Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 198: Lời khẩn cầu



Thiên Khả suốt ba ngày tiếp theo tập trung thiền luyện, không rời khỏi phòng dù chỉ một bước.

Thiền luyện là quá trình ngồi thiền và tập trung tinh thần để hấp thu năng lượng xung quanh, đồng thời có thể tự chiêm nghiệm những kiến thức đã học.

"Khiển Xạ Kỹ chàng ấy dạy riêng cho ta quả thật rất hữu dụng trong việc sử dụng Thiên Thuẫn. Ấy vậy mà chàng ấy bảo chỉ cần luyện tới tầm nhị giai là sao nhỉ? Hôm bữa quên hỏi mất rồi. Ái, chết tiệt, chán quá đi, khi xưa ngồi lần cả tháng chẳng sao, giờ mới vài ngày đã khó chịu rồi." Thiên Khả thở dài.

Việc tu luyện chẳng phải là một sớm một chiều nhưng vị phu nhân như nàng đã quen với việc mỗi ngày có một trò vui ở Kim Phủ nên khó tránh khỏi bức bối trong người.

Theo dự định, Thiên Khả sẽ nán lại trong phòng một tuần để tránh ánh mắt dòm ngó của người khác, sau đó sẽ xin phép về với gia đình như bao lần.

Nhưng mới trụ đến ngày thứ tư thì Thiên Khả đã mon men đi ra ngoài. Ở trên đỉnh núi cô quạnh không một bóng người, nàng vui vẻ ngóng chờ mặt trời ló rạn, lòng thầm nghĩ rằng ở nơi xa xôi kia, mọi người cũng đang nhìn cùng một hướng với nàng.

.

Bảng nhiệm vụ vẫn chẳng thay đổi nhiều, kiếm mãi chẳng có nhiệm vụ nào vừa ý, Thiên Khả có chút bực dọc. Lúc nàng định rời khỏi thì bỗng có một nữ nhân gọi tên:

-Đằng kia có phải Thiên Khả cô nương không?

Thiên Khả vui vẻ đáp lời:

-Đúng, là ta đây. Quý cô nương đây là...?

Vị cô nương kia tướng mạo bình dị, không có điểm nào nổi bật, chỉ là trên đầu có cài một chiếc trâm bằng vàng cũng có thể xem như là tạo điểm nhân. Người đó cười nói đằm thắm:

-Ta họ Đặng, tên Hạ Anh, cũng là một đệ tử nội môn như Thiên Khả cô nương đây.

Thiên Khả bỗng im lặng đắn đo suy nghĩ chuyện gì đó khiến cho đối phương có chút bối rối, liền hỏi:

-Thiên Khả cô nương có chuyện gì sao?

Thiên Khả vô tư cười nói:

-À, nếu như không phải đồng lứa với ta thì chắc hẳn người đây là sư tỷ nhỉ?

Đặng Hạ Anh bật cười:

-Có thể coi như là vậy, nhưng mà ta vẫn thích gọi ngươi là cô nương hơn. Tuy ta có vào nội môn sớm hơn năm năm, nhưng mà còn kém tận sáu tuổi.

-Ra là vậy. Hôm nay Đặng sư tỷ không biết gặp ta có chuyện gì sao?

-Chuyện là ta có một nhiệm vụ tam tinh, nhưng với sức ta thì không thể nào kham xuể, nên có ý định muốn nhờ Thiên Khả cô nương giúp một tay.

Thiên Khả lắc đầu nói:

-Ta đây sức tài hèn mọn, không với tới tam tinh nhiệm vụ, sư tỷ vẫn nên là nhờ sự trợ giúp từ người khác đi.

Bỗng Đặng Hạ Anh quỳ xuống, cúi mặt khẩn cầu:

-Coi như ta cầu xin cô nương, những đồng môn khác ta quen biết, nếu không ở nơi xa thì cũng đã từ chối.

Thiên Khả bối rối, vội đỡ đối phương dậy:

-Nào nào, sư tỷ, người mau đứng lên đi, có chuyện gì từ từ nói, hay là chúng ta tới Trà Tháp nói chuyện.

.

Dẫu biết tu tiên thì phải buông bỏ những thú vui phàm tục để truy cầu sức mạnh. Tuy nhiên nếu cứ nhạt nhẽo như vậy thì sẽ khiến cho đại đa số người chán nản, bỏ dở con đường vấn đỉnh. Để phục vụ cho nhu cầu giải trí các môn đồ, đồng thời kiếm thêm thu nhập, Thanh Long Môn có xây dựng lên một số tòa tháp chuyên biệt như: Tửu Tháp, Trà Tháp, Họa Tháp, Thi Tháp,... Bên trong đó toàn là những thứ được sưu tầm khắp hạ giới, nhưng tiên nhân đồng sở thích có thể giao lưu với nhau, đây có thể coi là một điểm tiến bộ hơn cả những tông môn, giáo phái trên Thượng Giới.

