Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 90: 90





-Kim, anh đoán xem tối nay chúng ta sẽ gặp ma thú mạnh như nào?
-Có thể là nhị giai trung kì.

À mà em sơ nhập Phân Thân Kĩ chưa thế?
-Sơ nhập như nào?
-Chắc có lẽ ta phải mở lớp dạy học rồi.

Nói chung là có thế vận dụng võ kĩ đó chưa?
-Em cũng chưa thử nữa.

Để xem nào.
Hồ Mẫn vận ma lực phát động võ kĩ, một phân thân hiện ra.

Nàng phấn khích:
-Á, giống hệt em nè! Này này, ngươi nói chuyện được không?
-Được chứ!
Hồ Mẫn nghe phân thân đáp lời mà giật mình.

Ma Kim đi lại cắn vào cổ phân thân, có vẻ nó không có cảm giác.
-Không có gì đặc biệt.

Thu lại đi!
-Dạ vâng.
Những thứ bất thường xảy ra xung quanh hắn nhiều đến nỗi khiến hắn phải cẩn trọng thử nghiệm rồi phân tích và phán đoán ngay khi có thể.
.
Mặt trời đã lặn xuống, chỉ còn lại vầng trăng khuyết soi sáng khu rừng.

Khí lạnh u ám lan tỏa, tiếng gào hú của những con thú ăn thịt vang lên.
Đợt trước đi săn, cả đêm mới lác đác vài con ma thú, còn lại chủ yếu là hoang thú thôi.


Căn bản là nồng độ linh khí ở Hạ Giới yếu đuối, mà linh khí mới khiến linh thảo sinh sôi, thú ăn cỏ hoặc ăn tạp ăn linh thảo sẽ dần trở linh thú, ma thú thương ăn linh thú để tiến hóa, tu chân giả cũng nằm trong thực đơn của chúng.
Lần này, do Hồ Mẫn đã có khả năng bay lượn, nên Ma Kim mạnh dạn đốt U Hương Tỏa trung phẩm, hỗn hợp các linh thảo có mùi hương nồng nặc thu hút linh thú và ma thú.

Nguyên liệu thì hắn thấy trữ sẵn ở trong hầm ngục nên tiện tay làm.
Hai người ở trên cây cao quan sát, một còn thỏ trắng nhỏ mo men mò tới, chỉ vừa hít hít hửi hửi khóm cỏ cháy đã bị một con rắn ngoặm lấy.

Hồ Mẫn vừa định nhảy xuống mần thịt nó thì từ đâu chui ra một con báo thoắt cái đã tới nuốt chửng con rắn.
Hồ Mẫn lúc này đã bắt đầu rén, đành kéo áo Ma Kim hỏi:
-Khi nào chúng ta ra tay?
-Đợi một lát đi, để bọn chúng tự cấu xé nhau, con sống sót cuối cùng là con mạnh nhất, nếu như ổn thì ta xử, không thì xem cho biết là được.
.
Qua hai canh giờ, mặc dù hương tỏa đã chóng tàn, nhưng mà bọn ma thú vẫn cứ tranh đấu với nhau một cách mãnh liệt, cá lớn nuốt cá bé, một quy tắc sinh tồn tự nhiên.
-Nãy giờ đếm sơ qua cũng hơn chục loại ma thú, xem chừng con này đã sớm tới nhị giai sơ kì, khéo lại trung kì ấy chứ.

(Ma Kim)
-Chàng xem, con rắn kia bự quá kìa.
-Ừm, con rắn màu đen, có vẻ là con hôm bữa ta với Ái Như từng gặp.
-Thế liệu nó có phát hiện ra chúng ta không?
-Không đâu, yên tâm.

Nếu không thì ta cũng không còn sống để ở đây với nàng.
-Thế thì may quá.

Cả đêm ngồi xem bọn ma thú đánh nhau cũng thú vị, ta cảm thấy trong người có chút phấn khích, nè nè, chàng đánh ta đi.
-Nàng không sợ à, giờ còn nghịch ngợm?
-Sợ lắm chứ, người ta đang run lẩy bẩy đây.

Thế nên mới bảo chàng....
-Không ổn!
Vừa dứt lời, con rắn phía dưới thoắt cái phóng tới chỗ hai người đang ẩn nấp.
Ma Kim may mà kịp phản xạ đẩy Hồ Mẫn ra khiến con rắn đó đớp hụt, cái cây thì không may mắn như thế, lập tức bị phá thành từng mảnh.

Hắn trước khi ngã xuống đất đã nhanh tay quăng vũ khí đến chỗ nô lệ.
Hồ Mẫn nhanh chóng định thần lại, niệm ma lực cưỡi lên lưỡi hái mau chóng vòng sang tóm lấy Ma Kim rồi cả hai cùng bay vút lên không.
Ma Kim thở phào nhẹ nhõm:
-Mém tí thì lại phải tái sinh.
-Hả chàng nói gì cơ?
-Không có gì, mau rời khỏi đây thôi.

