Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 43: Khúc mắc



Kiên nhẫn đợi trong chốc lát, bên kia mới truyền đến tiếng đáp lại.

“Trễ thế này anh còn chưa ngủ sao thần tượng, cái gì gọi là nam chính không xong rồi?”

Tạ Tri Vi thấy Thảo Mãng Anh Hùng ngơ ngác như thế, giận không chỗ phát tiết. Hắn ta làm tác giả tiêu dao tự tại, ngược lại mình theo đuổi kịch bản mệt như cẩu, nỗ lực hết sức mà không có được một chút báo đáp nào của hắn ta.

Dựa vào cái gì tất cả áp lực đều đặt hết trên người một mình ta!

Tạ Tri Vi giống như đổ rác, cơ hồ là đem tất cả biểu hiện hai ngày nay của Mục Hạc một hơi kể hết cho Thảo Mãng Anh Hùng nghe.

Hơn nửa ngày, Thảo Mãng Anh Hùng mới tiêu hóa xong lời của hắn. “Ồ…… Nói như vậy, Thu Trọng Vân thật sự trở thành dì của hắn rồi……”

Tạ Tri Vi tức giận nói: “Còn không phải sao, em gái người ta đều kêu là cháu ngoại lớn, cậu còn trông mong về sau sẽ bò lên giường của hắn?”

Thảo Mãng Anh Hùng cười khan một tiếng, cẩn thận hỏi: “Cái đó…… nam chính còn nói sau này muốn trở về gặp mặt anh?”

Tạ Tri Vi vừa nghe, lập tức phát điên nói: “Hiện tại ôm đùi hắn là vì bảo vệ tính mạng, về sau lại ôm là đi tìm đường chết. Tôi chỉ là một nhân vật nước tương thật vất vả mới sửa đổi được kết cuộc, lỡ như tên nhóc kia hắc hóa đem tôi ra chơi chết, nguyên tác cũng không thể quản nổi”.

“Thần tượng anh đừng nóng vội.” Thảo Mãng Anh Hùng dỗ ngọt trấn an hắn, “Ở gần nam chính chẳng khác nào ở gần cốt truyện, hắn tới tìm anh chẳng phải nói rõ anh đã trở thành nhân vật quan trọng sao? Chẳng những có thêm đất diễn, còn có thể duy trì chỉ số tồn tại cảm, tốt biết bao nhiêu.”

“Tha cho tôi đi.” Tạ Tri Vi kiên quyết bác bỏ, “So với trong lòng run sợ sống qua ngày, tôi càng nguyện ý an tĩnh làm một nhân vật nước tương.”

Đối phương chính là một người nổi danh diễn bá kiêm diễn si, Thảo Mãng Anh Hùng không dám tin: “Thật sao?”

“Cá và tay gấu không thể cùng có một lúc, cốt truyện đã đi đến hậu kỳ, tôi chỉ muốn bảo vệ tính mạng rời xa cốt truyện. Bằng không, cậu đưa ra một cái chủ ý nào hay thử xem.”

Đối diện yên lặng.

Tạ Tri Vi cười lạnh một tiếng: “Xem đi, cậu làm tác giả mà cũng không có cách.”

“Thần tượng.” Thảo Mãng Anh Hùng hắng giọng một cái, thận trọng nói, “Tôi có một cái ý tưởng to gan……”

Trời sắp sáng, Tạ Tri Vi ngủ không được ở trên giường lăn qua lộn lại. Từ sau khi xuyên qua, hắn ỷ vào mình có bản lĩnh lớn, mỗi lúc trời tối đều kê cao gối mà ngủ.

Nhưng tối nay sau khi trò chuyện với Thảo Mãng Anh Hùng xong, lần đầu tiên hắn mất ngủ.

Lại trở mình, Tạ Tri Vi rốt cuộc từ bỏ, dứt khoát đứng dậy mở cửa đi ra ngoài tản bộ, muốn đi cho mệt rồi trở về ngủ tiếp.

