Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 15



Phần lớn thời gian còn lại cuộc sống đều đồng nghĩa với cam kết ràng buộc, tuy nhiên chúng ta lại khao khát có được sự ràng buộc đó

Ném một đồng xu, lại ném đồng xu lần nữa lên cao, nhanh chóng hạ xuống, tôi quyết ngăn lại, miệng nhẹ nhàng lặp lại như đọc thần chú, “Mặt phải thích, mặt trái không thích. Mặt phải thích, mặt trái không thích”.

Tay dần mở ra, tôi chỉ liếc qua, miệng thấp tiếng chửi thề: “Chết tiệt, lần này không tính”.

“Diệp Tử, cậu lẩm bẩm cả buổi chiều, rốt cuộc cậu đang làm gì đấy?” Chu Xuân ló đầu, cười híp mắt hỏi.

Tôi đem gạt đồng tiền xuống dưới gối, vẻ mặt vô tội hỏi : “Có sao ? Cậu nghe nhầm rồi. Chu Xuân, tớ vô cùng thông cảm với cậu, trẻ tuổi rất hay bị bệnh hoang tưởng”

“Này, là tớ đây quan tâm đến cậu đấy” Chu Xuân cầm cây lược, không một chút nhìn, ung dung chải tóc.

“Cậu chẳng phải rất bận sao ? Không hẹn hò với Viên Lang à ?” Tôi lúc này mới để ý Chu Xuân cả chiều đều ở trong phòng, bọn họ vốn trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, như keo như sơn, thế nào mà lại tách được ra ?

“Oài, anh ấy có việc bận. Lại nói, chúng tớ cũng không thể một ngày hai bốn giờ đều dính đến nhau được”. Tuy nói vậy như gương mặt Chu Xuân vẫn điểm chút mất mát.

“Không phải hai mươi bốn giờ thì cũng đến hai mươi giờ” Liễu Như Yên không biết từ đâu chui ra, oai miệng chặn ngang một câu.

Chu Xuân quát : “Cậu nghe trộm bọn tớ nói chuyện”

“Này, cũng không phải bí mật, mọi người trên trái đất này đều biết rõ” Liễu Như Yên nhún nhún vai, bỗng nhiên hai mắt sáng lên “Đúng rồi, Chu Xuân, trả tiền. Ba mươi đồng, mau đem ra”

“Tớ vay tiền cậu lúc nào ?” Chu Xuân không hài lòng trợn mắt, Như Yên bất bình than phiền với tôi “Diệp Tử, cậu xem cô nàng xấu tính chưa ?”

Chu Xuân mặt nghiêm lại, muốn tấn công, tôi vội vàng ngăn lại, “Chu Xuân, là tiền điện thoại thế chấp, Như Yên giúp cậu ứng trước.”

Sắc mặt Chu Xuân có phần hoà hoãn, lấy tiền trong túi mình ra, “Đây, cầm đi.” Cô nhìn chằm chằm vẻ mặt đắc ý hả hê của Liễu Như Yên: “Lần sau không dám làm phiền cậu nữa.”

Sắc mặt Liễu Như Yên biến đổi, tôi thấy tình thế không tốt, hai người này chỉ thiếu nước đánh nhau một trận thật tàn bạo. Tôi cười đẩy Liễu Như Yên lên sân thượng, “Được, đừng so đo với cô ấy. Cô ấy nói chuyện là như vậy đấy, cậu cũng không phải không biết.”

“Vì cớ gì tớ phải nhường cô ấy?” Như Yên tức giận.

Chu Xuân và Liễu Như Yên tâm địa không xấu, chính vì nói chuyện không hợp, thích đụng chạm nhau, cho nên trong lời nói có xung đột cũng không có gì là lạ.

“Mỗi người nói ít đi một câu không được sao, đều là bạn học, lại là bạn cùng phòng, vậy mà còn giữ mối hận truyền kiếp vậy sao.” Tôi tiếp tục khuyên bảo, mọi lần người dập tắt ngọn lửa chiến tranh là Mai Mai, hôm nay cô lại không có mặt, nhiệm vụ gian khổ này liền giáng xuống đầu tôi.

