Đang Thi Mà Nhỡ Tay Chọt Vô Mông Giáo Viên Thì Làm Sao Bây Giờ?

Chương 9



Đùa thôi, tôi đây là một thanh niên ba tốt, nhỡ đến quán bar bị người ta kiểm hàng thì làm sao bây giờ, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ tốt trinh tiết của mình, chờ người kia đến cướp.

Năm ngoái ông anh họ tôi có mở một quán bar, khai giảng học kỳ này xong tôi liền đến đó lo chân keyboard cho ban nhạc, hình như là bởi vì người chơi keyboard chính thức kia bị bắt về nhà thi công chức hay gì đó. Hôm đi chúc Tết nghe mẹ tôi kể tôi có luyện piano bèn muốn cận thủy lâu đài(*) mà đem tôi qua. Tôi đến xem thử hai lần, là một rock band, lúc trên sân khấu thì cứ gào loạn cả lên, nhưng mọi người lại rất thoải mái thẳng thắn với nhau, thấy tôi tuổi còn nhỏ còn đặc biệt chăm sóc tôi, hơn nữa tiền lương cũng có, thế nên tôi ở lại làm, dù sao thì trong lúc in relationship cũng phải có chút thực lực kinh tế mà.

Hôm nay là thứ sáu, tối đến tôi theo lịch mà đến bar đánh đàn, mỗi tuần có hôm đó là nhiều người nhất, dù sao cuối tuần cũng không cần dậy sớm nên đêm thứ sáu có thể làm được. Lúc đó, bầu không khí đã high như đang trong cái nghi thức tà giáo cuồng hoan gì đó, nửa giờ biểu diễn được kéo dài đến gần hai giờ, đến lúc kết thúc, giọng hát chính đã không lên nổi mà tay tôi nhấc lên cũng không xong.

Sau khi kết thúc, chúng tôi liền đi đến ghế dài ngồi tán gẫu, làm như người xưa ngồi hóng gió dưới gốc cây, tôi mờ mịt hỏi họ làm thế nào để nhanh bắt được người về tay, dù sao thì đây cũng là các anh em rock&roll, chuyện ứ ừ cũng là một trong những khởi nguồn cảm xúc của họ, người nào cũng thân kinh bách chiến. Đám người điên này phỏng chừng cực kỳ có hứng thú, vừa nghe tôi nói mình đang in relationship liền lập tức gào rú kêu tôi mau thú tội, còn tranh nhau truyền thụ kinh nghiệm cho tôi. Tay bass Thành ca không biết từ chỗ nào trong bộ trang phục biểu diễn y như mảnh vải rách của anh ta lấy ra một cái USB nhét vào tay tôi, mọi người đều cho tôi một ánh mắt ai cũng hiểu mà, tay trống Đạt Tử làm vẻ lưu manh ngậm điếu thuốc, đầy mặt tang thương nhớ đến chuyện khi xưa cùng một tay trống ở band khác, là một màn tay trống tương ái tương sát, qua lại thế nào lại cùng nhau làm một nháy, rồi lại quay ra đoạt địa bàn một trận, uống say rồi lại chọc nhau, lúc viết ca khúc thì chửi nhau tanh bành, đến giờ vẫn thỉnh thoảng lôi ra làm chuyện mà đùa nhau nữa.

Tôi:...

Quả nhiên, yêu đương như lái xe vậy, tân tài xế thì đi cẩn thận từng chút, mà mấy lão già đời thì chẳng ngại ngần đạp chân ga, hận không thể phóng ra ngoài địa cầu luôn.

Tôi thắm thiết cảm nhận được cảm giác ưu thương, một câu cũng không muốn nói, ngồi yên nghe bọn họ khoác lác. Có điều, mấy chuyện hư hỏng kia không biết đã bị thêm mắm dặm muối vào bao nhiêu lần, mọi người đều ồn ào không muốn nghe, được một lúc thì lại tập trung hỏa lực lên người tôi. Mới đầu tôi cảm thấy xấu hổ, không muốn nói, kết quả bọn khốn kiếp kia lại ỷ đông hiếp yếu, bắt đầu cấu kết với nhau chuốc cho tôi một đống rượu, trong miệng đều nói cái gì mà tình nghĩa huynh đệ, vậy mà toàn trộn whisky với bia vào với nhau, sinh viên như tôi thì chống đỡ làm sao được với kiểu uống đấy, tới tấp một hồi liền thất thủ.