Thuở trước, Thiên Khả bận tu luyện sáng đêm nên không có thời gian ghé vô những khu vực này, trừ khi đại sư huynh đích thân mời thì nàng mới chịu đi.

Sau này thì có Bạch Đường Tuyết dẫn nàng đi khắp Thanh Long Môn, tới những phòng dành cho những đệ tử xuất thân từ danh gia vọng tộc.

.

Trong Trà Tháp, Thiên Khả rót một tách trà mời tiền bối và nói:

-Có chuyện gì vậy sư tỷ, sao lại trông nghiêm trọng thế?

Đặng Hạ Anh từ tốn kể lại sự tình:

-Minh Sơn Trấn là quê hương của ta, hiện tại nơi đó xuất hiện yêu quái. Dù đã dán gửi khẩn đơn nhưng đã hơn hai ngày trôi qua vẫn không có ai tới giải quyết. Ta sợ không còn kịp nữa nên đứng đợi ở bảng nhiệm vụ trực tiếp cầu xin những đồng môn trợ chiến.

Thiên Khả đáp lại với vẻ hoài nghi:

-Hai ngày vẫn chưa tìm được ai sao?

-Đã tìm được, nhưng theo thông tin nhận được, con yêu quái này nhị giai trung kỳ, rất khó đối phó nên vẫn là mong Thiên Khả cô nương giúp đỡ, có được khả năng phòng thủ mới có thể giành lấy phần thắng tuyệt đối...

-Bên Đặng Gia nhánh chính không phái cao thủ đến trợ chiến sao?

-Bọn họ căn bản là không quan tâm đến nhánh phụ... Yêu quái nhị giai trung kỳ, muốn đối đầu trực diện cũng phải cần tới tu chân giả ba nhị giai trung kỳ mới nắm chắc phần thắng. Cho nên... bọn họ bảo nhánh phụ bọn ta rời bỏ sơn trang, đi tìm một nơi khác lập nghiệp. Nhưng mà đó là công sức của bọn ta gây dựng bao đời, sao có thể nói bỏ là bỏ chứ.

-Sư tỷ đã tìm được ai đồng hành rồi?

-Hiện tại chỉ có ta và Chu Tịnh Y...

Nghe Đặng Hạ Anh nhắc tới cái tên quá đỗi quen thuộc, Thiên Khả có chút ngạc nhiên, lại trầm lặng trong vài giây, sau đó gặng hỏi:

-Chu Tịnh Y bảo sư tỷ đến tìm ta?

Đặng Hạ Anh ngập ngừng đáp:

-Ờ.... ừm. Đúng vậy. Cô ta đã nói về năng lực của Thiên Khả cô nương và bảo chỉ khi có cô nương ra tay thì lần nhiệm vụ này mới đảm bảo an toàn.

Thiên Khả đứng dậy, lạnh lùng nói:

-Thế thì ta xin kiếu. Phiền sư tỷ tìm người khác.

Trần Hạ Anh níu tay, lần nữa van xin:

-Nếu không có Thiên Khả đồng hành, Chu Tịnh Y sẽ không giúp ta. Làm ơn đi! Minh Sơn Trấn có thể bị thảm sát bất cứ lúc nào.

-Ta xin lỗi, ta không muốn có dính líu tới Chu Tịnh Y. Nếu có mặt người đó, thì không có ta.

Đặng Hạ Anh ấy vậy mà rơi nước mắt, buồn bã nói:

-Coi như cô nương vì Đặng sư huynh có được không? Huynh ấy cũng xuất thân từ Minh Sơn Trấn. Nếu như huynh ấy còn sống thì đã...

Thiên Khả nghe vậy, ngoài mặt vẫn làm ra điệu bộ thờ ơ nhưng trong lòng đã có chút dao động, đành nói:

-Chuyện này, ta cần ít phút để quyết định.

Thiên Khả bước ra ngoài hành lang, trên tầng tháp cao lộng gió, trầm tư suy nghĩ: "Có chuyện trùng hợp đến thế sao? Đặng huynh... vì ta mà hi sinh... Chu Tịnh Y có phải biết được chuyện này nên cố tình dàn xếp. Tuy vậy việc sơn trấn kia có yêu quái có vẻ là thật, nhiệm vụ đó quả thực có dán lên bảng. Rốt cuộc ý đồ của Chu Tịnh Y là gì cơ chứ?"

.

Thiên Khả chợt nhớ lại lần dặn dò của Ma Kim với các nữ tử, hắn có nói:

-Hừm, trừ khi là việc xảy ra trước mắt, bất khả kháng các nàng mới chấp nhận làm, chứ không thì tuyệt đối đừng nhận việc cứu người.

