Qua ngày hôm sau, vì lý do động thái bất thường của Dạ trên truyền hình mà trường phải hủy bỏ lễ kỷ niệm mười mấy năm mới có một lần, khiến bài tập lẫn tiết mục của mấy người Dương Lệ Nhiên và Đào Nguyệt trở nên công cốc.
"Làm sao đây.. Tiền thuê trang phục, phụ kiện, tiền ăn, tiền vật dụng, cả tiền trang sức mỹ phẩm tất cả đều đang chờ chúng ta thanh toán đó.. huhu, tại sao cái tên Dạ kia lại nhắm vào chúng ta cơ chứ huhu."
Chu Ngọc Lan cứ than vãn mãi, tay cầm tờ hóa đơn như thể muốn buông xuôi cuộc đời. Mười triệu lẻ năm trăm linh ngàn! Đây là Dạ đang muốn tuyệt đường sống của bọn họ mà!
Nếu như buổi lễ thành công mỹ mãn thì trường sẽ chi trả giúp các lớp một phần ba hóa đơn, còn không thì lớp sẽ phải tự lo liệu.. Cũng chính vì điều kiện đó nên lớp Dương Lệ Nhiên mới điên cuồng đặt trang phục lẫn mỹ phẩm, giờ thì hay rồi, đổ sông đổ biển hết.
"Có khóc cũng chẳng giải quyết được gì đâu."
Ting!
Lời cô vừa dứt thì số tiền mười triệu lẻ năm trăm linh năm ngàn kia trong nháy mắt đã chuyển đến tài khoản của Chu Ngọc Lan, khiến Chu Ngọc Lan có chút nhìn mà tròn cả mắt.
"Nhiên Nhiên, cậu.. lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"
"Cậu không cần biết đâu, nhanh chóng thanh toán đi sau đó chúng ta ra ngoài." Dương Lệ Nhiên đảo mắt qua lớp tường dày phía ngoài, chầm chậm quan sát nhất cử nhất động của sĩ quan đằng xa. Từ lúc trời tờ mờ sáng bọn họ đã bắt đầu có động thái luân chuyển vũ khí đến các địa điểm cố định, hơn nữa sắc thái mỗi người đều rất kiên định.. như thể.. họ đang chuẩn bị cho thứ gì đó rất đáng sợ vậy.
"Nhiên Nhiên, không xong rồi, không xong rồi!"
Đào Nguyệt với chiếc laptop trên tay hớt hải chạy tới chỗ cô, mặt thoáng qua có vẻ khá sợ hãi lẫn bất ổn, vừa nhìn liền biết đã có chuyện không hay xảy ra.
"Laptop của tớ cậu cầm ra đây làm gì?"
"Phong.. Phong Ca của cậu.."
Dương Lệ Nhiên nghe Đào Nguyệt nhắc tới Phong Ca liền nhíu mày, "Phong Ca làm sao?"
"Anh ấy bị Dạ đưa đi rồi!"
!
Cạch!
Bảo sao vừa nãy mắt trái cô cứ giật liên hồi, thì ra là có người gặp chuyện. Giữa thời điểm căng như dây đàn mà luồng điện lạ từ đâu tới bỗng dưng xoẹt qua khiến laptop cô phản ứng dữ dội mà sập nguồn. Đoạn tin nhắn đáng nhẽ ra cô phải đọc bỗng dưng không còn cách nào nhìn được nữa, điều này làm Dương Lệ Nhiên hết sức bực bội.
Rầm!
"Tên khốn kiếp!"
Cô chửi lớn một câu, nhanh chân bước ra ngoài quay về ký túc xá thử lấy điện thoại, ai ngờ đâu ký túc xá cũng bị ngắt điện, trong phòng tối đen như mực nên Dương Lệ Nhiên chỉ còn cách tự mò về giường.
Rắc!
Ý trời khó đoán.. Dương Lệ Nhiên một cước dẫm nát mà hình điện thoại của mình trong sự bất lực tột độ. Thế quái nào ngày quan trọng nhất cô lại để điện thoại sạc dưới chân giường, lại ngay chỗ đi lại.
"Aaa, tên khốn khiếp nhà ngươi! Dạ, nếu ta gặp được thì nhất định sẽ đánh ngươi ra bã!"
Chu Ngọc Lan sốt ruột không kém cô là bao, vừa nhân lúc mọi người trong lớp còn đang hoảng loạn liền lách qua chạy đến đây, lúc tới lại thấy Dương Lệ Nhiên nổi cơn khùng với chính vấn đề mình gây ra, bất lực xoa trán.