Cho nên lúc thấy cái bàn rượu xoay tròn, tôi liền biết là mình say rồi, thực sự hố rồi. Vậy nên liền quyết định nhân lúc còn chút ý thức thì phủi mông bỏ đi. Kết quả đám kia như ong vỡ tổ kìm người tôi cướp điện thoại, moi cho bằng được tên Hạ Thần rồi gọi cho anh, báo địa chỉ quá bar để anh tới đón tôi, sau đó cả đám đều lấy dáng vẻ để bọn anh khảo sát người yêu cho chú em.

Tuy rằng tôi không muốn Hạ Thần nhìn thấy bộ dáng thanh niên bất lương này của mình nhưng trong lòng vẫn ẩn ẩn nở hoa, vì lẽ đó liền say mèm nằm trên ghế không lên tiếng. Nhưng uống nhiều như vậy, chờ đến lúc Hạ Thần tới thì tôi vẫn còn ý thức nhưng một câu cũng nói không ra.

Lúc đó tôi không ý thức được là anh ấy đã đến, chỉ cảm thấy có người đỡ tôi lên, khoác cho tôi một cái áo bành tô cực dày khiến tôi có chút không thở nổi. Anh em bên cạnh thấy tôi đứng cũng không vững mà cứ ngã về phía Hạ Thần, rõ ràng có chút không thoải mái, cũng biết là bọn họ có hơi quá mức rồi. Liền lúng túng xếp thành hàng dưới ánh mắt khiển trách của Hạ Thần, nhìn anh kéo tôi rời đi.

Cảm giác bản thân như một cái chăn bông ấm nóng.jpg

Vì khác biệt thể trạng và chiều cao, Hạ Thần rất vất vả mới kéo được tôi về nhà, trong thang máy còn phải đỡ không cho tôi trượt chân xuống. Kỳ thực tôi muốn tự mình đi, nhưng uống nhiều rồi thì không còn khí lực, mỗi thời mỗi khắc đều đấu tranh với cơn buồn ngủ. Cuối cùng lúc về đến giường, hai người bọn tôi đều một thân mồ hôi nóng, trong hô hấp mang theo nhiệt khí, bầu không khi bỗng chốc chở nên ám muội. Hạ Thần có lẽ đã mệt quá rồi, nằm cạnh tôi thở dốc, mấy người nói xem, đã uống say thì làm sao nghe được âm thanh kiểu này cơ chứ, tôi liền bò dậy chặn miệng anh ấy lại, dùng miệng tôi và một nụ hôn sâu kiểu Pháp. 

Ầy, nhiệt tình như lửa mùa đông!

Lại nói về tôi, cho rằng chỉ khi không ngừng suy nghĩ con người mới có thể tiến bộ, vì lẽ đó mỗi lần uống say tôi đều thích suy ngẫm về vấn đề nhân sinh. Cũng tỷ như hiện tại, hai chúng tôi vừa nóng hầm hập vừa hôn nhau, tôi liền suy nghĩ vì sao bản thân lại có thể yêu người này đến thế?

À, phải rồi, người này lớn lên rất đẹp, là phần tử trí thức lại còn rất hài hước, ưu điểm tổng kết lại cũng ra một rổ, hơn nữa còn là một trong ba giáo viên được hoan nghênh nhất học kỳ này, được người yêu thích cũng không có gì là lạ.

Vậy vì sao anh ấy lại coi trọng tôi?

Vì tôi cao à? May mà tôi ở phía nam, 1 mét 8 vẫn còn được coi là xuất sắc. Tôi có đẹp trai không? Xét về tình hình ở tường tỏ tình thì có vẻ khả thi. Tôi có tiền sao? Trăm phần trăm giai cấp vô sản.

