Hắn vừa chơi bóng rổ xong, nhiệt độ cơ thể cùng mùi bạc hà ập đến, Tống Tịnh Nguyên ngây ra vài giây, ngẩng đầu nhìn hắn. Vóc dáng hắn cao lớn khiến tầm mắt của Tống Tịnh Nguyên hoàn toàn bị che khuất, chỉ có thể nhìn thấy gáy của hắn, làn da vô cùng trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu lam nhạt.
Mọi người ở đây đều biết tính tình của Trần Nghiên thế nào, ngay cả xem náo nhiệt cũng không dám, tự giác rời đi, sắc mặt của Chúc Lan không tốt lắm, mặc dù cô ta nhìn hai cô gái đằng sau không vừa mắt, nhưng cũng không muốn ầm ĩ với Trần Nghiên.
Chủ nhiệm lớp Hai đang đi về phía này, Chúc Lan không muốn tiếp tục náo loạn, cô ta ném nửa cốc trà sữa vào thùng rác: "Quên đi, dù sao các cậu cũng xin lỗi tôi rồi."
Cô ta lôi kéo 2 nữ sinh còn lại rời đi, trước khi đi còn hung hăng liếc mắt về phía Tống Tịnh Nguyên, đem món nợ hôm nay mình mất mặt trước Trần Nghiên tính lên đầu cô.
Thẩm Duệ vội vàng chạy tới, mặc dù bình thường anh hay đánh nhau với Thẩm Chi Ý, nhưng trước mặt người ngoài vẫn rất bao che, anh kéo tay áo Thẩm Chi Ý, hỏi cô ấy: "Có bị bắt nạt không?"
"Trông chị rất dễ bị bắt nạt sao?"
Thẩm Chi Ý trừng mắt về phía Chúc Lan rời đi, "Chỉ là cảm thấy xui xẻo."
"Trần Nghiên, đó chẳng phải là bạn gái cũ của cậu sao?" Thẩm đại tiểu thư trước nay chưa bao giờ chịu ủy khuất như thế này, cô ấy cực kỳ bất mãn, "Không nói đạo lý chút nào? Có phải cố ý nhằm vào tôi không?"
Trần Nghiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, áo đồng phục hờ hững khoác trên vai, không phản bác lại lời cô ấy.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thẩm Duệ không hiểu ra sao.
Thẩm Chi Ý tức giận kể lại sự tình cho bọn họ một lần, khi đề cập đến việc Tống Tịnh Nguyên đến nói chuyện thay cô ấy, Trần Nghiên nhướng mày, ánh mắt rơi trên người Tống Tịnh Nguyên. Khoảng cách giữa hai người rất gần, cúi đầu nhìn xuống là có thể thấy được hàng mi dày rậm của cô, không biết có phải do thời tiết nóng bức hay không mà trên gương mặt cô có thêm một tầng ửng hồng.
"Lá gan lớn quá nhỉ." Giọng nói còn mang theo chút khàn khàn sau khi vận động.
Tống Tịnh Nguyên sững người, im lặng vài giây mới nhận ra người này đang nói chuyện mình bảo vệ Thẩm Chi Ý: "Chi Chi không làm gì sai cả."
"Chúc Lan kia thật là kỳ quái." Thẩm Chi Ý còn đang oán trách, "Vừa rồi cậu ta nói Tịnh Nguyên giả bộ ngoan hiền, còn nói cái gì mà buổi trưa cô ta đều nhìn thấy"
Càng nghĩ Thẩm Chi Ý càng tức giận: "Cô ta nhìn thấy cái gì? Bịa đặt người khác không cần chịu trách nhiệm đúng không?"
"Được rồi." Tống Tịnh Nguyên đi tới giúp cô ấy vuốt lưng: "Đừng tức giận nữa mà. Cậu có muốn quay lại cửa hàng lần nữa không?"
Tống Tịnh Nguyên biết làm sao có thể dỗ được Thẩm Chi Ý trong thời gian ngắn nhất, "Món khoai tây chiên mà cậu thích hình như có hương vị mới."
"Thật sao?" Lực chú ý của Thẩm Chi Ý quả nhiên thành công bị dời đi," Vậy chúng ta đi thôi."
Hai người khoác tay nhau bước vào cửa hàng, Trần Nghiên và Thẩm Duệ đi theo sau. Lúc tính tiền, Thẩm Chi Ý chợt nhớ ra vở đã dùng hết, cô ấy kéo Thẩm Duệ trở lại kệ hàng trong cùng để lấy.
Tại quầy thu tiền có rất nhiều người ra vào, hai người đứng cạnh nhau, người phía sau không cẩn thận chen vào, Tống Tịnh Nguyên phản ứng chậm vài giây, sơ ý cọ vào người Trần Nghiên. Chiếc áo khoác đồng phục kia được hắn mặc bên ngoài, chóp mũi tràn ngập mùi thuốc lá cùng mùi bạc hà nhàn nhạt, Tống Tịnh Nguyên thức thời lui về phía sau một chút, ngón tay bất an níu lấy góc áo, lại bắt đầu lén lút nhìn Trần Nghiên.