Chúng ta đánh không lại đâu.

Theo anh phân tích thì nó đã đạt tới nhị giai trung kì rồi.
-Sợ gì chứ, chúng ta đang bay trên trời mà.

Chẳng lẽ nó mọc cánh sao.
.
Đúng là con rắn này chưa đủ tu vi để mọc thêm cánh, nhưng mà điều đó không có nghĩa là nó không biết bay.
Ma Kim và Hồ Mẫn vừa nhìn xuống dưới thì thấy hắc xà dùng ma lực uốn lượn trong không trung, đang lao nhanh tới.
Không chần chừ thêm gì nữa, Hồ Mẫn tăng hết tốc lực bỏ chạy, Ma Kim như muốn văng ra khỏi lưỡi hái, dùng hai tay phải níu lấy bờ vai hao gầy của nàng, cả người nằm ngang tựa như một tấm vải lụa đang phất phơ trong gió.
-Nhầm hướng rồi con ngu!
Đáng nói hơn cả, con rắn điên kia sắp đuổi kịp, há mồm ra đớp một nhát may mà Ma Kim kịp co chân lại không thì đã trở thành người tàn tật.
-Sao con rắn nào cũng khó ưa như thế chứ! (Ma Kim hốt hoảng)
.
Nhưng mà tốc độ của Hồ Mẫn không đủ nhanh, trong lúc đang tuyệt vọng họ lại lần nữa cảm nhận một nguồn áp lực kinh hoàng ở đằng trước.
"Thôi xong!" Cả hai đã chuẩn bị tinh thần lãnh hậu quả của việc chơi ngu.
Nhưng nào ngờ, trong phúc có họa còn trong họa thì có phúc.

Một con cá sấu khổng lồ từ phía dưới dòng sông nhảy lên đớp gọn con rắn khốn khiếp kia.
Dư chấn của đòn công kích đó mạnh đến nỗi đẩy Ma Kim và Hồ Mẫn văng ra xa.

May sao hai người rơi rớt xuống tầng tầng lớp lớp tán cây nên vẫn bình an vô sự, nhưng đấy là tình trạng sức khỏe chứ hoàn cảnh thì không ổn tí nào.

Thượng nguồn của sông Hoàng Hà là những con suối to nhỏ chảy từ dãy núi phía Đông Bắc, kéo dài từ đó xuống dưới phía Nam.

Vị trí hiện tại của họ hiện tại cách Hoàng Hà thành khoảng hai trăm cây số.
Vấn đề nằm ở chỗ, lúc rơi xuống, Ma Kim ôm chặt Hồ Mẫn nên hai người họ nằm sát cạnh nhau, nhưng cây lưỡi hái đã lạc trôi mất tiêu, nếu không có nó thì căn bản họ không thể phi hành.
Theo phân tích của Ma Kim, nó nằm trong bán kính một dặm.
-Nếu may mắn thì nó rớt gần đây.

(Ma Kim)
-Còn xui thì sao?
-Nó nằm dưới dòng sông rồi.
-Aaaa! Không chịu đâu, bắt đền ngươi đấy!
-Suỵt, nhỏ cái mồm lại, giờ gặp ma thú thì toang đấy.
Hồ Mẫn vội tự lấy tay bịt miệng bản thân lại.
Hai người mặc dù uể oải nhưng vẫn phải lần nữa trèo lên cây để ẩn nấu.
-Nè nè, chúng ta sao không đi tìm lưỡi hái bây giờ?
-Đợi sáng mai mới có thể tính tiếp, giờ mau ngủ đi, cơ thể sẽ không tỏa ra dục khí, bọn ma thú sẽ chẳng mò tới.
Vừa mới chết hụt nên Hồ Mẫn cũng chịu ngoan ngoãn một lần nằm trong lòng Ma Kim mà không cựa quậy, sờ soạng.
.
Sáng ngày mai, Ma Kim cho Hồ Mẫn hút tí máu rồi hai người bắt đầu dắt tay nhau tìm kiếm phương tiện di chuyển.

Kế hoạch sẽ là đi thành hình vòng xoáy để có tìm kiếm một cách kĩ càng, họ sẽ cảm ứng được nếu lưỡi hái nằm trong phạm vi một trăm thước.
Trên đường đi, họ vô tình hái được khá nhiều thảo dược quý giá, vừa hay các nữ nhân của hắn bỏ qua bước luyện thể trong giai đoạn nhất giai cho nên cần phải bồi bổ khá nhiều.
.
Ở Hạ Giới, thì đệ nhất thiên tài nếu không cắn đan cũng tốn ít nhất mười năm khổ luyện để có cường thể, Hồ Mẫn vì được bọn tu ma giết người hiến huyết nên có nhanh hơn một tí.
Tuy tuổi càng cao ngộ tính càng giảm, nhưng mà tu luyện càng lâu ở một giai nào đó khiến cho đặc tính của nó vượt trội, ví dụ như dậm chân ở nhất kì thì cơ thể ngày càng bất diệt, nhị giai thì vũ hồn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, các giai sau tương tự.

