nhận ra sự khác nhau của chúng.
-Tại sao, đáng nhẽ phải nói trước cho bọn ta chứ, các ngươi như vậy là làm trái nguyên tắc.
-Tên ngu, nếu nói trước rằng cổng dễ hơn mọi lần, chỉ e rằng các ngươi chủ quan, lơ là.
Ma Kim kìm nén sự ức chế lại, đành cúi đầu dúi vào túi áo của tên tổng quản mười đồng vàng và hỏi nhỏ:
-Xin đại nhân đây cho tiểu bối biết về vị trí của cổng Trong.
Thấy Ma Kim biết điều, tên tổng quản cũng chấm một nét bút vào tấm bản đồ , trông gương mặt của tên đó không phải là đang nói dối, Ma Kim đành cảm ơn rối rít rồi quay lại thông báo với mọi người.
-Vị trí bắt đầu của chúng ta cách xa Thiên Khả hơn dự tính, à không, thậm chí ta bây giờ không chắc phía Thanh Long Môn có thay đổi gì không nữa.
Mọi người liền lo lằng, Ma Kim cũng nhanh chóng tận dụng vài giây phút ngắn ngủi để bày ra kế hoạch.
Bốn con thuyền cập bến, có hơn ba trăm người của Bạch gia tham gia thí luyện đợt này.

Đoàn người tâm trạng hồi hộp, xếp thành một hàng dài lần lượt nhảy vào cái lỗ dưới đất.
Lực hút vào khá mạnh, âm thanh ù ù, cảnh vật tối sầm lại tầm chục phút là tới được Trung Tâm.

Nơi đây là cánh rừng khổng lồ, những cái cây cao gấp đôi, gấp ba lần bên ngoài, chỉ cần hít thở bình thường thôi cũng thấy được nồng độ linh khí dày đặc.
Đám người Ma Kim tiến vào, điểm danh đầy đủ liền lập tức liều mạng bỏ chạy bạt mạng, bọn người của Bạch gia thấy thế mà cười đùa giễu cợt, còn trù ẻo "Đám nhát thế này sống không thọ!"
Những lời đó tất nhiên Ma Kim và các thuộc hạ bỏ ngoài tai.
Đi được một khoảng cách xa đám người Bạch gia kia, Ma Kim dùng tay ra hiệu, Hồ Mẫn lập tức khởi động thuyền, đám thuộc hạ dùng móc vứt bỏ lớp vải dày, bên trong đã mặc sẵn bộ đồ phi hành, phóng dây neo đu lên, toàn bộ thần tốc tiến về nơi tập trung.
Đứng trên thuyền, Ma Kim vừa cho Hồ Mẫn hút máu, vừa cẩn thận quan sát tỉ mỉ quang cảnh phía dưới.
Hổ Trung và Dương Quang thì trợ giúp truyền ma lực, vì nồng độ linh khí đậm đặc, tu vi yêu cầu để phi hành vì thế mà tăng lên, một người sơ kì rất khó để tự mình điều khiển.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới được điểm hẹn, thủ hạ lập tức thả dây nhảy xuống trong rất đẹp mắt, thao tác nhanh lẹ tản ra để bày trận pháp, nhưng mà Thiên Khả và Bạch Đường Tuyết vẫn không thấy đâu, trên đất chỉ để lại một tấm thẻ bài Nhật Nguyệt.

-Hai người đó có lẽ đã tới trước nhưng vì lí do gì đấy nên đã rời khỏi đây, có thể là có kẻ bám đuổi nên họ đành mạo hiểm đánh lạc hướng? (Ma Kim)
-Giờ chúng ta phải làm sao đây? (Hồ Mẫn)
-Mau đi hướng này!
Xét theo vị trí quy ước ban đầu, cổng vào của Bạch gia làm phía Tây so với Thanh Long Môn, tuy nhiên sau khi đổi thì Bạch Gia nằm ở phía Tây Nam.

Như vậy Ma Kim đoán rằng, nếu như Thiên Khả có bỏ chạy thì sẽ bỏ chạy về phía Tây.
Hắn gấp rút đuổi theo tới tận vị trí cổng Trong của Bạch Gia như trong kế hoạch nhưng vẫn không thấy tung tích.

Ma Kim tức điên lên, vội vàng quay lại, cả đi lẫn về tốn tận ba canh giờ.
Giữa đường có gặp vài người thuộc tông môn, thế gia khác, dẫu đám người đó có ý định giở trò thì cũng không bì kịp tốc độ phi hành của Ma Kim, hắn lúc này đặt an nguy của Thiên Khả lên hàng đầu.
.
Đến gần chỗ tập trung thì nơi này yên tĩnh một cách dị thường, tới lượt hai mươi tám tên thuộc hạ biến mất một cách kì lạ, trận pháp và bẫy xung quanh vẫn còn hoạt động, phía dưới có tờ giấy ghi dòng chữ sơ sài, đọc xong Ma Kim liền hốt hoảng ra lệnh cho Hồ Mẫn và hai tên thuộc hạ:
-Này, các ngươi lập tức bay về phía đó, đem theo nén hương này đốt lên thu hút bầy ong rồi quay lại đây! Mau.