Liễu Như Yên còn muốn cãi lại, chợt tiếng chuông reo vang lên, chúng tôi không hẹn mà cùng quay lại, từ khi phòng được trang bị điện thoại, cướp điện thoại mỗi ngày cũng trở thành niềm vui.

Chu Xuân ở cự ly gần chiếm được ưu thế bước một bước lên nhận điện thoại, lúc đầu gương mặt khá tươi tắn, sau khi nói vài câu, thu nét cười lại, lông mày nhíu vào nhau, quay đầu về phía tôi, đối mặt Liễu Như Yên nói: “Cậu.”

Hai người kia hình như thấy điện thoại một người nhiều một người ít, tên còn lại cũng cảm thấy khó chịu.

Các phòng đều đồng loạt dùng mã số 201, không có khác nhau, những khi muốn gọi cực kỳ phiền toái. Đầu tiên là phải mua thẻ điện thoại, quay số 201 để gọi, sau khi nghe tổng đài nhắc mới được nhập số thẻ và mật khẩu 1806, nếu sai một số phải nhập lại toàn bộ từ đầu. Xong về sau, quay số cần gọi, đến lúc này tất cả quá trình mới hoàn thiện.

Tức nhất là khi bạn không dễ dàng gì mới hoàn thành tất cả các con số, thì đối phương ở đường dây bên kia hoặc bận hoặc tắt máy, lúc đấy thật tức chỉ muốn lật bàn lên.

Liễu Như Yên vừa đặt điện thoại xuống, tiếng chuông lần nữa vang lên. Cô thuận thế nhấc điện thoại, lười biếng nói “Alo”, chống một tay trên thành giường, bị Chu Xuân khó chịu đẩy ra.

Như Yên ngượng ngùng thu tay, “Trình Anh?” Ánh mắt cô chuyển sang phía tôi, “Diệp Tử, Anh nhi đi đâu rồi?”

“Đến Bắc Kinh.” Chu Xuân đang thử thỏi son bóng mới mua màu bắt mắt của mình, nhìn lạ mắt, nghe cô hỏi vậy không để ý thuận miệng đáp.

“Cái gì? Bắc Kinh?” Tôi bị âm lượng của Liễu Như Yên làm giật bắn mình, Chu Xuân nhíu mày: “Kêu to như vậy làm gì, định doạ chết người ak?”

Như Yên vẫn không có phản ứng lại, vẫy tôi khuôn mặt khó coi, “Diệp Tử, cậu nên tới nghe đi.”

“Được.” Nghĩ đến khi Trình Anh đi cũng chỉ nói cho mình tôi, tôi không đứng ra nói cũng thật không tốt.

Tôi nhận điện thoại với giọng lịch sự nói: “Xin chào, tôi là Diệp Tử, bàn cùng phòng của Trình Anh.”

Đối phương do dự một lúc, “Xin chào. Tôi là Dương Quá, là…”

“Chính là bạn trai của Anh nhi.” Tôi cướp lời.

“Anh nhi có nói với bạn về tôi?” Anh ta dường như rất vui sướng ngất ngây.

Tôi gật đầu, "đương nhiên rồi, Cô ấy hôm nay đến Bắc Kinh thăm anh, hai người không gặp nhau sao?”

“Bạn nói cô ấy tới Bắc Kinh?” Đối phương như không dám tin lặp lại lần nữa.

“Đúng vậy.” Anh nhi quả thật nói như thế, cô ẩy trốn học đi mua vé tàu, tôi còn giúp cô ấy điểm danh.

Dương Quá cười khổ, “Tôi hiện tại đang ở Thượng Hải, trong trạm điện thoại công cộng của trường các bạn, muốn dành cho cô ấy một niềm vui bất ngờ, thực không ngờ đến…”

“Ý anh là… Cô ấy đến Bắc Kinh, mà anh lại tới Thượng Hải?” Tôi cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nối.

“Tôi nghĩ… Cô ấy cũng là muốn dành cho tôi một niềm vui bất ngờ.”

Chu Xuân kéo ống tay áo tôi, dùng ánh mắt hỏi. Tôi nhắc lại tóm tắt câu chuyện một lần, mấy đứa cùng phòng la hét chói tai.

