“Giúp anh tìm một bác sĩ tâm lí xoá bỏ toàn bộ kí ức của con bé đi, thay bằng lí ức của người khác.”
Câu nói của Hạ Duy vừa rứt lập tức khiến cho Hạ Ngụy đơ người, hắn không lường trước được chuyện này.
“Anh chuyện này, anh chắc chứ nếu làm như vậy thật sự...”
“Tôi hiểu, nhưng con bé là em gái tôi, tôi không thể đứng nhìn con bé đau khổ thêm nữa.”
Nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt của Hạ Ngụy, anh lập tức quỳ xuống.
“Anh, anh làm gì vậy, màu đứng lên.”
Hạ Duy bất ngờ quỳ xuống làm cho Hạ Ngụy sửng sốt.
“Được rồi em biết rồi, em đồng ý với anh.”
Hết cách Hạ Ngụy chỉ có thể thỏa hiệp.
“Cảm ơn...”
Câu nói của Hạ Duy chưa dứt thì Hạ Ngụy đã chen vào hỏi.
“Nhưng anh định đưa con bé đi đâu chứ, khắp lục địa này đều dưới sự cai quản của chủ thượng.”
“Anh nghĩ xong rồi sau khi mọi chuyện thành công ảnh sẽ đưa con bé đến Thụy Sĩ, ở đó thích hợp điều dưỡng cho nó.”
“Được rồi, chuyện tiếp theo cứ để cho em lo liệu.”
“Nhờ cậu.”
Sau khi dứt lời thì Hạ Ngụy trở lại bên trong phòng, nhân lúc y tá không để ý mà tiêm vào bên trong cơ thể Hạ Tình loại thuốc mà Hạ Duy đưa.
Khi thuốc vừa được đưa vào bên trong cơ thể của Hạ Tình, thì lập tức các chỉ số trên biểu đồ vừa nãy đã dần ổn định thì lập tức thay đổi đột ngột.
Các bác sĩ cũng không lường trước những điều này, bọn họ không nghĩ sau khi ổn định thì bệnh nhân sẽ lập tức sảy ra chuyện.
Nhưng cho dù như thế bọn họ vẫn rất nhanh cấp cứu cho Hạ Tình.
Đáng tiếc cho dù bọn họ có làm gì thì điện tâm đồ đạc hiện vạch thẳng, bọn họ vẫn không từ bỏ mà tiếp tục cấp cứu, nhưng kết quả vẫn như vậy.
Hạ Tình đi rồi.
...
“Chủ thượng.”
Giọng nói hốt hoảng cùng với điệu bộ vội vàng của thuộc hạ khiến cho Bạc Vũ Thần nhíu mày.
“Chuyện gì.”
Dù khó chịu nhưng hắn biết nếu không có chuyện nghiêm trọng thì thuộc hạ của hắn cũng không hốt hoảng như vậy.
“Chủ thượng, chuyện này Hạ Duy đại nhân nói muốn đích thân nói với ngài.”
“Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến các ngươi láo loạn như vậy.”
“Thần, anh đi xem thử đi, chắc chắn là chuyện quan trọng.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Từ Tịnh Lan khiến cho sự khó chịu của hắn cũng vơi nhẹ đi.
“Được rồi, anh đi một lát, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Ừm, em biết rồi.”
Sau khi dặn dò xong thì hắn đi ra ngoài cùng với thuộc hạ.
Hắn vừa rời đi thì khuôn mặt vừa tươi cười ban nãy của Từ Tịnh Lan lập tức biến mất, khuôn mặt ả lúc này lạnh băng không chút cảm xúc.
Nhìn ra phía cửa nơi người đàn ông rời đi, khiến cho tâm trạng ả ko lắng rốt cuộc là chuyện gì mà cần đích thân Hạ Duy nói chứ, trừ khi là chuyện liên quan đến người đó.
Nghĩ đến người đó càng khiến cho tâm trạng ả thêm lo lắng.