Gió thổi man mát qua rừng trúc, Tạ Tri Vi xoa nắn da đầu đang căng ra, cảm thấy càng thanh tỉnh.

Vừa đảo mắt, hắn nhìn thấy đèn trong phòng Mục Hạc còn chưa tắt.

Thức đêm luyện công sao? Chăm chỉ như vậy?

Tạ Tri Vi sợ kinh động tới Mục Hạc, vận khởi linh lực, cả người chậm rãi lướt qua.

Hắn đảo mắt nhìn chung quanh, sợ lỡ như đạo đồng đi tiểu đêm bắt gặp, nghĩ mình là vong hồn rồi loạn đánh, thật quá mất mặt.

Tới trước cửa, hắn lặng yên rơi xuống đất, cách khe cửa nhìn vào bên trong. Chỉ thấy Mục Hạc ngửa mặt gối đầu lên chồng sách, vẫn duy trì tư thế đọc sách mà ngủ thiếp đi, vật cầm trong tay đúng là quyển trục công pháp mà Tạ Tri Vi đưa cho hắn.

Tạ Tri Vi không khỏi lắc đầu, nam chính vẫn còn quá trẻ tuổi, cứ như vậy ngủ mất, lỡ như thứ này bị người ta trộm cho hắn ngồi khóc.

Hắn dùng linh lực cách không lấy quyển trục trong tay Mục Hạc ra, nhét vào vạt áo cho Mục Hạc.

Làm xong những việc này vừa định rời đi, lơ đãng liếc mắt nhìn Mục Hạc một cái, phát hiện vành mắt hắn ta còn có chút sưng đỏ.

Hắn đứng tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng thở dài. Giơ tay, dùng linh lực mở ngăn tủ ra, lấy từ bên trong ra một tấm chăn mỏng, lặng yên không một tiếng động đắp lên người Mục Hạc.

Cuối cùng lại thay hắn ta thổi tắt nến.

Trong bóng đêm, mí mắt Mục Hạc xốc lên một khe nhỏ, vừa lúc ngoài cửa sổ có một bóng người mảnh khảnh lướt qua.

Hắn mở bừng mắt, trên mặt không thấy nửa điểm buồn ngủ, cũng không có biểu lộ gì.

Một bàn tay chậm rãi rút ra, đặt ở trên chăn nhẹ nhàng sờ một chút, sau đó nắm lấy.

Nắm lấy rất chặt, tựa như thứ bị nắm chặt chính là đồ vật mà hắn muốn có nhất.

Sáng sớm ngày kế, Tạ Tri Vi bước ra cửa mang theo hai cái quầng thâm mắt.

Đúng lúc Mục Hạc cũng mở cửa đi ra ngoài, trong tay bưng một cái chậu gỗ, bên trong có sẵn quần áo.

Mục Hạc ngẩng đầu vừa thấy, cúi đầu xuống thật nhanh, ôm chậu thi lễ: “Sư tôn, chào buổi sáng.”

“Đã không còn sớm rồi.” Tạ Tri Vi chỉ chỉ mặt trời trên đỉnh đầu, phát hiện quần áo đặt trong chậu của Mục Hạc chính là quần áo mà hắn ta mặc ngủ tối hôm qua, hiểu rõ nói, “Đêm qua đi bộ cùng vi sư trở về, quần áo bị nhựa cây cỏ làm dơ sao?”

Đầu Mục Hạc tựa hồ rũ càng thấp: “Vâng, đệ tử sẽ đi giặt sạch sẽ.”

Việc này có cái gì mà thẹn thùng, quần áo của ta cũng bẩn còn dính rất nhiều bùn, ta cũng không như ngươi không dám ngẩng đầu lên.

Tạ Tri Vi hỏi: “Vì sao không để đạo đồng giặt giúp ngươi?”