Ừm, bổ sung các dữ liệu liền cảm thấy bọn tôi có thể đạt thành hiệu ứng sản lượng tăng dần theo quy mô(**), đạt hiệu quả 1+1>2, rất có lợi cho phát triển xã hội, thúc đẩy toàn bộ nhân loại tiến bộ.

Ai, vậy đáng nhẽ tôi nên nói với anh ấy ngay từ ngày đầu gặp mặt, sẽ không chờ đến sau đó mới tìm tới, quá lãng phí thời gian!

Hả? Mà lúc đó vì sao tôi lại phải đi tìm ảnh ấy nhỉ?

À đúng rồi, lúc thi học kỳ tôi nhỡ chọc bút vào mông ảnh, nhưng mà tôi cũng đã xin lỗi rồi, còn tri kỷ đưa thuốc cho ảnh luôn.

Chờ chút, tôi mới chỉ đưa, đã bôi chưa?

... Hình như là chưa, vậy tôi nên thay anh ấy bôi thuốc rồi! Chỗ sau mông thì anh ấy tự bôi kiểu gì! Tôi thực sự quá sơ ý, làm bạn trai lại không biết chăm sóc như thế, may mà hiện tại tôi nghĩ tới, không thì nhỡ sau này vết thương chuyển xấu thì làm sao bây giờ, tôi nghe bạn cùng chuyên ngành nói qua là nếu nghiêm trọng thì có khi còn phải cắt bỏ, vậy chẳng phải hạnh phúc của bọn tôi quấn theo gió bay rồi sao (?? _??)

Nói là làm, tôi thả Hạ Thần ra, lật người anh ấy lại rồi bắt đầu cởi quần, nhưng mà lần đầu tiếp xúc thân mật như vậy khiến tôi có chút ngại, thế là vừa tiếp tục động tác trên tay vừa hôn anh ấy rời chú ý. Tôi nhớ hình như anh ấy đặt thuốc trong ngăn kéo, vậy nên liền vươn đến tủ đầu giường muốn tìm thuốc. Lúc này Hạ Thần đột nhiên đè tay tôi lại, ghé vào bên tai thấp giọng hỏi tôi đang làm gì. Tôi sợ khiến anh ấy tự ái nên không nói thẳng, cẩn thận mà nói với anh "Em xoa cho anh, sẽ không đau nữa". Hạ Thần im lặng một hồi không lên tiếng, quay đầu sang một bên không nhìn tôi nhưng tay vẫn giữ tôi thật chặt. Tôi mơ hồ cảm thấy anh ấy trở nên nóng hơn, haizz, quả nhiên là vẫn làm anh ấy khó chịu rồi, dù sao vết thương này cũng là lỗi của tôi, nhìn phản ứng hiện tại của anh tôi cực kỳ hổ thẹn, thế nhưng đây chính là lúc thể hiện năng lực bạn trai, tôi tuyệt không thể lui bước.

Nghĩ vậy, tôi liền nhẹ hôn lên cổ anh, cực kỳ dịu dàng nói cho anh ấy biết "Để em giúp anh, mọi việc cứ giao cho em, em sẽ làm chậm thôi, ngoan nào, đều là vì cơ thể của anh". Hạ Thần run nhè nhẹ, quay đầu nhìn tôi, lấy ra một đồ vật dạng ống trong ngăn kéo đưa tôi, rồi không làm gì nữa mà đáp "Được rồi, em làm đi, nhưng nhớ nhẹ một chút", sau đó liền nằm úp sấp xuống gối không nhìn tôi.

Ôi trời, tôi thấy anh ấy cũng chưa từng tự bôi đi, tuy rằng tôi nhìn không rõ lắm nhưng mà thuốc này còn chưa mở đây này, không có chút dấu hiệu dùng qua nào. Thiệt là, người này đối với thân thể mình không chăm sóc gì cả, sau này tôi nhất định phải chú ý quan sát anh.