Tuy vậy, giới hạn của tuổi thọ bắt ép phải truy cầu thăng giai liên tục.

Tuy nhiên cũng có kẻ đã lên được tam giai, đạt tuổi thọ tối đa ba trăm năm, nhưng ép giai xuống nhị giai, một phần vì không muốn thăng thiên, một phần là vì để luyện theo cách trên.
.
-Chàng nói xem, con thằn lằn nước hôm qua tu vi thế nào mà một đòn đã đánh bại nhị giai trung kì?
-Đó là cá sấu hay còn gọi là ngạc ngư, không phải thằn lằn nước, theo ta đoán thì tu vi của nó là tam giai.
-Hả, cái gì.

Tam giai sao?

-Có gì đâu mà bất ngờ, ma thú có bị ăn thiên lôi đâu mà không thể xuất hiện ở đây?
-Ồ, ra là vậy, à mà mấy con ma thú như thế có thăng thiên không?
-Không, à thật ra là có, nếu muốn thăng thiên thì phải đoạt xá phàm nhân để trở thành bán nhân, sau đó tu yêu.
-Chàng biết nhiều thật, giỏi quá đi, cho cắn miếng.
-Đánh cho bây giờ, lo tìm đồ đi, không thì dẹp luôn đam mê bay bổng nhé.
-Vâng, biết rồi, anh yêu.
.
Không rõ vì lí do gì mà buổi sáng không hề thấy bóng dáng của ma thú, nếu có thì chỉ còn xương cốt mà thôi.

Đám hoang thú tuy không nguy hiểm hắn vẫn dặn dò Hồ Mẫn dùng phân thân để đánh lạc hướng chúng cho đỡ tốn thời gian.

Dù sao ưu tiên chính vẫn là tìm ra cây lưỡi hái trước khi trời tối, việc giấu mình trên cổ thụ chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi.
Bọn họ đang dắt tay nhau tản bộ nhìn trời nhìn mây ngắm hoa ngắm cỏ thì chạm mặt với bốn người khác, trong đó một tên đi trước nhìn rất thư sinh, mang theo cả nhẫn trữ vật, khoác trên minh một bộ y phục màu trắng nho nhã, tên nam nhân đi sau thì trông vẫn còn khá trẻ mặc y phục màu xanh lam, vác theo một thanh trọng kiếm, phong thái rất mạnh mẽ, phong trần, một nữ nhân tóc dài búi cao, vừa nhìn đã biết tiểu thư đài các, nhan sắc cũng không tệ, nhưng mà người làm Ma Kim hứng thú nhất là tiên nữ rụt rè đi bên cạnh tên áo trắng, cơ thể cô ta căng mọng, có thể sánh với Mộng Dao, tâm hồn nhìn sơ đã biết người tốt, gương mặt khả ái, tóc ngắn ngang vai, uốn lượn bồng bềnh hoe vàng trông rất xinh.
Tên mặc áo trắng chủ động chào hỏi:
-Chào các hạ, chắc hai vị đây cũng là tu chân giả?
-Đúng rồi.
-Hôm nay gặp mặt là có duyên, không biết hai vị đang làm gì ở nơi này
-Bọn ta đang rất bận, không có thời gian đàm đạo.

(Ma Kim)
-À, nếu các hạ nói thế thì tại hạ cũng không làm phiền.
Thế là hai bên đi lướt qua nhau, nhưng không biết vô tình hay cố ý, có tiếng nữ nhân bên kia lọt vào tai Ma Kim:
-Huynh xem, cô nương xinh đẹp đó có phải tu ma không? Đám thảo dược họ đang cầm, chẳng phải là thứ chúng ta đang tìm sao?
Ma Kim khựng lại suy nghĩ "Hồ Mẫn không đeo mặt nạ, liệu có vì việc này mà ảnh hưởng đến tương lai không, có nên trừ khử bọn chúng không, bốn tên đó chắc mới tiến vào nhị giai sơ kì đang làm nhiệm vụ tông môn.

Phần thắng có thể, à khoan, chưa tìm thấy lưỡi hái, lo xa chi không biết."
Thấy Ma Kim có chút phản ứng, đám tu tiên đã đặt sẵn tay lên cán kiếm.

Tuy nhiên hắn đã phân tích xong, quyết định chẳng động thủ mà ung dung đi tiếp.

Điều này khiến nhóm tu tiên có phần thất vọng.
Lên tầm nhị giai, năng lượng tích trữ trong cơ thể đã đủ để người khác nhìn ra tu vi mà chẳng cần trong trạng thái chiến đấu.

Vẫn có trường hợp dùng bảo y hay pháp bảo ngụy trang nhưng mà đấy thường được sử dụng trên Trung Giới chứ Hạ Giới cực kì, cực kì hiếm, họa may tầm những người đứng đầu các quốc gia, thế gia hay tông môn, với cả ma nhãn của Ma Kim cũng đã trở lại, dù là gì thì hắn cũng nhìn thấu được.