Đang Livestream Thì Bị Con Cưng Hào Môn Thổ Lộ

Chương 43



Thành phố A vốn âm u đã một thời gian, dạo gần đây trời mới quang đãng nên Hứa Tề Tư cũng ra ngoài vẽ phong cảnh được mấy ngày rồi.

Mấy ngày này Lâm Khả Thiến và Mạc Nghiêm Tường khi rảnh rỗi mới tới công viên chơi, chỉ có Nguyễn Ôn Tịch bầu bạn với cậu suốt cả hành trình.

Một người yên lặng vẽ tranh người còn lại chuyên tâm sửa nhạc phổ, mỗi lần bọn họ đều chọn một góc khác nhau trong công viên để ngồi, khung cảnh rất hài hòa và yên bình.

Mãi cho đến hôm thứ bảy, do buổi chiều Hứa Tề Tư còn phải livestream nên bọn họ đành phải gián đoạn một ngày.

Giữa trưa sau khi ăn cơm xong, Hứa Tề Tư trở về phòng mình sửa sang lại các bức họa trong mấy ngày vừa rồi.

Qua năm buổi chiều tổng cộng cậu hoàn thành được bốn bức tranh cây cối và phong cảnh. Mỗi một bức đều là những cảnh mà cậu tỉ mỉ vẽ từng nét, nhưng càng về sau không biết khi nào trong tranh của cậu lại xuất hiện hình bóng Nguyễn Ôn Tịch.

Có lẽ bởi vì lần đi vẽ phong cảnh này mục đích là muốn rèn luyện khả năng vẽ tranh khi có người khác xung quanh nên Nguyễn Ôn Tịch không chủ động xem qua mấy bức tranh của cậu. Mỗi lần ra ngoài, có khi Nguyễn Ôn Tịch còn chuyên tâm sáng tác hơn cả Hứa Tề Tư, mãi cho đến khi cậu thu dọn đồ xong xuôi mới gọi Nguyễn Ôn Tịch cùng nhau trở về nhà.

Mỗi bức tranh Hứa Tề Tư đều có ghi mốc thời gian và địa điểm rõ ràng ở bên dưới, cậu xếp gọn gàng lại rồi đặt nó vào cái kệ sách đựng tranh mà Nguyễn Ôn Tịch đã mua cho cậu.

Trên kệ hiện tại không có nhiều tranh họa hay sách, sau khi xếp vài bức tranh lên nhìn không khác gì như ban đầu, nhưng nếu liên tục hằng ngày tích lũy theo năm tháng, có lẽ sẽ có ngày lấp đầy được những khoảng trống đó.

Hứa Tề Tư nhìn kệ sách, trong đầu lại vô thức hiện ra hình bóng Nguyễn Ôn Tịch.

Ngay cả chính cậu cũng không ngờ sẽ có ngày cậu còn có dũng khí tiếp tục cầm bút vẽ lên một lần nữa.

Hứa Tề Tư nghĩ nghĩ rồi quyết định lên lầu đi tới gian phòng để trống.

Vốn định chờ khi mùa xuân ấm áp tới, nơi này sẽ được bố trí thành nhà kính trồng hoa nên tường xung quanh đã được thay bằng kính trong suốt như một căn phòng bằng kính nhỏ.

Giá vẽ và dụng cụ vẽ được đặt ở chính giữa phòng, lúc này ánh nắng chiếu vào xuyên qua lớp kính trong suốt nhu hòa bao lấy căn phòng.

Đêm qua Hứa Tề Tư đã tới đây vẽ tranh, trên giá vẽ vẫn còn bức tranh vẽ bầu trời sao dang dở.

Cậu lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, sau đó sà mình vào chiếc sô pha mềm mại kế bên rồi mở group 'Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái' lên. Do dự một hồi mà cậu vẫn không có can đảm gửi tấm hình này vào trong group.

Khi Nguyễn Ôn Tịch đi vào, đập vào mắt anh là vẻ mặt rối rắm của người đang nằm trên sô pha.

Anh không nhịn được khẽ cười, đi qua hỏi: "Sao em lại nằm ở đây mà mặt ủ mày chau thế?"

"Anh Ôn Tịch." Hứa Tề Tư thấy Nguyễn Ôn Tịch đi vào, thoáng ngồi thẳng dậy, "Sao anh Ôn Tịch lên đây?"

Nguyễn Ôn Tịch quơ quơ nhiệt kế trong tay:

"Anh lên kiểm tra nhiệt độ và độ ẩm trong phòng sau khi lắp máy sưởi, nếu đã đủ thì có thể bắt đầu bài trí thành nhà kính, không cần chờ tới mùa xuân năm sau."