“Quá lãng mạn, nếu Viên Lang mà vì tớ chịu làm như vậy, tớ có chết cũng cam tâm” Chu Xuân hai mắt khép hờ, lông mi dài mấp máy, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt say mê.

“Phì” Liễu Như Yên nhổ một tiếng, “Lãng mạn cái đầu cậu đấy, chả mấy mà bỏ nhau bây giờ”

“Cậu thì hiểu cái gì ? Cậu chưa hưởng hữu tình như nông dân hồng thì làm sao có tiếng nói chung” Liễu Như Yên làn da ngăm đen, nhưng trên gương mặt xương xương gò má hướng xuống hai má ửng hồng, cả năm không đổi như nông dân hồng.

Lúc này Liễu Như Yên nhất định tức muốn hộc máu, cuộc đời hận nhất chính là người khác kêu cô nàng là nông dân hồng, nhớ rõ biết hiệu này là từ mấy cậu nam sinh, cuối cùng mắt họ bị khâu mấy mũi, về sau ra viện nhìn thấy Như Yên cũng biết đường vòng mà đi.

“Không tranh luận”. Cũng tại làm khó dễ Liễu Như Yên, tôi nhanh mở miệng trước “Bây giờ chúng ta nghĩ nên làm thế nào.”

“Rất đơn giản, ngay lập tức gọi điện thoại cho Trình Anh, một là trở về ngay lập tức, hai là ở yên đó không được động đậy” Chu Xuân ở lĩnh vực này phản ứng cực nhanh, ý tưởng có thể nói là có ích nhất.

Tôi sao chép nguyên văn lời nói này với Dương Quá, mong anh ấy an tâm một chút chớ vội nóng nảy. Anh ấy cũng là người khôn ngoan, nói là lập tức đến phòng, nhờ bạn cùng phòng giúp chuyển lời cho Trình Anh, nói với cô ấy rằng đừng đi đâu, anh ấy sẽ nhanh chóng quay lại.

Nếu như lúc này có điện thoại di động thì có thể chứng minh đầy đủ những ưu thế thực dụng của nó. Chẳng qua sinh viên nghèo vét túi quần cũng chỉ có thể mua vé xe lửa, loại đồ xa xỉ không nằm trong phạm vi suy nghĩ.

Không giống như ai đấy… phần tử tham nhũng. Tôi xấu bụng oán thầm, đã cố nén lại nhưng mặt không kìm được nóng lên.

“Này, Diệp Tử, cậu nói Dương Qúa này vì sao lại không bảo Anh nhi trở về, thật bực mình chúng ta đây dù sao vẫn phải có kinh nghiệm về bất cứ kết cục gì của các anh hùng Thần điêu đại hiệp trong hiện thực.” Liễu Như Yên gian xảo đập vào trán tôi một cái, tôi lấy lại tinh thần cười ngây ngô, Chu Xuân há mồm liền mắng, “Đần độn, muốn để Anh nhi chạy qua chạy lại ak, lại không làm cô ấy mệt chết sao? Tim cậu không đau, nhưng tên Dương Quá dường như coi cô ấy là bảo bối.”

“Các cậu ồn ào quá, hai người hợp lại âm vang khắp cả tầng đấy” Tôi bị các cô nàng làm cho vỡ đầu, tôi rất nhớ khoảng thời gian chung sống với Uông Nhiên, tuy mỗi ngày cũng cãi nhau, nhưng tình cảm lại càng tăng lên. Không như hai người nay, chắc chắn kiếp trước là oan gia. “Các cậu tiếp tục ồn ào đi, tớ không quan tâm” Tôi dứt khoát chuẩn bị khăn gói, sẵn sàng chuồn đi, nhắm mắt làm ngơ

Chu Xuân cười khà khà “Diệp Tử, tớ còn nợ cậu bữa cơm, cái này phải vạch rõ”

Tôi trừng mắt “Cuối cùng cũng còn nhớ, thật chẳng đơn giản”

Cô nàng ngại ngùng sờ sờ cái mũi, Liễu Như Yên nấn ná muốn cùng với chúng tôi đi. Chu Xuân sớm dắt lấy tôi chạy như điên xuống tầng.