Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 212: Bữa cơm hằng ngày



Ma Kim vẫn thường tuân theo thói quen như ở Tình Phủ, đó là khi tới giờ ăn thì sẽ triệu tập mọi người, nếu có khách thì mời cả khách.

Một ngày Kim Phủ bọn họ chỉ dùng hai bữa chính vào buổi trưa và buổi tối. Đương nhiên nhiêu đó là chưa đủ để lấp đầy dạ dày của các nữ tử trong Kim Gia, họ tùy ý dùng thêm món vặt vào sáng và chiều nếu muốn.

Trong lúc động đũa thì tất thảy mọi người trò chuyện rất vui vẻ. Bởi vì họ trải qua cả ngày bận rộn đã gặp rất nhiều điều thú vị trong cuộc sống, luôn háo hức chờ tới bữa cơm gia đình để được sẻ chia.

Ái Như dường như vẫn chưa làm quen với sự giàu sang hiện tại, nàng vẫn hay khoe khoang về những nguồn thu nhập khổng lồ đế chế Nhật Nguyệt kiếm được. Nàng cũng rất quan tâm tới an sinh xã hội, cứ mỗi lần ngân sách dư một khoản lớn thì lại kiến nghị gia chủ đem đi từ thiện bớt.

Phạm Tuyết Hân thì gặp gỡ rất nhiều công tử, tiểu thư danh gia vọng tộc, họ đều muốn lấy lòng nàng để được hợp tác cùng với đệ nhất thương hội của Việt Quốc. Nàng cũng phụ trách truyền dạy lễ nghi, cách ứng xử cho các cấp quản lý trong đế chế Nhật Nguyệt.

Thiên Khả khi trước thì hay kể về những chuyến đi làm nhiệm vụ, nàng là người đi nhiều nơi nhất trong số các phu nhân, chỉ kém hơn tứ hồ sống hơn trăm tuổi mà thôi. Mỗi lần như vậy thì ba phu nhân và ba đứa tiểu chu lại làm ra bộ mặt thèm thuồng.

Hồ Mẫn thì suốt ngày quanh quẩn cạnh Ma Kim, nàng không có nhiều chuyện để chém gió, nếu có thì cũng không dám lộ liễu trước mặt gia chủ. Nhìn chung thì trong lúc ăn uống, Tiểu Bạch Tuyết trở nên ngoan ngoãn một cách lạ thường.

Lam Ngọc và Thanh Thanh trông coi cả Cô Nhi Viện, ngày nào cũng bị đám trẻ nhỏ vắt kiệt sức lực. Nhưng mà hai nàng rất hiếm khi than vãn, ngược lại còn rất hào hứng nói về tính cách, sở thích của từng đứa.

Đại Nô hay kể lại hành trình mà nàng ấy rời khỏi Trung Tâm, tha hương bốn bể khắp nơi. Những trận chiến sống còn, những lần trốn chạy trước yêu thú hay nhân loại khiến cho tất thảy mọi người hồi hộp chăm chú lắng nghe. Những chuyện mà nàng trải qua, tới tận hôm nay vẫn chưa thuật được một phần mười. Chính vì vậy mỗi khi thành viên nào bỏ lỡ một bữa cơm, họ sẽ hỏi hai câu quen thuộc:

-Chàng ấy có căn dặn điều gì không?

-Đại Đại tỷ tỷ đã kể chuyện tới đâu rồi?

Khác với Đại Nô, ba hồ ly muội muội còn lại rời khỏi Trung Tâm muộn hơn nhiều nên không có quá nhiều trải nghiệm. Chính vì vậy mấy nàng hay tường thuật những công việc thường nhật họ làm ở Trang Viên Nhật Nguyệt. Trồng linh thảo, nuôi yêu thú chưa bao giờ là nhàn hạ cả.

Mấy bé tuổi chu tuổi đời còn nhỏ, căn bản là không có nhiều chủ đề để nói, thay vào đó thì chúng lựa chọn chìm đắm trong câu chuyện đầy màu sắc của các mẹ đẹp.

Ma Kim thì rất hiếm khi kể chuyện vào giờ ăn, trừ khi được ai đó réo tên. Hắn thích tận hưởng khoảng thời gian này để lắng nghe dàn hậu cung. Hắn tỉ mỉ quan sát từng cử chỉ, hành động và khí tức của bọn họ. Có như vậy thì một người bận rộn như hắn mới có thể thấu hiểu nội tâm của các nữ nhân Kim Gia một cách trọn vẹn. Hắn chỉ hứng thú kể về trải nghiệm bản thân sau khi vừa ân ái xong, bởi thời điểm đó là lúc hắn minh mẫn nhất và những nữ nhân xung quanh tỏa đơn sắc tím nồng nàn.