Có điều, cũng không biết cái thuốc này là thuốc gì mà cứ trơn tuồn tuột, tôi uống say tay cũng không vững khiến mông Hạ Thần đều dinh dính nhơm nhớp, có điều tốt xấu gì cũng đã thoa xong, ngày sau sẽ tốt hơn thôi. Tôi lại vặn chặt thuốc, nhét vào ngăn kéo ở tủ đầu giường.

Lúc này giọng Hạ Thần lại như không tưởng tượng nổi mà vang bên tai tôi "Vậy là xong rồi à?"

A? Không phải sao? Chẳng nhẽ tôi còn cần phải thổi khô à?

Tôi nghi hoặc nhìn anh "Bôi xong thuốc rồi mà, để khô một hồi là có thể ngủ."

"Bôi thuốc? thuốc gì?" Anh xem ra còn kinh ngạc hơn cả tôi, con mắt mở to tròn, nom thật đáng yêu.(***)

Tôi cảm thấy có chút oan ức lại đau lòng, có ý tốt mua thuốc, anh ấy không cần thì thôi, lại tiện tay ném đi không nhớ tới, tuy rằng lúc đưa thuốc tôi chưa là bạn trai ảnh, nhưng mà không phải cứ không để trong lòng như thế đi. "Không phải mông anh bị em làm thương sao, tự anh thì không tiện bôi, em sợ anh bị nặng thêm nên mới giúp, sau này mỗi ngày em đều sẽ giúp anh bôi!" Nói xong lời cuối tôi còn thực vui vẻ, đến gần nhìn thẳng mắt anh thăm dò.

Hạ Thần nhìn tôi không lên tiếng, tôi tính toán, nghĩ anh ấy cảm thấy việc mình quên có lẽ xúc phạm tới tôi, vì lẽ đó nên có chút áy náy, có điều, là đàn ông thì tôi nên rộng lượng một chút, thế nên tôi liền hào phóng mà tỏ vẻ không để ý, đây là chuyện tôi phải làm. Lúc này Hạ Thần đột nhiên cười lớn, ôm lấy tôi lăn qua lăn lại, cảm thán, "Cậu nhóc nhà anh ngốc thật ngốc", vừa cười vừa nhéo nhéo tôi.

Gì chứ! Em chăm sóc anh như vậy mà anh dám nói bạn trai anh ngốc! Anh không quý trọng em à!

Tôi giận mà bổ nhào về phía anh, sau đó liền bắt đầu cù anh ấy, thế nhưng cù một hồi tôi liền thấy có chút không đúng.

Anh ấy chỉ mặc nửa trên, phần eo có chút lạnh, tôi cù một hồi liền bắt đầu ửng hồng. Cứ nửa trần truồng như vậy, tình cảnh này có chút quá tình sắc, mà anh ấy thì lại hơi mềm nhũn ra.

Tôi bắt đầu không kìm được mà tay lần mò dọc theo eo anh. Lúc cởi quần anh tôi đã bật điều hòa lên rồi, tôi cảm thấy tay tôi cũng ấm lắm, như Hạ Thần lại tựa như sợ lạnh mà tinh tế run lên, tôi nghi ngờ không biết có phải nhiệt độ chưa đủ cao hay không, lại không nỡ rời đi lấy điều khiển từ xa, liền ôm cả người kia dưới thân, để hai chân anh ấy đều kẹp giữa hai chân tôi, muốn khiến anh ấm áp đôi chút, lại khắc chế không được mà tiếp tục xoa xoa đối phương. Hạ Thần có vẻ bị tôi ép cho không quá thoải mái, bắt đầu nhẹ nhàng ngọ nguậy.

Kẻ đã bị rượu khiến đầu óc trì độn là tôi đây có chút tức giận.