"Cậu mua gì?"
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói của Trần Nghiên. Tống Tịnh Nguyên cho hắn xem đồ trong tay, cười nói với hắn: "Kẹo."
"Đưa cho tôi."
"Hả?" Tống Tịnh Nguyên còn chưa kịp phản ứng, túi kẹo sữa vị dâu trong tay cô đã bị Trần Nghiên lấy đi.
"...?"
"Cậu... muốn ăn cái này sao?" Cô thận trọng hỏi.
Trần Nghiên liếc cô một cái, đưa tiền lẻ từ trong túi cho nhân viên thu ngân: "Cùng thanh toán."
Tống Tịnh Nguyên: "..."
Trần Nghiên cầm túi kẹo kia, cười một tiếng: "Còn rất bảo vệ đồ ăn, sợ tôi trộm kẹo của cậu sao?"
"...Không". Tống Tịnh Nguyên mím môi, "Cám ơn."
"Đưa tay ra."
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn đưa tay ra, khóe miệng Trần Nghiên cong lên, nhét kẹo sữa vào tay cô: "Lời cô ta nói cậu không cần để trong lòng."
Bên ngoài cửa đột nhiên có mấy nam sinh đi vào, khoác vai chống lưng cười nói, giọng của Trần Nghiên trầm thấp, bị át đi một chút bởi tiếng vui đùa, Tống Tịnh Nguyên tiến lại gần hơn một chút mới nghe rõ.
Cô suy nghĩ vài giây, mới nhận ra Trần Nghiên có ý gì. Hắn đang nói về chuyện gặp Chúc Lan vào buổi trưa, bảo cô đừng để bụng những gì Chúc Lan nói.
Trong lòng cô giống như được rót một bình mật, từ trong ra ngoài đều ngọt ngào.
Tống Tịnh Nguyên cong môi: "Tôi không để bụng."
Sau khi tính tiền, Tống Tịnh Nguyên và Trần Nghiên ra ngoài đợi đám Thẩm Duệ, bốn người cùng nhau đi về phía tòa nhà dạy học.
"Đều tại Chúc Lan." Thẩm Chi Ý hung tợn cắn một miếng kem, "Nếu không phải cậu ta làm chậm trễ thời gian của tôi, tôi đã có thể đến sân bóng rổ xem trai đẹp rồi."
"Có cái gì đẹp mà xem?" Thẩm Duệ lợi dụng chiều cao, theo thói quen vỗ lên đầu cô ấy một cái, "Không bằng nhìn mình đi, bọn họ còn không đẹp trai không bằng mình."
"..." Thẩm Chi Ý ghét bỏ nhìn anh một cái, "Thẩm Duệ, em có thể đừng tự kỉ như vậy được không, không nói đến thứ khác, chị thấy Trần Nghiên đẹp trai hơn em kìa."
"Chỉ đẹp trai thôi sao đủ, cậu ta đâu có chung thủy như mình." Thẩm Duệ ôm vai Trần Nghiên, "Buổi trưa cậu đi đâu? Đi với ai? Lại ăn cơm với cô gái nào?"
"Quản nhiều như vậy làm gì?" Trần Nghiên nhếch khóe miệng.
"Với ai? Với ai?" Thẩm Duệ bất giác bắt đầu bát quái,"Không phải nên để người anh em tôi đây thay cậu kiểm duyệt sao?"
"Cút đi," Trần Nghiên hừ cười một tiếng, "Không nói cho cậu biết."
Thẩm Duệ chán nản "chậc" một tiếng, xoay người lại tranh cãi với Thẩm Chi Ý.
Tống Tịnh Nguyên đút hai tay vào túi, mân mê lớp vải thô trên đầu ngón tay, cô lặng lẽ liếc nhìn về phía Trần Nghiên, hắn đang lười biếng đi về phía trước, một tay đút túi, dáng vẻ không muốn để ý đến bất kỳ ai. Hiếm khi hắn mặc đồng phục, áo khoác lỏng lẻo khoác trên người, khi gió thổi qua, góc áo bị kéo lên, mơ hồ lộ ra thắt lưng gầy nhỏ.
Kiểu dáng đồng phục học sinh trung học cơ sở của bọn họ cũng giống như Khi Nguyên, với tông màu trắng đen cổ điển, chất liệu vải cotton đơn giản, luôn bị học sinh phàn nàn vì không đủ thời trang.
Nhưng đối với Tống Tịnh Nguyên, điều này có một ý nghĩa khác. Đồng phục học sinh là bộ quần áo duy nhất cô và Trần Nghiên có kiểu dáng giống nhau, mỗi khi hắn mặc đến lớp, cô đều có ảo giác rằng họ đang mặc đồ đôi. Mặc dù ai cũng có đồng phục học sinh, Trần Nghiên cũng không phải vì cô mà mặc, nhưng trong lòng cô vẫn sinh ra chút cảm giác vui sướng đáng khinh.
Trong bộ đồng phục thiếu niên của cô gái trẻ Quán Phong, bí mật lớn nhất tuổi thanh xuân của cô được gói gọn.