Đôi mắt của Từ Tịnh Lan lúc này càng thêm lạnh lẽo, không chút cảm xúc, khiến cho người khác nhìn vào, không thể đoán nổi suy nghĩ lúc này của ả.
Ở dưới sảnh chính của biệt thự, khi Bạc Vũ Thần vừa xuống thì liền thấy Hạ Duy đang quỳ trước sảnh.
Hắn có đôi chút bất ngờ vì Hạ Duy ở đây, bởi hắn biết tính tình của Hạ Duy chắc chắn sẽ không bỏ mặc em gái nằm trong bệnh viện mà chạy đến đây tìm hắn, nhưng hắn cũng càng tò mò rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến cho Hạ Duy chạy đến đây chứ.
“Sao cậu lại ở đây, còn quỳ làm gì, muốn nói gì thì nói luôn đi.”
Hắn cũng không rảnh mà ở đây nói chuyện với anh, dù sao người con gái mà hắn thương vẫn còn đang nằm trên kia.
“Chủ thượng xin ngài hãy đồng ý một thỉnh cầu của tôi.”
Sau khi rứt lời Hạ Duy liền dập đầu xuống.
Hành động bất ngờ này càng khiến cho Bạc Vũ Thần kinh ngạc.
“Hạ Duy ta thật sự rất bất ngờ đấy, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến ngươi hành động như vậy.”
“Chủ thượng, xin ngài hãy đến gặp Tình nhi một lần cuối.”
Câu nói này của Hạ Duy vừa rứt lập tức khiến cho Bạc Vũ Thần trấn động.
“Ngươi nói gì.”
“Xin ngài đến gặp Tình nhi lần cuối, con bé đã qua đời rồi.”
Câu nói Hạ Tình đã chết rồi càng khiến cho hắn bỗng nhiên cảm thấy đau nhói ở trái tim, nhưng hắn không hiểu cảm xúc này liên nhanh chóng gạt đi.
“Nhưng ngươi đến quỳ ngối với ta chắc chắn không phải vì chuyện đúng không.”
Dù cảm xúc có hỗn loạn nhưng hắn vẫn khống chế rất tốt lí trí mà hỏi Hạ Duy lí do.
“Đúng vậy, chủ thượng thuộc hạ quỳ gối không chỉ vì muốn ngài đến gặp Tình nhi, mà còn muốn xin ngài cho thuộc hạ rút lui, nửa đời này thuộc hạ đã đi theo ngài, bây giờ thuộc hạ muốn hoàn thành lời hứa với cha mẹ, bảo vệ em gái cả đời, thuộc hạ muốn đưa em gái quay về bên cha mẹ, sống một cuộc sống bình thường.”
Yêu cầu này của Hạ Duy, Bạc Vũ Thần cũng không quá để tâm mà đồng ý.
“Được, ngươi muốn đi thì đi đi ta không cản ngươi.”
“Chủ thượng thuộc hạ sẽ không bao giờ quên ân tình báo nhiêu năm nay của ngài.”
Nói xong Hạ Duy liền cúi đầu với Bạc Vũ Thần.
“Được rồi, đứng dậy đi.”
“Vâng.”
Đứng một lúc Bạc Vũ Thần liền lên tiếng hỏi Hạ Duy.
“Hạ Duy, tại sao ngươi lại cầu xin ta đến gặp Hạ Tình, chuyện cô ấy qua đời nếu người không cầu xin thì ta cũng sẽ đến gặp, rốt cuộc là vì sao người lại hành động như vậy.”
“Chủ tịch là vì Hạ Tình yêu ngài, thuộc hạ muốn hoàn thành tâm nguyện lúc còn sống của con bé. Chủ thượng Tình nhi bao nhiêu năm qua con bé vẫn luôn yêu ngài, nhưng lại không dám nói ra.”
Từng câu từng chữ lúc này của Hạ Duy khiến cho Bạc Vũ Thần cảm thấy không tin.