“Nhựa cây cỏ rất khó giặt sạch, đệ tử không yên tâm, cho nên tự mình giặt sẽ tốt hơn.”

Tạ Tri Vi gật đầu: “Có đạo lý, vậy ngươi đi đi.”

Nam chính quá chú ý rồi, nhưng mà nhựa cây cỏ quả thật không dễ giặt, lỡ như mấy đứa nhỏ kia giặt không sạch, quần áo xem như phế bỏ. Có điều, đạo bào của Mục Hạc tuy rằng không phải màu xanh đen, nhưng cũng gần với màu lá cỏ, không cần thiết phải cẩn thận như vậy.

Hắn xoay người định nhắc nhở Mục Hạc, lại phát hiện trên đường mòn trống rỗng, người đã sớm đi rồi.

Mục Hạc không hề ngoáy đầu, một đường dọc theo suối nước đi vào sâu trong rừng trúc, rốt cuộc ngẩng đầu, lộ ra quầng đen dưới mí mắt, so với Tạ Tri Vi càng lớn càng rõ ràng hơn.

Hắn đem chậu gỗ trong tay đặt bên bờ suối, lấy ra cái khố giấu phía dưới đạo bào.

Hắn nhìn chăm chú vệt khô màu trắng nơi đũng quần, qua thật lâu, mới ấn cái khố vào trong nước.

Tạ Tri Vi lướt lướt các loại chủ ý ngu ngốc ở trong đầu do Thảo Mãng Anh Hùng đưa ra, nói thực lòng, hắn đã mất đi tín nhiệm đối với tên tác giả không đáng tin cậy này.

Nhất thời không biết phải làm sao, thế nên cả buổi tối lo âu mất ngủ, cả ngày lại không có tinh thần. Hắn đã có nhiều ngày ôm quầng thâm mắt đi loạn trong Tạo Cực Thành, trong thoáng chốc cảm thấy mình sắp thành tiên.

Góc Đông Nam của Tạo Cực Thành có một gò đất trống hơi cao, Tạ Tri Vi rốt cuộc đi dạo tới, cảm thấy nơi này rất không tồi.

Đất trống tọa bắc hướng về nam, mặt sau là một sườn dốc. Phía bắc sườn dốc bên trên là rừng trúc của Tạo Cực Thành, phía nam đáy dốc bên dưới là suối nước chảy xuôi. Ánh nắng chiếu thẳng vào đáy nước, đứng trên đất trống có thể nhìn thấy bên trong có rất nhiều tôm cá.

Trong đầu Tạ Tri Vi tức khắc hiện lên bốn chữ rất sát phong cảnh—— phong thuỷ bảo địa.

Một góc của đất trống vừa vặn có một cây liễu rủ, cành lá tươi tốt. Tạ Tri Vi nhìn mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu mà híp mắt suy tư. Hắn di chuyển đến dưới bóng cây ngồi trên mặt đất, ngay lúc tựa lưng vào gốc liễu sắp ngủ, hắn bỗng nhiên thanh tỉnh.

“Đừng trốn nữa, xuất hiện đi.”

Một bóng người chậm rãi đi ra từ trong rừng trúc, xoa xoa tay có chút không được tự nhiên, “Sư tôn.”

Tạ Tri Vi rất bất đắc dĩ, quay người nói: “Lại chạy loạn, hôm nay tu luyện xong rồi?” Đi đâu theo đó, không thấy phiền sao. Cha ruột hắn còn ở trong phòng khách, không đi gặp có bao nhiêu nóng hổi. Xem ra đề nghị của Thảo Mãng Anh Hùng vẫn nên cân nhắc, còn tiếp tục như vậy thật sẽ thành vú em của hắn.

“Đệ tử đã nhớ kỹ công pháp rồi.”

Mục Hạc đối với trạng thái của Tạ Tri Vi mười phần lo lắng, người này là người tu chân sống đã mấy trăm năm, bất kể là tâm cảnh hay là thể trạng đều sớm đã siêu phàm thoát tục, tại sao còn mang tâm sự nặng nề còn nổi lên quầng thâm mắt?

