Nhưng điều kì lạ một người có thể quên đi tình cảm mà họ cho đi như vậy sao. Điều làm Alex khó hiểu chính là tại sao Bạc Vũ Thần đột nhiên lại lạnh lùng với Từ Tịnh Lan như vậy chứ, rồi rất lâu sau này hắn mới biết được là vì sao.
“Điều thêm người đi, phải tìm ra cô ấy.”
“Thần à, cậu biết rồi đấy tất cả các tổ chức điều tra đều đã tìm kiếm đều không làm được gì cả.”
“Dùng đến bọn họ đi.”
“Ý cậu nói là XK.” Giọng nói khi thốt ra lời này của Alex có chút run.
“Phải.”
“Câu có nhất thiết phải làm như vậy không.”
Alex thật sự không nghĩ đến Bạc Vũ Thần sẽ có ngày vì một người phụ nữ mà dùng đến cơ quan tình báo ngầm lớn nhất thế giới, suy cho cùng thì XK cũng là của gia tộc Bạc.
Nhưng nó lại quá nguy hiểm...
“Được rồi. Tôi đi đây.”
...
“Ray quá trình cuối cùng đã kết thúc rồi, rất nhanh cô ấy sẽ tỉnh lại thôi cậu đừng lo lắng quá nhé.”
“Cảm ơn ông rất nhiều bác sĩ Jackson.”
“Không có gì, nhưng tôi có điều muốn nhắc nhở cậu, sau khi cô ấy tỉnh lại sẽ không nhớ được bất kỳ điều gì nữa hết, tôi mong cậu sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt, có nhiều người giống cậu nhưng đến lúc người thân không nhớ mình thì họ lại hối hận...”
“Tôi sẽ không bao giờ hối hận đâu, tôi chắc chắn đấy.”
“Được rồi, nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
“Được.”
Sau khi tiễn bác sĩ rời đi Hạ Duy liền quay về phòng của Hạ Tình.
Anh cầm lấy tay của cô lên nhìn bạn tay cô bây giờ rất đẹp những viết sẹo ngày trước đã bị xoá đi, càng nhìn càng khiến tâm trạng tốt lên.
Cầm lấy tay cô anh lặp lại lời nói mà bạn thân đã nói trong mooth năm qua với cô không biết bao nhiêu lần.
“Tình nhi, sau này chúng ta nhất định sẽ sống thật tốt, anh hai nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, không thất hứa nữa.”
“Tình nhi, sau này chúng ta nhất định sẽ sống thật tốt, anh hai nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, không thất hứa nữa.”
Rầm.
Tiếng phá cửa thật mạnh từ dưới lầu chuyền xuống và sau đó là hàng loạt tiếng bước chân đi vào trong.
Thính giác của Hạ Duy vốn đã nhạy bén tiếng động lớn như vậy chắc chắn là nghệ thấy lên anh lập tức đi ra ngoài khóa chặt cửa phòng của Hạ Tình lại, lúc này Hạ Duy giường như cũng đoán ra được người đến kia, giờ nghĩ đến người đó khiến Hạ Duy cảm thấy cũng đúng chỉ có bọn họ mới khiến cho anh không phát hiện ra có người đang đến gần đây.
Đi được một năm rồi anh cứ tưởng sẽ không tìm thấy được nữa chứ quả nhiên vẫn là không thoát được.
Bước xuống nhìn thấy Bạc Vũ Thần Hạ Duy lại chẳng mấy sợ sệt hay hốt hoảng mà bình tĩnh đi lên.
Khi anh vừa đi đến liền có hai người tiến lại giữ chặt anh.
“Chốn cũng kĩ thật.”
“Bạc gia đến cũng nhanh lắm.”
Bạc Vũ Thần nghe thấy lời này liền cười nhẹ một tiếng, hắn trước khi đến đây cũng cho người điều tra kĩ.
Nhưng khiến hắn bất ngờ nhất chính là Hạ Tình vẫn còn sống hơn nữa Hạ Duy còn tìm người xoá đi toàn bộ kí ức của cô, hắn biết chuyện này thì cũng là lúc bọn họ bắt đầu tiến hành xoá kí ức, Bạc Vũ Thần cũng muốn cô quên đi mọi thứ lên cũng không đến tìm ngày mà đợi đến khi quá trình xoá bỏ kí ức kết thúc mới xuất hiện.
“Hạ Duy lể tình cậu theo tôi từ nhỏ tôi không giết cậu, nhưng tôi cũng không để cậu tự do được, đưa đi.”
Hạ Duy suy cho cùng cũng là anh trai của Hạ Tình, hắn cũng không thể làm những việc hành hạ với anh được, lên hắn chỉ nhốt anh lại rồi đợi một thời gian sẽ điều đi nơi khác.
Khi Hạ Duy được đưa xuống, đi ngang qua Bạc Vũ Thần anh đã nói với hắn một câu.