"Đấy, bảo cậu nhiều lần là đừng sạc điện thoại dưới chân giường nữa thì cậu đâu có nghe, giờ hỏng điện thoại rồi cậu làm sao nhắn với người ta được đây."
"Tớ mà biết trước thì cũng không đến nỗi này. Lan Lan, cho tớ mượn điện thoại cậu xíu đi, tớ phải xem Phong Ca rốt cuộc làm sao."
Dương Lệ Nhiên nhận lấy điện thoại từ tay Chu Ngọc Lan, hơi lo lắng đăng nhập vào tài khoản Messenge.
Ting! Ting! Ting!
Phong Ca: "Nhóc con, trường anh xảy ra chuyện rồi, em bên đó có ổn không?"
Phong Ca: "Nhóc con, cái tên Dạ kia hình như muốn đưa bọn anh đi đâu đó, anh không thể phản kháng."
Phong Ca: "Nhóc con, em nhất định phải cẩn thận, hắn ta rất nguy hiểm, anh không còn nhiều thời gian nữa, phải đi rồi."
Phong Ca: "Hắn nói bên trong đó sẽ gặp được rất nhiều người, có lẽ sẽ có em. Anh mong cho tới lúc đó, chúng ta có thể gặp được nhau."
Lời cuối cùng Phong Ca để lại là là một điều không lành, Dương Lệ Nhiên, Đào Nguyệt và Chu Ngọc Lan đọc xong liền rợn tóc gáy.
Phong Ca: "Nhóc, chạy đi, hắn ta muốn bọn anh phải tự giết lẫn nhau, bọn anh mắc bẫy rồi! Aaaa!"
Bụp!
Dương Lệ Nhiên ôm mặt, nhất thời mất bình tĩnh mà chạy ra bên ngoài muốn tra hỏi rõ ràng với Dạ nhưng Đào Nguyệt đã ôm lấy cánh tay cản cô lại.
"Không được đi! Nếu cậu đi chắc chắn tên Dạ đó sẽ giết người diệt khẩu mất."
"Tôi mặc kệ, Phong Ca mà chết thì tôi cũng phải khiến hắn an táng cùng! Bỏ ra!"
"Không được, cậu bình tĩnh chút đi đã."
Giây phút này có cản thế nào Dương Lệ Nhiên cũng không chịu nghe, nhất quyết muốn đi tới chỗ Dạ đánh vào mặt hắn, nhưng tiếng quát tháo của ông nội bên ngoài đã đánh thức cô từ trong cơn giận, vội vàng lao ra bên ngoài xem xét.
"Cút! Tôi đã bảo mấy người cút cơ mà, thế này là thế nào hả? Cháu gái tôi gặp chuyện một lời cũng không gửi đến? Muốn khiêu chiến với ông già này thế à?"
Binh sĩ không thể cản được ông nội cô với danh xưng "Quỷ diện" trên chiến trường năm đó, nhất thời bị đánh gục đến mức chỉ còn cách nằm bẹp giữ chân ông lại.
"Thưa ngài, chuyện này đã vượt quá tầm kiểm soát của Chính phủ rồi, nếu ngài vào trong đó thì sợ rằng những phụ huynh kia cũng sẽ nhân lúc hỗn loạn mà vào được.. hậu quả chọc giận Dạ thực sự không lường trước được! Ngài hãy nghĩ cho an nguy của cháu gái và mọi người xung quanh.."
Ông nội tức giận ôm ngực mình, hất bàn tay đang nắm chặt lấy chân mình ra, chỉ thằng gậy gỗ vào mặt binh sĩ, lớn giọng.
"Mấy người.. Ha, được lắm, cháu gái tôi ở trong đó nếu có mệnh hệ gì thì mấy người đừng hòng sống yên qua ngày hôm nay!"
"Ông! Con đã bảo là đừng có tức giận rồi mà!" Dương Lệ Nhiên với đôi giày trong tay cư nhiên lại ném thẳng vào cây gậy của ông nội không chút thương xót, giận dữ quát lớn, thiếu nước nhảy qua tường rào là coi như ông cháu tương tàn.
Nhưng đối mặt với sự giận dữ đó của cô, ông nội lại chỉ nghiêm mặt kéo lấy tay cô qua bức tường rào, lạnh giọng.
"Về với ông!"
"Con.."
Dương Lệ Nhiên cứ sửng sốt mãi làm ông nội có chút bực dọc, lần nữa khẽ giọng nhắc lại với cô, nhưng giọng điệu thoáng vài phần chua xót lẫn nức nở.. cứ như.. ông đang cầu xin cô vậy.