“Vẫn còn chưa đủ, nhớ kỹ so với vận dụng chỉ là da lông.” Tạ Tri Vi nói xong một câu, nhịn không được che miệng ngáp một cái, lấy tay xoa xoa thái dương, “Vi sư chẳng qua chỉ là một phàm nhân, đồ vật viết ra luôn có sơ suất. Tầm mắt ngươi phải vượt qua bố cục của quyển trục này mới được.”

“Đệ tử ghi nhớ lời sư tôn dạy bảo.” Mục Hạc dừng một chút, nhỏ giọng khuyên hắn: “Sư tôn, nắng rất độc, không bằng người về Tuế Hàn Cư rồi hãy ngủ?”

Tạ Tri Vi đang chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên linh cơ vừa động, dựa lưng trở về, “Không được, đi Càn Dương Thành mời tiểu sư thúc ngươi đến đây.”

Chạy đi mời Sở Tri Thị, đáy lòng Mục Hạc rất cự tuyệt. Nhưng không có cách khác, hắn không thể không tuân theo ý của sư tôn.

Chỉ là hắn nghĩ trăm lần vẫn nghĩ không ra, vì cái gì đang êm đang đẹp sư tôn lại muốn gọi Sở Tri Thị tới đây.

Sở Tri Thị cũng rất bất ngờ, từ trước đến nay đều là hắn dính Tạ Tri Vi, hiếm khi Tạ Tri Vi chủ động tìm hắn. Cho nên mặc dù sắc mặt của Mục Hạc đối với hắn không có gì tốt, hắn vẫn cười híp mắt chạy qua.

Vừa ra khỏi rừng trúc, hai người liền ngây ngẩn.

Dưới tán liễu, một tiểu đồng đang ôm củi nhóm lửa, dùng nhánh cây dựng giá nướng.

Tạ Tri Vi đội mũ rộng vành che ánh nắng, tay cầm cần câu, đang thả câu ở trong suối nước. Cách đó không xa chỗ nước cạn, còn có hai tiểu đạo đồng hi hi ha ha mò trong nước. Trong thùng gỗ đặt bên dòng suối chất đống không ít ốc đồng và tôm sông to lớn, đang chen chúc nhảy loạn, đặc biệt tươi mới.

Tạ Tri Vi nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại cùng làm cái động tác yên lặng với Sở Tri Thị và Mục Hạc, còn mấp máy môi nói “Đừng nhúc nhích”.

Sở Tri Thị cười cười không để ý lắm, đang định tiếp tục đi về phía trước, Mục Hạc đã chặn ngang níu hắn lại. Hắn ngạc nhiên quay đầu nhìn, đối diện với ánh mắt của Mục Hạc, ý vị không thân thiện trong đó hết sức rõ ràng.

Vẻ mặt Sở Tri Thị cứng đơ, tiếp theo cong cong khóe môi đầy ý vị thâm trường, chậm rãi rút ống tay áo từ trong tay Mục Hạc.

Hắn hạ giọng hỏi: “Tiểu tử ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?”

Lần này Mục Hạc vậy mà không còn ngụy trang, trực tiếp cười lạnh một tiếng: “Không có quan hệ gì với tiểu sư thúc.”

Sở Tri Thị nhướng mày, đang định nói chuyện, chợt nghe thấy Tạ Tri Vi cười nói: “Tốt.”

Hắn và Mục Hạc đồng thời quay đầu đi, giống như bầu không khí giương cung bạt kiếm chưa từng xảy ra.

Tạ Tri Vi hất cần câu lên, một con cá trắm cỏ cực to cắn câu, bị quăng lên bãi cỏ bên cạnh hắn.

