Đắng Lòng

Chương 37: Nuối Tiếc.



Trợ lý nhìn khuôn mặt không có một chút máu nào của Lục Triết Tần, không còn lời nói nào cũng không muốn an ủi anh nữa.

Anh ta rất bình thản mà rời đi, không có bất kỳ đau đớn nào, nhưng trong đầu vừa nghĩ tới cái thi thể toàn là máu, rơi tơi tan tành kia, cuối cùng cái gì cũng nói không nên lời.

Lục Triết Tần bỗng nhiên ôm mặt cười lớn một tiếng: “Cô ta sao mà biết sợ đau sao? Sống sờ sờ mà đâm bản mình năm nhát dao, mỗi một nhát dao đều đâm rất hung hãn...”

Lục Triết Tần như bị điên thật rồi, không ngừng tự nói nhảm một mình: “Chắc mấy người đang hợp lực diễn kịch cùng cô ta đúng không? Thật nực cười! Tất cả đều là dối trá!”

Vị bác sĩ kia vẫn còn đứng ở đó, lên tiếng nói:

“Thi thể của cô Khúc Lệ San đang ở trong phòng chứa thi thể. Anh có muốn gặp cô ấy lần cuối không?”

Phải mất một lúc lâu sau, Lục Triết Tần mới xoay người lại, trong đại não không ngừng vang vọng đến câu nói của bản thân mình, cô ấy thật sự đã chết rồi, thế giới này không còn người thích anh một cách điên cuồng và bất chấp như thế này nữa rồi.

Lục Triết Tần bạc tình, phũ phàng ngay lập tức:

“Không cần! Tôi và cô ta không có quan hệ gì hết! Các người cứ ở đó mà diễn kịch đi! Cô ta yêu tôi biết nhường nào, đâu thể nói chết là có thể dễ chết như vậy được?”

Nói rồi Lục Triết Tần quay người gọi tới người trợ lý đang đứng ở phía xa:

“Nếu như cô ta muốn diễn kịch với tới, thì tôi cũng diễn tới cùng. Lâm, cậu gọi người hỏa táng cô ta đi! Cô ta thích...”

Khúc Lệ San thích cái gì... Lục Triết Tần thật sự không không biết!

Bây giờ cô và Lục Triết Tần không còn quan hệ gì hết nữa rồi! Anh cần gì phải biết cô thích cái gì nữa!

Lục Triết Tần xoay người rời đi, nhưng cớ sao bước chân của anh lại nặng trĩu đến như vậy. Cả người Dương như bị hút tại một chỗ, giờ này phút này, lòng anh đớn đau từng đợt một.



Phút chốc màn đêm buông tới.

Ngoài trời bây giờ nổi cơn giông, gió lạnh thổi tới.

Lác đác hạt mưa rơi xuống, lát sau, trời đổ trận cơn mưa rào.

Giọt mưa phủ đầy trên con đường nhỏ vắng tanh. Ở đâu đó có một người đàn ônb lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế gỗ năm ấy chỉ để nhìn dòng người hối hả bước đi nhưng tìm hoài chẳng thấy bóng dáng của một người đâu.

Lục Triết Tần lại nhớ đến những ngày tháng người con gái ngồi trong tù, sau những buổi làm việc đầy mệt mỏi. Anh tấp vào một cái ghế đá trên đường, nhìn ánh chiều tà buông mình xuống thành phố tấp lập.

Lục Triết Tần thoáng nghĩ, nếu mặt trời và mặt trăng có suy nghĩ và cảm xúc như con người, thì liệu nó có cảm thấy mệt mỏi như anh không? Ngày nào cũng lập đi lập lại một chu kì hay nó sẽ cảm thấy hạnh phúc khi làm tròn được sứ mệnh của mình?

Còn anh, ngày nào cũng vùi đầu vào công việc, để quên đi hình bóng người mà mình cho là căm ghét nhất.

Lục Triết Tần cứ ngẩn người một mình như thế nó có cảm thấy đơn độc không? Chậc, lâu lâu người đàn ông lại có những suy nghĩ rỗng tuếch như vậy.

Giây phút như đang ngưng lại…

Lục Triết Tần dựa vào thành ghế gỗ, ngửa khuôn mặt thất thần của mình lên, hứng chịu những hạt mưa nặng trĩu từ trên cao rơi xuống.

Trong đầu không ngừng nghĩ suy một điều mà trước nay anh chưa từng để ý đến.

Tại sao năm đó anh lại quen cô chứ?

Ước gì ngày đó anh không nghĩ quẩn, có như vậy hai người mới không gặp được nhau, cuộc sống của cô cũng sẽ tốt lên.

Nếu như ngày đó anh không để tâm đến cô gái năm xưa, cô đến tỏ tình theo đuổi anh, nhất định anh sẽ chấp nhận và yêu thương cô vô bờ bến.

Nếu như… nếu như…



Tất cả chỉ là giả thuyết.

Thời gian một khi trôi chẳng thể quay lại.

Giá như quy luật hoán đổi tồn tại, anh ước gì mình quay trở về quá khứ, chuộc lại lỗi sai lầm của mình.

Mu bàn tay trái khẽ đưa lên đập nhè nhẹ vào một bên đầu, Lục Triết Tần cố kéo bộ não đang đình công quay lại hoạt động.

Người đàn ông tự hỏi lòng mình rằng, anh hiện tại đang nuối tiếc sao?

Nuối tiếc chứ sao không?

Sự thật phũ phàng đã vả vào mặt anh một cú đau đớn, sao anh lại không đau lòng, không thể hối tiếc cơ chứ.

Bây giờ ngoảnh đầu lại, mọi thứ hoá hư vô.

Không còn người con gái ngày đêm theo sát anh, giọng nói mềm mại, hương thơm dịu nhẹ giúp mỗi buổi tối anh có giấc ngủ sâu nữa rồi.

Lục Triết Tần không thể nào chấp nhận nổi sự thật này! Anh đã quá tuyệt vọng khi nghe sự thật phũ phàng ấy.

Tự nhủ bản thân mình đó là kế hoạch lạt mềm buộc chặt như bao lần khác của cô. Khi cô chơi đùa chán rồi, tự khắc sẽ quay trở về bên anh.

Lục Triết Tần trở về căn biệt thự của mình, toàn thân anh ướt sũng như chuột lột. Anh đẩy cửa phòng bước vào, không thèm thay quần áo nằm vật ra giường.

Châm cho mình điếu thuốc, vị dưa hấu hoà vào khoảng không trước mặt, chẳng biết từ khi nào trên người Lục Triết Tần cũng thoang thoảng vị này.

Lục Triết cứ như thế, để từng làn khói, từng mảng màu xâm chiếm. Ánh mắt anh nhìn lên bầu trời âm u phía ngoài cửa sổ, chẳng có một điểm cố định, cứ thế, để nó diễn ra như các đám mây trên trời vậy, thả mình để gió đưa đi.