Đắng Lòng

Chương 12: Anh Không Xứng.



Khúc Lệ San cô đơn ngồi trong căn phòng trống vắng, tâm trạng chán chường chả biết làm gì để giết thời gian qua ngày. Trên người mặc chiếc váy ngủ màu trắng mà hơn ba năm trước cô mua trong dịp sinh nhật của mình, đôi chân thon dài trắng nõn bước từng bước đi chậm rãi hướng về phía ô cửa sổ nhỏ.

Ánh nắng xế chiều rực rỡ rọi lên làn da trắng hồng của người phụ nữ, Khúc Lệ San trầm mặc ngồi trên khung cửa sổ, ánh mắt chất chứa nét u buồn dõi ra phía xa xăm, ngắm nhìn sự chuyển động của thời gian. Bên tai lặng lẽ nghe những âm thanh xào xạc của tán lá cây mỗi khi có làn gió mát lạnh tạt qua, chiếc rèm cửa mềm mại như những áng mây phất phơ trong gió, sau đó bao phủ lên cơ thể của Khúc Lệ San, dường như đang nhẹ nhàng bao bọc lấy nỗi cô đơn hiu quạnh có trong người cô vậy.

Khúc Lệ San mông lung suy nghĩ về tương lai, tự hỏi lòng mình liệu rằng cô có thể trụ nổi qua những tháng ngày lệ thuộc vào tâm trạng của người khác cũng như ánh mắt khinh bỉ của ai kia dành cho mình hay không?

Thời gian trôi đi thật nhanh, mới đó đã được hơn tháng cô bị gò bó trong gian phòng bí bách này. Kể từ sau khi biết tin Khúc Linh San không thể mang thai được, bao nhiêu bất mãn dường như người đàn ông chỉ biết tìm cách trút lên người cô, để cô hứng chịu những hậu quả mà cô đã gây ra.

Hai tay Khúc Lệ San đặt trên đầu gối, ngả tấm lưng mệt mỏi ra phía sau, dựa vào vách tường mát lạnh. Cô thở dài não nề, trong đáy lòng thầm than một tiếng. Cớ sao ông trời lại bất công với cuộc đời của cô đến vậy?

Mười năm yêu thầm, ba năm không vun đắp được tình yêu, không có được trọn vẹn của một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Đến bây giờ tự nhiên bắt ép trở thành vật thế thân sinh con cho người khác, Khúc Lệ San cảm thấy mình thật dễ dãi, để cho đối phương nắm được thóp yếu của mình, từ đó ngày ngày đem điểm yếu đó ra đe doạ cơ, khiến tinh thần cô trở nên kiệt quệ.

Vì một người mình yêu mà điên cuồng và bất chấp đến như vậy, cái giá phải trả lại là cả thanh xuân, cả một mạng sống của mình. Liệu có đáng không?

Khúc Lệ San cười mỉa mai với lòng mình, có đáng chứ sao không? Bây giờ đã lỡ bước đi trên con đường tình yêu đầy lận đận gian khổ này, muốn rút lui cũng đã muộn rồi. Nếu đã đặt niềm tin sai trái vào một mối lương duyên đầy mất mát và đau thương này, chi bằng cứ bước tiếp, đánh đổi cả cuộc đời này để chạy theo tình yêu mù quáng, không có hồi âm kia.

Bàn tay mảnh khảnh bất giác sờ lên chiếc bụng bằng phẳng của mình, trong lòng Khúc Lệ San cảm thấy bất an vô cùng.

Thời gian qua cứ cách hai ba ngày Lục Triết Tần tìm đến cô, ép cô phải quan hệ với anh ta. Mỗi lần đến đỉnh điểm người đàn ông không kiêng dè gì mà phóng thích tất cả những tinh hoa vào trong cơ thể cô. Một đêm hoan ái ba lần, cường độ chiếm đoạt mạnh mẽ như muốn ép khô thể lực trong cơ thể cô, muốn trong người cô sớm mang hình thành sinh linh bé nhỏ chảy dòng máu của hắn.