Tiểu đạo đồng đang nhóm lửa cuống quýt chạy tới, xách con cá lên, nhìn ra nó dài hơn một thước. Tiểu đạo đồng kinh hỉ nói: “Cá lớn quá, chân nhân thật là lợi hại.”

Tạ Tri Vi không khỏi cảm khái, đoạn thời gian thất nghiệp năm đó đã lãng phí không biết bao nhiêu thời gian, nhân sinh a……

Mục Hạc thấy Tạ Tri Vi đứng lên, lật đật chạy đến bên cạnh hắn. Trong lòng không quên hùa theo tiểu đạo đồng —— sư tôn thật sự rất lợi hại.

Sở Tri Thị cười ha hả, đi tới ngồi xuống dưới bóng cây. “Thì ra nhị sư huynh có thể câu cá, về sau đệ có lộc ăn rồi.”

Tạ Tri Vi một mặt tháo mũ rộng vành xuống đưa cho Mục Hạc, một mặt nửa thật nửa giả cười nói: “Câu cá không dễ, tiểu sư đệ, con cá này cũng không phải ăn không trả tiền.”

“Nói như vậy là nhị sư huynh có việc nhờ đệ, nhân đây hối lộ sao?” Sở Tri Thị nằm ngã vào bóng cây, thích ý gối đầu lên cánh tay, “Được thôi, vậy phải xem mùi vị con cá này của nhị sư huynh như thế nào, đệ kén ăn lắm nha.”

Mục Hạc âm thầm trừng mắt liếc nhìn Sở Tri Thị một cái, nhỏ giọng nói với Tạ Tri Vi: “Sư tôn muốn làm cái gì, đệ tử có thể giúp người.”

Tạ Tri Vi vỗ vỗ đầu hắn, cong cong khóe môi: “Vi sư chẳng qua chỉ đùa với hắn một chút, ngươi lại coi như thật.” Nói rồi, nhìn như tùy ý mà bước về phía cây liễu.

Mục Hạc nhìn theo bóng lưng hắn, dùng tay sờ soạng đỉnh đầu một cái vào nơi bị hắn vỗ qua, yên lặng đi theo sau.

—— tới lúc nào, sư tôn mới có thể vứt bỏ bộ dáng trưởng bối cũng nói đùa với ta?

Tạ Tri Vi rất cẩn thận không nhúng tay vào làm tiệc nướng BBQ, câu cá đã là mạo hiểm, hắn không thể để lộ quá nhiều những biểu hiện không phù hợp với tính cách của hàng thật.

Có điều thời tiết rất thích hợp, cá tôm nướng chín, chỉ cần rãi lên chút muối ăn, hương vị làm ra đặc biệt tươi ngon.

Tạ Tri Vi ngồi ngay ngắn trong một góc ngửi mùi, nhìn như đối với đồ ăn trên giá hoàn toàn không có hứng thú. Trong lòng lại đang than khóc: Đây là chua xót của thế ngoại cao nhân, muốn ăn thứ gì cũng phải trang bức một cái.

Sở Tri Thị một bên gắp từng đũa từng đũa ốc đồng, một bên tán gẫu với hắn: “Mấy đêm trước từng phát sinh một chuyện kỳ quái, chỗ gian sương phòng của kẻ thần bí kia, nóc nhà vậy mà bị thủng một cái lỗ lớn.”

Tạ Tri Vi và Mục Hạc liếc mắt nhìn nhau, Mục Hạc giả câm vờ điếc đi ôm củi.

Tạ Tri Vi tỉnh bơ hỏi: “Có chuyện này sao?”

Sở Tri Thị cũng không ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như mọc trên giá nướng, trong miệng nói: “Thật không biết kẻ thần bí kia là thần thánh phương nào, lão hòa thượng Độ Sinh kia cũng thần thần bí bí không chịu tiết lộ. Nếu không phải đêm đó đệ đi tìm hắn ta nói chuyện phiếm nghe thấy động tĩnh, làm sao biết được chuyện này. Đệ lập tức dẫn người tìm kiếm dưới chân núi, nhưng lại không thu hoạch được gì.”