Tuy nhiên khi có mặt có hai vị khách quý là Chu Tịnh Y và Đặng Hạ Anh, các nữ nhân của Kim Gia cảm thấy khá ngượng ngùng, bởi bản thân không biết chắc chuyện gì nên nói, chuyện gì không. Chính vì vậy Ma Kim tạm thời lấy lại vị thế gia chủ đa tài, dùng thơ văn để đối đáp, dùng hài độc thoại để giải trí. Hắn còn kể về trải nghiệm nơi chiến trường, đương nhiên là đã lược bỏ bớt những phần tiêu cực. Tuy chỉ là nửa sự thật nhưng câu chuyện của hắn vẫn rất cuốn hút, bởi lẽ các nữ nhân làm gì có cơ hội chinh chiến nơi sa trường khốc liệt.

.

Sau giờ ăn tối, Chu Tịnh Y trở về phòng riêng tu luyện. Ả bắt đầu ngồi thiền, hai tay bao bọc một viên linh thạch đặt trước đan điền, dùng nó để dẫn linh khí vào trong cơ thể.

Bỗng có tiếng gõ cửa khiến Chu Tịnh Y phân tâm, mặc dù có chút bực dọc trong lòng nhưng ả vẫn ý thức được rằng bản thân đang ăn nhờ ở đậu nhà người khác. Chính vì vậy ả không dám lớn tiếng mà chỉ lặng lẽ thu viên linh thạch vào túi trữ vật rồi bước tới gần cửa, khẽ hỏi:

-Là ai?

Nhưng lời hồi âm lại là của người mà ả không muốn gặp nhất.

-Là ta! Kim gia chủ.

Như mọi khi, nghe được giọng của hắn khiến ả sợ thót tim, nhưng vẫn cố gắng nuốt nước bọt, lấy lại tâm thế tự tôn:

-Ngươi đến đây làm gì?

Ma Kim cười nói:

-Ta đếm ba tiếng. Nếu người không chịu mở thì...

Ma Kim chưa dứt câu thì then cửa đã được Chu Tịnh Y tháo chốt.

-Cũng biết điều đấy.

Hắn khen ngợi rồi cứ thế ung dung đẩy cửa bước vào phòng, không quên khóa lại.

Ngồi vào bàn, vừa trông thấy chồng dĩa thì hắn đã tặc lưỡi vài cái, giở thói trêu ghẹo:

-Thiên tài như ngươi ăn khỏe nhỉ?

Chu Tịnh Y thở mạnh "Hừ" một tiếng, không thèm đáp lời. Thật ra trong lòng ả có chút xấu hổ vì bản thân đã không kiềm chế được sự cám dỗ của những chiếc bánh ngọt do đích thân Thiên Khả làm "Tỷ ấy bảo ta để dành ăn dần nhưng nó ngon quá mức cho phép..."

Thật ra thì chỗ bánh đó do Ma Kim cầm tay Thiên Khả chỉ nàng ấy làm từng li từng tí, chứ nếu để một mình nàng ấy trổ tài thì chiếc bánh sẽ không còn ngon nữa đâu.

Ma Kim cũng chẳng có thừa thời gian để nói chuyện phiếm với Chu Tịnh Y, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính:

-Ta tuy không thu nạp ngươi làm đạo lữ, nhưng mà cũng không thể để thoát khỏi Kim Gia.

-Ngươi dự tính làm gì?

-Khoan đã nào, đừng vội. Ta chỉ muốn xem thử có nên cho người vào giáo phái hay không.

-Giáo phái? Thế lực chống lưng cho Kim Gia các người sao?

-Đúng vậy, ta có một giáo phái và ta chính là giáo chủ. Bọn ta chính là tu ma giả.

Chu Tịnh Y thừa biết Ma Kim chẳng tốt đẹp gì, nhưng chưa dám nghĩ tới hắn là một tên tu ma. Ả lại càng thêm đề phòng, liền hỏi:

-Ngươi... tại sao lại nói cho ta biết chuyện này?

Ma Kim thở dài đáp:

-À thì... ta chỉ đang cố tìm lý do thỏa đáng để giết ngươi nếu ngươi phản bội lại ta. Ngươi biết đấy, Thiên Khả nàng ấy vô cùng thuần khiết, nếu ta chỉ vì nghi ngờ ngươi mà ra tay thì nàng ấy chắc chắn sẽ giận dỗi ta.

-Rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm gì?

-Làm gián điệp cho ta. Giúp ta lấy thông tin của Bạch Hoàng.

Nghe hắn nói thế, Chu Tịnh Y không khỏi ngạc nhiên:

-Ngươi đã biết hết mọi chuyện?

-Chính xác. Ta đã sắp xếp toàn bộ và giờ ta cần ngươi giúp ta đảm bảo mọi thứ suôn sẻ.

-Nếu ta không đồng ý thì sao?

-Ta sẽ giết Thiên Khả trước mặt ngươi.

-Ngươi... Ngươi không có gan làm chuyện ấy.

Ma Kim cười nói:

-Ờm, thế ngươi nghĩ tại sao ta lại sợ Thiên Khả giận dỗi ta? Ha ha. Không phải là vì ta sợ nàng ấy chống đối ta, mà là ta sợ ta phải trừ khử cả nàng ấy.

-Có thể nói những lời đó không một chút ngượng miệng, ngươi quả không bằng cầm thú!

Ma Kim lại cười một cách nham hiểm:

-He he he.

-Ngươi cười cái gì?

-Ta đang nghĩ về thù lao của người nếu người hoàn thành nhiệm vụ. À rồi, đêm nay, ngươi sẽ được ngủ cùng ý chung nhân.

Bị đụng chạm tới chuyện tình cảm, Chu Tịnh Y tức giận hỏi lớn:

-Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì?

Ma Kim bình thản phủi tay bỏ đi:

-Hỏi nhiều quá. Giờ ta đi đây, ngươi chắc hẳn đang rối mù trong đầu, nhưng không sao, chỉ cần thấu hiểu một chuyện duy nhất. Đó là thuận ta thì sống hạnh phúc, nghịch ta thì vẫn sống nhưng... không bằng chết. Ha ha.

Thế là Ma Kim đóng cửa cái rầm, để lại Chu Tịnh Y trong trạng thái hoang mang tột độ. Ả ta nằm xuống giường nghĩ ngợi đủ thứ về lời hắn nói, chẳng còn tâm trạng để tu luyện nữa.

.

Tầm nửa canh giờ nữa, lại có tiếng gõ cửa phòng của Chu Tịnh Y. Ả ta không kiềm chế được, tức giận hét lớn:

-Là ai?

-Ta đây Chu muội, ta vào được không?

Giọng nói ngọt ngào của Thiên Khả vọng vào như lời ru của thiên thần, đã kéo Chu Tịnh Y thoát khỏi hố sâu không đáy mà quay về với thực tại, ả mừng rỡ đáp lại:

-Tỷ đợi muội một tí!

Chu Tịnh Y vội vàng soi gương chỉnh lại diện mạo cho gọn gàng, ả liếc thấy đống dĩa trên bàn liền lập tức thu nó vào túi trữ vật.

Sau khi cảm thấy đã an tâm về mọi thứ, Chu Tinh Y hít một hơi sâu lấy bình tĩnh rồi bước ra mở cửa đón tiếp, miệng cười niềm nở:

-Mời tỷ vào.

Thiên Khả có chút ngượng ngùng, nàng đem một giỏ đồ ăn thức uống tới đặt lên trên bàn và nói:

-Ta có đem thêm cho muội một ít.

-Phiền tỷ quả, muội rất cảm kích.

Hai má của Thiên Khả bỗng ửng hồng, nàng ấy ngập ngừng nói:

-À, tỷ muội lâu ngày gặp lại không biết.... ừm thì... ta có rất nhiều chuyện.. hôm nay... ta qua đêm tại đây nhé, hàn huyên tâm sự với muội/

Chu Tịnh Y không nhịn được, hét lớn:

-Hả?

Sau đó ả tự dùng tay bịt miệng lại rồi nhỏ tiếng nói:

-Khả tỷ tỷ. Tỷ nói thật à?

Thiên Khả vờ cười nói:

-Hì hì, dù sao chúng ta đều là nữ nhi, chuyện này bình thường mà, nhỉ?

Chu Tịnh Y mím chặt môi, chỉ dám gật đầu "Ừm" một tiếng.

Đương nhiên, hai tỷ muội bọn họ không lên giường ngay mà ngồi vừa nhâm nhi ly nước ép trái cây vừa trò chuyện.

.

Về nguyên do Thiên Khả sang đây thì không gì khác ngoài việc Ma Kim trực tiếp yêu cầu:

-Tối nay qua ngủ chung phòng với Chu cô nương đi.