Tôi bèn nằm xuống, ôm anh thật chặt từ sau lưng, hai chân vẫn kẹp lấy anh khiến anh không thể nhúc nhích, sau đó tay còn cố ý hướng về thân dưới của anh, nắm chặt rồi từ từ xoa nắn, cảm thụ độ cứng dần lên của đồ vật trong tay, nghe thấy anh ấy đột nhiên nặng nề thở dốc, run rẩy gọi tên tôi, tôi nhẹ nhàng liếm liếm gáy anh một chút mới thấy hài lòng. Lúc này Hạ Thần đột nhiên nghiêng đầu xấu hổ nhìn tôi, một lúc sau lại không kìm lòng được mà hôn tôi, thỉnh thoảng còn cắn tôi một cái cho hả giận.

Cắn đến nỗi khiến tôi cứng luôn rồi.

Một tay tôi giúp anh ấy, tay kia lại dùng sức khi trước ngực, khi ngang bụng lưu luyến xoa nắn, thân dưới phối hợp với tiết tấu tay, thỉnh thoảng lại đỉnh về phía hai chân anh. Có quần ngăn cách liền cảm thấy gãi không đúng chỗ ngứa, tôi lại không rảnh tay tự cởi quần áo, hương rượu lại càng khiến tôi thêm nóng nảy, vội vàng thở dốc bên tai Hạ Thần, nhờ anh giúp tôi một chút. Hạ Thần thuận theo mà xoay người lại, giúp tôi cởi quần áo, đồng thời đưa đẩy thân mình về hướng tôi, thoải mái thở hổn hển một hồi, sau đó tựa như an ủi mà hôn hôn tôi, rồi cũng nắm lấy tôi.

Việc này quá độ kích thích rồi. Hai chúng tôi mặt đối mặt mà ôm, thân dưới dính chặt lấy nhau, bất kể động thế nào cũng gây ra một trận run rẩy, xúc cảm mang đến như vừa choáng váng vừa vui vẻ kích thích. Tôi không kìm được mà càng ghì lấy anh ấy vào trong lồng ngực, dùng chân nhẹ vuốt vuốt trên da anh, hưởng thụ xúc cảm thân mật này. Anh ấy rõ ràng cũng sắp nhịn không được, nhịp thở càng thêm gấp gáp, mãnh liệt mà vội vàng hôn liếm cổ cùng trước ngực tôi, gọi tên tôi không ngừng, động tác trên tay cũng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nặng, tay tôi bao lấy tay anh cùng nhau lên xuống, cuối cùng, khi anh ấy cắn tới yết hầu tôi, bọn tôi cùng nhau đạt cao trào.

Sau khi phát tiết tinh lực, cảm giác say cũng bớt đi không ít. Trên người trên chăn đều dính nhớp, hai chúng tôi liền cùng nhau tắm rửa sạch sẽ, kết quả cùng nhau một hồi lại bắt đầu hôn hôn, thở không nổi mà cũng không nỡ tách ra. Hơn nửa đêm cũng lười dọn dẹp, chuyển đến phòng ngủ cho khách, tôi mơ mơ màng màng mà ôm lấy Hạ Thần, Hạ Thần đẩy tôi hai cái mà không thấy nhúc nhích gì đành chấp nhận cùng ôm nhau ngủ.

- --

Hal: (*) Cận thủy lâu đài (tiên đắc nguyệt): Nghĩa là lâu đài bên bờ biển ánh trăng sẽ chiếu tới trước tiên, hàm ý ở gần thì được ưu tiên.

(**) Tiếng Anh tôi tra ra là "increasing returns to scale", nghĩa là sản lượng tăng với tỉ lệ cao hơn mức tăng của nhập lượng. Chắc kiểu càng đầu tư( tăng quy mô) thì kết quả lại càng tốt à? Mà khổ quá, tỉnh cũng kiến thức kinh tế mà say cũng kiến thức kinh tế... Học nhiều bị tẩu hỏa nhập ma à huhu

(***) Ông này lậm thầy Hạ quá, mở mồm ra là khen thầy đáng yêu =))))

À, thím nào đọc Phùng Xuân không? Hic, tôi mới đọc xong hôm nay, mê chết luôn rồi huhu. Lần đầu tiên đọc một bộ báo thù rửa hận mà sảng khoái như thế ôi giồi ôi ;;v;;