“Lòng hiếu kỳ của ngươi quá nặng rồi, có lẽ chỉ là một trận sợ bóng sợ gió mà thôi?” Tạ Tri Vi không muốn Thu Trọng Vân bị bắt lúc này, tuyến em gái tuy không xong, nhưng về cảm tình có thể cứu giúp thì nên cứu giúp một chút.

Sở Tri Thị cầm hai con tôm to lên ngửi ngửi, lập tức hài lòng gật gật đầu. Tiếp theo hướng về phía sườn dốc nhìn thoáng qua, Mục Hạc đang khom lưng nhặt nhánh cây ở nơi đó. Hắn sáp tới gần nói với Tạ Tri Vi: “Nhị sư huynh, đồ đệ này của huynh không đơn giản nha.”

“Làm sao mà biết?”

“Là nhị sư huynh đang giả ngu với đệ?” Sở Tri Thị đặt hai con tôm lên tay Tạ Tri Vi, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, “Hay là cho rằng đệ bị khờ? Chúng ta đều là trưởng bối của Đạo Tông, lưng mang trọng trách, có việc ghê gớm gì mà phải giấu diếm?”

“Lời này của tiểu sư đệ để vi huynh làm sao chịu nổi?” Tạ Tri Vi thở dài: “Ta chưa từng hại người, mỗi một việc ta làm cũng đều vì Đạo Tông.”

Hắn rũ xuống mặt mày, nhìn tôm trong tay, biểu lộ trên mặt tựa như lúc trước bị cha con Bạch Kiến Trứ ức hiếp, bất đắc dĩ và bi thương.

Sở Tri Thị vừa thấy bộ dáng này của hắn, khí thế lập tức yếu xuống ngay, “Đệ chỉ tò mò mà thôi, không có ý nghi ngờ sư huynh. Nếu sư huynh không nguyện ý nói, đệ không hỏi là được.”

Tạ Tri Vi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cũng may ngày thường Sở Tri Thị đau lòng cho Tạ Tri Vi nhất, nếu không thật đúng là không dễ lừa gạt.

Có điều hắn vừa mới nói cũng không sai—— đem nam chính bồi dưỡng càng mạnh, Sở Tri Thị ôm đùi cũng càng tráng kiện, cuối cùng còn không phải là Đạo Tông được lợi sao?

Sau này ngươi cảm tạ ta còn không kịp phô mai lão đệ à.

Tạ Tri Vi đang định nói tiếp, Mục Hạc đã sải bước đi tới, rầm một cái ném củi trên mặt đất, trừng mắt về phía Sở Tri Thị: “Tiểu sư thúc đã nói gì với sư tôn, để người khó xử như vậy?”

Sở Tri Thị ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt bắt đầu khó coi.

Tạ Tri Vi có chút phát điên, đây là tình huống gì thế này!

Nam chính đối với Sở Tri Thị không hữu hảo như vậy, Sở Tri Thị lại đối với nam chính sinh lòng hoài nghi, cứ tiếp tục đi xuống còn có thể phát triển trở thành hoàng kim tổ hợp đại lão và tiểu đệ sao?

Hai người kia hiện tại quăng tám sào cũng không tới, coi như không có hảo cảm, ít nhất cũng không nên tồn tại xung đột lợi ích chứ.

Tạ Tri Vi vội đứng dậy, nói với Mục Hạc: “Không có gì, mau tới ăn tôm đi.”

Hắn nói xong, thuận tay đem tôm trong tay nhét vào trong miệng Mục Hạc.

Ngay sau đó, hắn lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Nam chính…… hình như dị ứng với cá tôm?

Lời tác giả: Chương mới chương mới, bỗng nhiên phát hiện, lần đầu tiên của Mục Hạc vậy mà lại cho tay phải…



FM: Ha ha, thắp ngọn nến cho nam chính =)))