-Hả? Ngủ chung với nhau sao? Ừm... Cũng được, nhưng mà chả phải Chu muội có phòng riêng sao? Hay chàng tính làm chuyện gì mờ ám?

Ma Kim từ tốn giải thích cho Thiên Khả:

-Nghe cho kỹ đây, sở dĩ ta giữ mạng cho Chu Tịnh Y không phải vì nàng cầu xin ta, mà là ta thấy tình cảm trung thành của ả giành cho nàng. Trong tương lai, ả có thể không phải là trợ thủ của ta như bốn nữ hồ nhưng nếu biết vận dụng thì ả dễ dàng để nàng sai bảo.

-Chàng... rốt cuộc đang nói chuyện gì thế? Ta với muội ấy là đồng môn. Ta có cuộc sống của ta, muội ấy cũng vậy. Ta không cần chàng phải dùng thủ đoạn với người vô tội.

-Ngày xưa nàng song hành cùng với Bạch Đường Tuyết, ta rất an tâm. Giờ Bạch cô nương đã không còn, thiết nghĩ ta cần tìm một người thay thế. Chu Tịnh Y khá phù hợp để có thể bù đi khuyết điểm hữu thủ vô công của nàng.

-Ta không cần chàng phải làm điều đó thay ta, bây giờ ta có Thiên Thuẫn, sức công kích của ta không kém hơn đồng giai là mấy!

-Ta là người tạo ra Thiên Thuẫn, ta biết rõ ưu khuyết của nó. Hiện tại đúng là nó khiến nàng bất bại trong việc đơn đấu, nhưng nếu đối phương có từ hai người trở lên thì sao? Quy Thuẫn của nàng chỉ là một thứ công pháp hạ đẳng, đầy sơ hở để đối phương khai thác. Lại thêm việc nàng không quyết đoán, dễ dàng mềm yếu trước kẻ thù. Nếu không tìm cho nàng một người cận vệ, sao ta yên tâm để nàng bước ra khỏi Kim Phủ cơ chứ?

-Chàng thôi đi. Dù sao đi nữa thì ta cũng không muốn lợi dụng Chu muội. Chàng không còn yêu ta sao?

-Nếu ta bảo không còn thì sao?

Nghe tới đây, đôi mắt của Thiên Khả bỗng ngấn lệ.

Ma Kim vội vàng dịch chuyển tới ôm chầm lấy nàng và an ủi:

-Ta không còn là không còn bắt ép nàng nữa. Ta xin lỗi đã lớn tiếng với nàng mà. Ta thực sự, thực sự chỉ muốn cả nàng và Chu cô nương kia an toàn. Nàng nghĩ mà xem, nếu nàng không lôi kéo Chu Tịnh Y về phía chúng ta, rất có khả năng cô ta sẽ bị thế lực khác dụ dỗ. Chẳng phải chính nàng đã than thở với ta về việc tính khí bất ổn của Chu cô nương sao?

Thiên Khả đang chiếm thế thượng phong, liền làm theo một trong sáu chín kế sách mà Hồ Mẫn chỉ dạy, "Được đà lấn tới":

-Anh chẳng thương em! À ừm... Ta ghét chàng.

Ma Kim cảm thấy có gì đó sai sai trong cách xưng hô, nhưng thôi nam nhi đại trượng phu không chấp vặt với nữ nhi yếu đuối, hắn cứ thế tiếp tục vỗ về đạo lữ:

-Dù sao cũng chỉ là qua phòng ngủ thôi mà, chỉ giúp gắn kết tình tỷ muội, đâu phải ta kêu nàng đi giết người, chẳng hiểu sao nàng cứ trách móc ta. Thôi, ngoan đi, ta hứa nay mai sẽ chuộc nàng khỏi Thanh Long Môn.

-Chàng có thực sự không có âm mưu gì xấu xa không?

-Ta hứa. Này, mang giỏ bánh qua đi, với hai ly nước ép dứa. Ngoan, ta thương.

-Hừ, ta chỉ chiều chàng lần này thôi đấy. Đừng có mà gạt ta!

Thiên Khả không nghĩ ngợi nhiều liền xách đồ qua gõ cửa phòng sư muội.

Ma Kim thầm cười đắc ý: "Thật là dễ dụ. Âm mưu xấu là những âm mưu làm hại người vô tội nhỉ? Ta chỉ muốn tốt cho cả hai thôi. Mong là họ cạn ly."