Đưa ta Bạch Miêu!
Nói xong hắn nhảy xuống, ẳm mèo béo trên tay mà phun tơ nhện khắp một khu vực rộng lớn.
.
Thì ra ban nãy giữa đường Thiên Khả và Đường Tuyết đang bay thì thấy mốt đám khói đen, theo lợi dặn của Ma Kim đi con đường này an toàn nên nàng ta vác Thiên Thuẩn ra thổi bay đám khói mở đường, nhưng khi nhìn kĩ lại thì đó là nguyên một bầy ong.
Thế là bọn họ bị chúng tấn công, mặc dù tốc độ bay của hai tiên nữ nhanh hơn nhưng mà đám côn trùng điên kia vẫn cứ bám đuôi không tha, thế là theo bản năng, lập tức đi tiếp về hướng Tây để tìm Ma Kim, tuy nhiên giữa đường Thiên Khả chưa gặp hắn nên nhanh trí đánh một đường vòng quay lại chỗ tập trung.

Ma Kim thực chất cũng tính ra được phương án này, nhưng cứ nghĩ rằng đám thuộc hạ bày binh bố trận hoàn hảo như thế chắc chắn thừa sức cản cường địch.
Tuy nhiên loại địch thủ thế này thì trận pháp bùa chú kia sao có thể giải quyết, vô tình cõng rắn cắn gà nhà, đám thuộc hạ của Ma Kim cũng bị liên lụy, Thiên Khả chỉ đành thả một tờ giấy xuống ghi kịp ba chữ "Ong, Đông, Cứu!"
Phía này Hồ Mẫn sau hai canh giờ cũng đuổi kịp bọn người đang bỏ chạy bạt mạng kia, theo lời dặn của Ma Kim, nàng đốt nén hương, bầy ong tất nhiên không đuổi theo Thiên Khả và các giáo đồ mà điên cuồng quay lại dí ả ma nữ.
-Aaaa, anh ơi cứu em!!! (Hồ Mẫn)
Ma Kim lúc này đã tạo nên cả một cái kén khổng lồ, dày kịt, kiên cố, tự tin đứng bên trong hét to:
-Dập tắt nén nhan đi!

-Em quăng nó từ lâu rồi, sao mà nó vẫn đuổi em???
Ma Kim lúc này ra lệnh cho Bạch Miêu gầm lên kết hợp với một đống nén hương cắm sẵn dưới đất.
-Đến đi, dược liệu của ta! (Hắn cười nói phấn khích)
Bọn ong liền buông tha cho Hồ Mẫn mà cắm đầu lao thẳng xuống đó, lần lượt từng con chen chút nhau chui vào như con thiêu thân.
.
Hắn đã sớm đọc sách về loài linh trùng này, tuy ong chỉ hút chất dinh dưỡng trong linh thảo nhưng cực kì hung hăng, sẵn sàng giết chết bất cứ loài nào đến gần.

Kẻ thù nó ghét nhất chính là loài thỏ nhanh nhẹn ham ăn, nên hắn đã sớm chuẩn bị vài nén nhan hương thỏ thơm tho.
.
Đúng như tính toán của hắn, nguyên bầy ong bị dính tơ nhện, lần lượt bị kẹt lại và không thể di chuyển được, Ma Kim đứng thẳng người cười lớn sảng khoái.
Thấy toàn bộ thuộc hạ đã quay lại, hắn bắt đầu võ mồm thể hiện:
-Còn thứ gì khó hơn nữa không? Các ngươi thật kém, có mấy con côn trùng lặt vặt mà giải quyết cũng không xong.

Chuyện gì cũng đến tay ta.
Hồ Mẫn đứng ở ngoài quan sát thì thấy có chút bất thường, hét to:
-Anh ơi, bọn chúng rụng cánh rồi cựa quậy liên tục kìa!
-Bọn nó muốn tự sát trước khi bị ta giết ấy mà.

Có gì đâu hốt hoảng.
Nhưng khi nhìn kĩ lại cảnh xung quanh, hắn không thể cười nổi nữa, bọn ong đó, hướng đít về phía hắn, Bạch Miêu lúc này cảm nhận sự nguy hiểm cũng tự động thu về người Hồ Mẫn.
Ma Kim lúc này trợn mắt: "Không phải vậy chứ? Trong sách không nói đến việc này."
Hàng vạn con ong tự bạo để bắn ngòi vào người hắn, Ma Kim chỉ kịp triệu ra tận ba phân thân bao lấy xung quanh rồi ôm đầu cuối sạp, tuy nhiên vẫn là không thể nào tránh được hết.
Hắn ngã gục xuống đất trong sự gào thét của đám người xung quanh.
-Chủ nhân!!!!