Thiên Khả phản bác:

-Tại sao cơ chứ? Cứu người hoạn nạn chẳng phải đó là điều ý nghĩa nhất cuộc sống hay sao?

Ma Kim đáp:

-Chính xác. Chính vì điều đó vô cùng ý nghĩa, mang lại cảm xúc hạnh phúc khó tả, nhưng cũng chính vì vậy mà rất dễ gây nghiện, một khi đã làm thì rất khó dứt ra. Và đó mặc nhiên sẽ trở thành điểm yếu bản thân. Vả lại, nếu đã nhận làm, cứu được thì vui vẻ, còn không cứu được người, các nàng sẽ tiếc thương và tự trách, ta không muốn các nàng phải buồn bã.

Ái Như cười nói:

-Nhưng thiếp muốn làm người tốt cơ. Chẳng phải chàng từng nói, không làm điều tốt thì không phải người tốt sao?

Ma Kim đáp:

-Có đầy việc tốt khác mà. Nội việc nàng lo công ăn việc làm bách tính thì khéo đã cứu nguy cho bao gia đình rồi.

Hồ Mẫn cười nhếch mép nói:

-Thế còn giết người ạ? Có gây nghiện không? Nghe bảo anh trên chiến trường thảm sát kinh lắm.

Ma Kim đáp:

-Giết người cũng gây nghiện. Bất cứ thứ gì trên đời. Đều gây nghiện. Nói về vấn đề gây nghiện, rất phức tạp. Nó liên quan mật thiết tới sự chán nản nữa.

Tuyết Hân thắc mắc:

-Chả phải nghiện và chán là hai thứ đối lập sao ạ?

Ma Kim đáp:

-Hừm, không hẳn. Em làm một việc gì đó liên tục, thường xuyên thì em sẽ muốn nâng mức độ có việc đó lên vì nếu không nâng lên thì sẽ chán, nhưng nếu nâng lên lần một thì sẽ có lần hai, lần ba và ta có thể coi đó là nghiện. Nói dễ hiểu thì như tình cảm của chúng ta, nếu cứ giữ ở một mức độ thì sẽ chán, nên nếu không muốn tan vỡ thì phải nâng mức độ lên và đến một lúc em khó lòng rời bỏ nó thì có thể gọi là đã nghiện yêu rồi. Vậy nên, cách để chấm dứt tình cảm triệt để nhất là giữ nguyên mức độ cảm xúc và hạ xuống dần dần chứ không phải chia tay ngay.

Tuyết Hân thắc mắc:

-Thế... lúc nào anh giữ nguyên mức độ là anh muốn chia tay à?

-Hể? Gì? Không đâu. Anh... hừm... trước giờ... cũng chả biết nữa, anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó, anh cũng không đặt nặng việc tăng mức độ cho lắm, cứ để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên thôi.

Hồ Mẫn liền nắm bắt thời cơ cà khịa:

-Anh thì hay rồi, không cần tăng chất lượng vì đã có thể tăng số lượng cơ mà.

Ma Kim chau mày nói:

-Cũng đúng.

Các nữ nhân xung quanh nghe câu trả lời thẳng thắn như vậy của Ma Kim thì không tránh khỏi việc phẫn nộ, liền không hẹn mà cùng lúc lao tới cưỡng hiếp hắn.

Ma Kim hét lớn:

-Người đâu cứu mạng!!!

Ái Như cười khúc khích:

-Không ai dám nhận việc cứu người này đâu!!!

.

Sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, Thiên Khả quyết định sẽ nhận nhiệm vụ tam tinh kia.

"Dù sao ân tình của Đặng đại ca, đây là lúc để đền đáp." Nàng thầm nghĩ

Tuy nhiên Khả phu nhân không hồ đồ đến nỗi tùy tiện hành động theo cảm tính mà nhanh trí ra điều kiện:

-Ta phải về Hoàng Hà Thành báo cáo, sau đó tùy thuộc vào quyết định của Kim gia chủ. Ngươi muốn ta giúp. Được thôi, nhưng phải cùng ta gặp mặt chàng ấy. Nếu chàng ấy ra tay thì thôn trang của ngươi chắc chắn bình an vô sự.

Đặng Hạ Anh ngập ngừng:

-Hoàng Hà Thanh sao... Được thôi, chúng ta có thể khởi hành luôn được không, ta sợ thời gian chậm trễ.

-Tất nhiên rồi.

Chu Tịnh Y lúc này bất ngờ xuất hiện, nhón người kê cằm lên vai của Thiên Khả khiến nàng giật mình rút người lại. Ả ta thấy vậy cười tít mắt nói:

-Hai sư tỷ đi xa sao? Cho muội theo với!