Mỗi lần nghĩ đến vấn đề mang thai con của hắn, Khúc Lệ San lại nghĩ đến đứa con trai tội nghiệp đã bị ả đàn bà thâm độc kia hãm hại. Cô đâu còn tâm trạng để nghĩ đến việc mang nặng đẻ đau sinh con, sau đó ngang nhiên bị tước đoạt đi quyền nuôi dưỡng.

Khúc Lệ San kháng cự vô ích, mỗi khi bị người đàn ông động chạm y như rằng cơ thể của cô không thể đè nén nổi ham muốn dục vọng, mềm nhũn dưới những động tác mạnh mẽ và hung hãm mà đối phương trao cho.

Hoan lạc trong sắc xuân là thế, nhưng Lục Triết Tần đâu hề hay biết. Sau những trần ân ái cuồng phong qua đi, Khúc Lệ San nhìn bóng hình anh khuất dạng sau cánh cửa, không chậm trễ thêm giây phút nào mà vội vàng ôm thân mình đau nhức chạy vào trong toilet, khoá trái cửa lại. Mệt mỏi ngồi trên bồn cầu, ngón tay thon dài được cắt tỉa gọn gàng đưa sâu theo lối vào bên trong hạ thể, ra sức moi móc, đùn đẩy hết những thứ ô nhuế ra bên ngoài.

Hai tháng tiếp theo cứ lặng lẽ trôi đi, cảm giác thân hình của cô có chút thay đổi. Lục Triết Tần đẩy cửa bước vào, trên tay cầm que thử thai, không nói cũng chẳng rằng vứt que thử thai lên giường. Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, ra hiệu cô vào trong phòng vệ sinh thử que.

Khúc Lệ San biết điều, cô lặng lẽ cầm que thử thai vào trong toilet. Vài phút sau cô bước ra, đưa que thử thai đến trước mặt người đàn ông.

Phía trên que thử hai hiện rõ một vạch, Lục Triết Tần nhíu mày, không tin vào kết quả mà mình cầm được trên tay. Rõ ràng suốt hai tháng qua hắn vẫn đều đặn làm việc duy trì giống nòi, thậm chí còn biết được ngày không an toàn mà cư.ỡ.ng ép cô phải thoả mãn thú tính của mình. Vậy mà kết quả nhận lại con số không, Lục Triết Tần không tin thể lực mình lại yếu đến như vậy, không thể làm cho phụ nữ có thai. Sắc mặt người đàn ông tối sầm lại, trong lòng anh ngờ vực, hoài nghi cô dùng thủ đoạn phòng tránh sau lưng mình.

Siết chặt que thử trong lòng bàn tay, trong mắt Lục Triết Tần tràn đầy sự khinh miệt, sắc mặt anh từ đầu đến cuối không thay đổi, hướng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Khúc Lệ San.

"Khúc Lệ San, cô dám dùng chiêu trò để đối phó với tôi sao?"

Khúc Lệ San nhướng mày nhìn người đàn ông trước mắt, gương mặt nhàn nhạt không biểu lộ cảm xúc, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên để lộ một nụ cười lạnh. Hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhã ngồi trên giường hai chân véo chéo lại với nhau, ánh mắt đầy sự khiêu khích đối diện với ánh nhìn tràn đầy vẻ giận dữ của người đàn ông.

"Triêu trò dùng để đối phó qua mắt anh sao? Ha, cản bản anh không xứng! Một kẻ yếu sinh lý như anh mà đòi tôi phải mang trong mình giọt máu của anh sao? Thật ghê tởm, nực cười!"

Sắc mặt của Lục Triết Tần trầm xuống, dường như lời nói của Khúc Lệ San đã chạm đến tôn nghiêm cao ngạo của người đàn ông. Ánh mắt của anh hừng hực tràn đầy sát khí, tay ném mạnh que thử thai xuống dưới đất. Đôi chân dài miên man dưới lớp quần âu đen thẳng tắp bước lại gần về phía Khúc Lệ San, ấn đường cau lại càng toát thêm vẻ lạnh lùng có trên người của anh.