Nghe anh nói, Hứa Tề Tư không khỏi mong chờ:

"Thật không?"

Nguyễn Ôn Tịch gật đầu: "Thật. Qua vài hôm nữa sẽ có tuyết rơi, đến lúc đó thời gian ra ngoài sẽ ít đi rất nhiều, chúng ta nhanh chóng bài trí nơi này thì em có thể tìm cảm hứng vẽ tranh ở đây."

Từ sau ngày ở văn phòng, Nguyễn Ôn Tịch luôn tận sức để cho Hứa Tề Tư có một không gian và điều kiện vẽ tranh tốt nhất.

Hứa Tề Tư cảm nhận được dụng tâm của anh, đáy lòng ấm áp đáp: "Cảm ơn anh Ôn Tịch."

Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười, anh lại hỏi: "Vậy còn em thì sao? Tiểu Thất đang gặp khó khăn gì à?"

Hứa Tề Tư gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Vốn dĩ có chút khó khăn, nhưng bây giờ tôi đã thông suốt rồi."

Thấy thế, Nguyễn Ôn Tịch cũng không truy hỏi tiếp: "Vậy là tốt rồi. Nếu gặp vấn đề khó khăn nào không giải quyết được thì tới tìm anh, lúc nào cũng được, không tiện nói thì em có thể tin nhắn cho anh."

Hứa Tề Tư nhẹ nhàng gật đầu 'Vâng' rồi tiếp tục nằm ngả người dựa vào sô pha, gửi bức ảnh vào group gia đình, hoàn thành việc mà cậu do dự hồi nãy.

[744: *hình ảnh*]

[Kỳ Kỳ Tử:!!]

[Kỳ Kỳ Tử: Nhìn nét vẽ quen quen.....Là anh hai vẽ hả?!!!]

Hứa Tề Kỳ là người đầu tiên trả lời, cô liên tiếp gửi dấu '!' thay cho sự phấn khích của mình.

Hứa Tề Tư không khỏi bật cười, cậu gõ chữ trả lời.

[744: Ừm.]

[744: Vẽ từ tối hôm qua, còn chưa có xong.]

[Hiền: Tiểu Thất muốn bắt đầu vẽ tranh lại một lần nữa sao?]

[Mama: Cái gì? cái gì? Tiểu Thất con bắt đầu vẽ tranh lại rồi sao?]

[Baba: Có thật không?]

Mọi người trong nhà ai cũng nhận được tin tức.

Hôm nay là ngày nghỉ, vừa vặn xong giờ cơm trưa nên mọi người hiện tại đang rất rảnh rỗi.

Cậu tiếp tục trả lời.

[744: Ừm, đã được vài ngày rồi.]

[744: Ban đầu là cùng anh Ôn Tịch đến công ty của nhà anh ấy, ở trong văn phòng của anh Ôn Tịch vẽ.]

[744: Gần đây trong nhà anh Ôn Tịch cũng đang bài trí một chỗ rất thích hợp để vẽ.]

[744: Dạo gần đây còn cùng nhau ra ngoài vẽ phong cảnh.]

[Kỳ Kỳ Tử: Xem ra Nguyễn nhị thiếu kia quả thật không gạt người.]

'Kỳ Kỳ Tử vừa thu hồi tin nhắn'

[Hiền:?]

[Hiền: Em đứng đó, bây giờ anh qua phòng em!]

Sau đó group gia đình rơi vào trạng thái yên tĩnh một lúc, chắc chắn là Hứa Tề hiền và ba mẹ giờ này đều đi tìm Hứa Tề Kỳ hỏi đầu đuôi cho rõ mọi chuyện.

Lại qua thêm một lúc, ba mẹ Hứa mới gửi một tin nhắn vào group.

[Baba: Thế nên sự tình năm đó, đứa trẻ nhà họ Nguyễn kia có nói gì với con không?]

Bình thường ba Hứa ở nhà khá nghiêm, Hứa Tề Tư theo bản năng ngồi ngay ngắn thành thật trả lời.

[744: Anh Ôn Tịch nói sẽ điều tra rõ ràng sự việc năm đó.]

[744: Còn nói cho dù con không đồng ý thì anh ấy cũng sẽ không bỏ qua cho những người đã gây tổn thương cho con.]

[Mama: Xem ra đứa nhỏ này quả thật là người đáng tin cậy.]