Bốn mắt giao nhau, không một ai thốt lên lời. Bầu không khí bỗng chốc thay đổi, rơi vào trạng thái im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe rõ từng chuyển động kim đồng hồ treo trên bức tường.

Lục Triết Tần vươn tay ra nắm chặt lấy cằm cô, ép khuôn mặt cô ngửa lên đối diện với ánh mắt sắc lạnh của hắn. Đối diện với ánh mắt chất chứa đầy mối nguy hiểm của người đàn ông, bất giác toàn thân Khúc Lệ San như bị thứ gì đó làm cho đông cứng không thể cử động được, mở miệng ra muốn nói nhưng cổ họng khô đắng khiến cho cô không thể thốt lên lời.

"Cô vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa!"

m thanh trầm khàn thoát ra của anh ta vô cùng lạnh lẽo, lực tay đang nắm lấy cằm của cô theo lời nói mà tăng lên, dùng sức bóp chặt lấy da thịt khiến cho Khúc Lệ San cảm thấy đau nhói. Nhìn khuôn mặt biến sắc của người đàn ông gần trong gang tấc, trái tim của Khúc Lệ San như đang rỉ máu, cơn đau xót bủa vây lấy tâm trí cô, khiến cho sống mũi của cô bất giác cay xè. Hốc mắt ẩm ướt như muốn ép dòng lệ sầu bi lăn trào ra bên ngoài, để gột rửa đi những cảm giác đớn đau đang tồn tại trong con tim cô.

Ánh mắt Khúc Lệ San kiên định nhìn thẳng, cố gắng hít một hơi thật sâu sau đó thở dài trút bỏ gánh nặng, toàn thân thả lòng. Đôi môi khô khốc mấp máy, điều chỉnh tâm trạng phức tạp có trong người, gượng cười mà cố rặn ra thành tiếng.

"Anh không xứng! Tên yếu sinh..."

Khúc Lệ San chưa kịp nói dứt câu, cơ thể cô bị sức mạnh nào đó đẩy ngã nằm cố định trên giường. Tiếp theo đó, thân thể cường tráng của người đàn ông đè lên cô, hai chân quỳ trên giường giam giữ một bên chân của cô lại. Một bàn tay vươn ra thô lỗ túm chặt lấy mái tóc rối đã mấy ngày nay chưa được chải của Khúc Lệ San, con ngươi tràn đầy sự phẫn nộ nhìn đăm chiêu lấy cô, tựa hồ như một con mãnh thú bị bỏ đói nhiều ngày, khi thả ra lộng hành tứ phương ngắm nhìn mục tiêu, muốn ăn tươi nuốt sống lấy con mồi nhỏ bé trong tầm mắt, khoé miệng của Lục Triết Tần nhếch lên cười nhạt, dáng vẻ cường ngạo đánh vào thị giác của cô.

"Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi! Khúc Lệ San, tôi nói cho cô biết, nếu như cô không yên phận làm tròn bổn phận của mình thì đừng có trách tại sao đời lại lắm bất công! Tính tôi như nào cô là người hiểu rõ nhất! Đừng tưởng tôi cần đến cô mà cô ra vẻ ta đây ngạo nghễ, được nước lấn tới, không phân biệt phải trái trắng đen! Nếu cô còn ngoan cố, người luôn luôn chịu thiệt là cô và người thân của cô! Khôn hồn thì ngoan ngoãn nghe theo những gì mà tôi đã sắp đặt, đừng giở thói ương ngạnh, tạo phản với tôi, bằng không sau này đừng có hối hận những gì mà tôi đối xử lại với cô!"

Khúc Lệ San nhìn chằm chằm vào con ngươi đầy huyết khí của người đàn ông, lặng lẽ tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt của anh. Song, đối với những lời nói đe doạ quá đỗi quen thuộc này, cô không có nhã hứng để tâm đến.

"Lục Triết Tần, cái bài văn mẫu này tôi nghe đi nghe lại đến thuộc lòng trong đầu rồi! Anh không còn lời hăm doạ nào mới mẻ khác sao?"
— QUẢNG CÁO —