[Hiền: Nhưng lúc đó nhà chúng ta đã thử tra qua, quả thật không tìm thấy chứng cứ.....Hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, cậu ấy muốn tra từ đâu?]

[Kỳ Kỳ Tử: Cái này để em!]

[Kỳ Kỳ Tử: Nguyễn nhị thiếu nói tra không ra thì dùng chút thủ đoạn, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.]

[Baba:?]

[Baba: Con đừng đóng cửa phòng, bây giờ ta qua đó.]

[Kỳ Kỳ Tử: Đừng, ba với mẹ đừng qua nữa mà TT~TT]

[Kỳ Kỳ Tử: Có gì ba cứ nhắn trên đây đi, như vậy tiểu Thất cũng có thể biết, đúng không anh? *chân thành*]

Nhìn dòng tin nhắn cuối, Hứa Tề Tư dám chắc bộ dáng Hứa Tề Kỳ đang cắn răng hối hận vì tay nhanh hơn não, cậu đành phối hợp theo cô.

[744: Ừm, cụ thể anh Ôn Tịch muốn điều tra như thế nào thì con cũng không rõ lắm.]

Có lẽ vì để ba Hứa quên đi chuyện tới phòng mình nên Hứa Tề Kỳ lập tức đem những gì mình biết nói hết tuồn tuột.

[Kỳ Kỳ Tử: Từ sau ngày gặp mặt nói chuyện với Nguyễn nhị thiếu, anh ấy có nhờ con tìm danh sách bạn học cùng lớp năm đó của anh hai.]

[Kỳ Kỳ Tử: Kế đó Nguyễn nhị thiếu cũng hay tìm con để xác nhận một số chuyện, nhìn dáng vẻ giống như đang thực hiện từng bước theo kế hoạch.]

[Kỳ Kỳ Tử: Lúc đó trong lớp nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có người nào đó biết một chút gì đó]

[Hiền: Nhưng những người đó chưa chắc họ chịu nói ra.]

[Kỳ Kỳ Tử: Hầy, chẳng phải do lúc đó anh cả và ba mẹ cứ băn khoăn lo này lo nọ nên mới không tra được đó sao!]

[Kỳ Kỳ Tử: Dù sao đi nữa thì em vẫn cảm thấy Nguyễn nhị thiếu đáng tin cậy hơn mọi người.]

[Hiền:? ]

[Hiền: Em đây là bắt đầu khuỷu tay chìa ra ngoài rồi sao?]

[Baba: Cách làm này không giống tác phong nhà bên đó cho lắm....]

[Baba: Tiểu Thất, Nguyễn Ôn Tịch có nói chuyện này với con không?]

Đề tài lại quay trở về mình, Hứa Tề Tư nhìn tin nhắn ba Hứa gửi tới rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch đang đo số liệu bên kia.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, anh nghiêng đầu nhìn sang, mỉm cười hỏi:

"Sao thế?"

Hứa Tề Tư ngoan ngoãn trả lời: "Ba tôi có chút chuyện muốn hỏi anh Ôn Tịch, hỏi anh tính điều tra chuyện sao chép như thế nào?"

Nguyễn Ôn Tịch chớp mắt, anh phản ứng chậm một nhịp hỏi: "Em và mọi người đang nói tới chuyện đó sao?"

Hứa Tề Tư gật đầu, không chắc mình hỏi như vậy có đúng không: "Tôi có phải.....đã quấy rầy đến kế hoạch của anh Ôn Tịch không?"

Nguyễn Ôn Tịch cười trấn an: "Sao lại nói như vậy. Trước đó anh cũng nghĩ tới việc liên hệ với người nhà của em, chẳng qua là anh vẫn chưa có lý do thích hợp nào. Em giúp anh hỏi bác trai một chút, anh có thể dùng điện thoại của em để nói chuyện trực tiếp với bác ấy không?"

Hứa Tề Tư: "A? Để tôi hỏi một chút."

Nói xong cậu lại cúi đầu gõ chữ tiếp.

[744: Anh ấy hỏi có thể trực tiếp dùng nick của con để nói chuyện trực tiếp với ba có được không?]

[Kỳ Kỳ Tử: Ể? Hai anh đang ở bên cạnh nhau à?]

[Kỳ Kỳ Tử: Anh hai không ở trong phòng sao?]

[744: Ừm, anh đang ở nhà kính lầu ba, bức ảnh anh vừa gửi được chụp ở đây.]

[Hiền: Cậu ta ở bên cạnh nhìn em nhắn tin à?]

[744: Không có, anh ấy đang đo nhiệt độ phòng.]

[Hiền:?]

[744: Phòng này chuẩn bị trang trí thành nhà kính trồng hoa, anh Ôn Tịch nói muốn tự tay mình bố trí hết.]

[Kỳ Kỳ Tử: Em nhớ hình như anh hai rất thích trồng hoa cỏ đúng không?]

[Kỳ Kỳ Tử: Giúp anh hai trang trí hả?]

[Kỳ Kỳ Tử: *mặt quỷ*]

[744: Xem như là vậy....đi?]

[Mama: Đứa nhỏ này khá đấy!]

[Hiền: Dừng, dừng! Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, mọi người đừng có lạc đề]

[Baba: Nếu cậu ấy đồng ý vậy thì để ba nói chuyện riêng với cậu ấy.]

[744: Vâng.]

Hứa Tề Tư trả lời xong, ba Hứa liền gọi điện thoại tới.

Cậu ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Nguyễn Ôn Tịch: "Ba tôi muốn nói chuyện trực tiếp với anh Ôn Tịch, vậy tôi về phòng trước."

Nguyễn Ôn Tịch gật đầu: "Được, đợi lát nữa xong anh đem tới phòng trả em."

Hứa Tề Tư gật đầu, đứng dậy xuống lầu về phòng mình nằm.

Qua một hồi lâu, Nguyễn Ôn Tịch gõ cửa phòng đưa điện thoại cho cậu.

Hứa Tề Tư còn có chút bất an: "Ba tôi, ông ấy có.....nói gì không?"

Sử gia là thế gia trong lĩnh vực nghệ thuật lâu đời, hiện tại ông nội Sử Tra Nam đang là gia chủ. Lão nhân gia rất có danh vọng, cũng rất bao che cho người nhà. Lúc trước nhà bọn họ cũng vì kiêng kị nhà họ Sử nên mới không dám mạnh mẽ tra tiếp.

Nguyễn Ôn Tịch chỉ trấn an nói: "Yên tâm, anh đã thương lượng với bác trai, chuyện này giao cho anh toàn quyền phụ trách. Trước Tết Âm Lịch anh sẽ cho bác trai một đáp án vừa lòng."

Hiện tại đã là ngày 10 tháng 12, từ đây đến Tết Âm Lịch còn hơn hai tuần nữa. Dựa theo lời Nguyễn Ôn Tịch nói chính là muốn giải quyết hoàn toàn chuyện cũ trong thời gian ngắn như vậy?

Hứa Tề Tư lo lắng hỏi: "Như vậy có phiền phức đến anh Ôn Tịch không? Tháng hai năm sau anh còn có trận thi đấu quốc tế, chuyện năm đó đã qua lâu như vậy tôi cũng không còn để ý nữa."

"Anh biết em không vội, nhưng người sốt ruột lại là anh." Nguyễn Ôn Tịch xoa đầu cậu, anh không tiếp tục nói về chuyện này nữa, "Không còn sớm nữa, em nghỉ trưa đi, không phải buổi chiều em còn có buổi livestream sao? Nếu không nghỉ ngơi thì chiều nay không có tinh thần đâu."

Hứa Tề Tư biết anh không muốn thảo luận nữa, ngoan ngoãn gật đầu đáp, sau khi tạm biệt Nguyễn Ôn Tịch thì đóng cửa chuẩn bị ngủ trưa.

Trước khi ngủ, cậu mở điện thoại lên một lần nữa, thấy tin nhắn ba Hứa gửi tới không lâu.

[Baba: Đứa trẻ này quả thực rất khá, người tốt năng lực cũng mạnh."

[Baba: Chờ khi nào rảnh rỗi con dẫn cậu ấy về nhà ăn bữa cơm đi. Chúng ta không thể không duyên không cớ để người ta vất vả như vậy.]

Hứa Tề Tư còn nhớ mới hồi nào cả nhà đều rất cảnh giác đối với Nguyễn Ôn Tịch, mà nhiều nhất chính là Hứa Tề Hiền và ba của cậu. Không ngờ chỉ một cú điện thoại mà thái độ đã chuyển biến nhanh như vậy.

Hứa Tề Tư nhìn dòng tin nhắn cuối cùng gửi đến, không khỏi nhớ tới ngày sinh nhật hôm đó Nguyễn Ôn Tịch đứng ngoài cửa chờ.

Có lẽ bọn họ nên mời anh ấy đến nhà ăn một bữa cơm mới đúng, cũng không biết anh Ôn Tịch có đồng ý hay không nữa.