–
Tháng 9 đã đi được nửa chặng đường, nhiệt độ ngày một hạ thấp, lá bạch dương trong sân trường dần nhuộm vàng, lác đác theo gió thu. Vài khóm hoa cúc dại ở bồn hoa trước dãy nhà dạy học đang thi nhau nở rộ dưới làn mưa thu dịu dàng, các loại màu sắc đan xen vào nhau tạo thành một cảnh sắc độc đáo.
Thẩm Chi Ý lặng lẽ hái một cành hồng đặt lên bàn, nói rằng muốn cho cuộc sống học tập khô khan thêm chút màu sắc. Lớp 11 vừa trải qua kỳ thi tháng đầu tiên, vì để mọi người nhanh chóng thoát khỏi trạng thái nghỉ hè, các câu hỏi cố tình được đặt ra ở mức độ khó, điểm trung bình chung giảm 10 % so với lúc trước, cả lớp đều lâm vào bầu không khí áp suất thấp.
Buổi tự học vào sáng thứ Hai kết thúc, Tống Tịnh Nguyên xem trước nội dung tiết Toán như thường lệ, tuy rằng cô vẫn là người đứng đầu trong kỳ thi tháng lần này, nhưng tổng điểm so với lần trước thấp hơn một chút, đặc biệt là môn Toán. Sau khi nói chuyện với lão Vương, cô kịp thời điều chỉnh kế hoạch học tập của mình, tăng cường chuẩn bị bài và ôn tập, rất nhanh đã bổ sung những lỗ hổng lúc trước.
Cô mở bình giữ nhiệt uống một ngụm nước nóng, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời bị mây đen bao phủ, đen kịt đến mức khiến người ta cảm thấy buồn phiền.
Mong bà nội ra ngoài trời đừng mưa, nếu không bà di chuyển sẽ rất bất tiện.
Tống Tịnh Nguyên đang nghĩ như vậy, Phan Vũ từ bên ngoài vội vã trở về chỗ ngồi, giọng điệu vẫn thần bí như trước: "Cùng các cậu chia sẻ chút chuyện."
Thẩm Chi Ý cũng không lạ gì: "Lần này lại muốn nói chuyện bát quái của lớp nào?"
"Không phải chuyện bát quái." Phan Vũ đập sách giáo khoa xuống bàn, ghé sát một chút, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi lúc đi vệ sinh, tôi đi ngang qua phòng làm việc của lão Vương, nghe nói trường chúng ta sắp tổ chức liên hoan văn nghệ."
"Chuyện này thôi sao." Thẩm Chi Ý không có hứng thú, quay về bàn, "Còn không bằng trực tiếp cho tôi nghỉ một ngày."
"Liên hoan văn nghệ rất thú vị." Phan Vũ không đồng ý với quan điểm của cô ấy, lại hỏi Tống Tịnh Nguyên, "Học bá, cậu có thích liên hoan văn nghệ không?"
Tất cả mọi người đều không để tâm đến lời của Phan Vũ, tiết toán nhanh chóng trôi qua.
Ngay sau đó là tiết Hóa học, tiết Hóa học ngày thứ Hai đã trở thành tiết học được mong đợi nhất mỗi tuần của Tống Tịnh Nguyên, không vì lý do gì khác, cô có thể ngồi cùng bàn với Trần Nghiên một lúc. Mặc dù phần lớn thời gian Trần Nghiên đều ở một bên chơi điện thoại di động, ngủ, rất hiếm khi quấy rầy cô nghe giảng, nhưng Tống Tịnh Nguyên vẫn rất hài lòng.
Ít nhất cô có thể nhìn trộm hắn. Tiết này lão Vương kéo dài thêm năm phút, khi Tống Tịnh Nguyên mang sách đến phòng học đa năng, Trần Nghiên đang lười biếng chống khuỷu tay dựa vào bàn, nước da trắng lạnh hình thành đối lập rõ ràng. Ánh sáng từ khe hở rèm cửa chiếu vào, làm ngũ quan của hắn tăng thêm vài phần nhu hòa. Đám người Thẩm Duệ đang tụ tập xung quanh hắn, không biết bọn họ đang nói chuyện gì, trên môi hắn nở nụ cười thản nhiên.
"Chào học bá." Thẩm Duệ là người đầu tiên nhìn thấy cô, giơ tay chào: "Cậu tới rồi."
Lời này vừa dứt, ánh mắt mấy người đồng loạt ập tới, thậm chí có cả Trần Nghiên. Tống Tịnh Nguyên lại vô cớ căng thẳng, cô mím môi dưới đi tới, mỉm cười chào hỏi bọn họ. Trần Nghiên vỗ vỗ lưng Thẩm Duệ: "Còn không mau nhường chỗ cho bạn cùng bàn của tôi?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu ngồi xuống ghế, mở sách ra bắt đầu xem trước bài, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, vài sợi tóc rũ xuống bên tai, trông cô đặc biệt ngoan. Một nam sinh có nước da màu lúa mì khoác vai Trần Nghiên nói đùa: "Lần sau để em trải nghiệm cảm giác ngồi cùng học bá đi."
"Không cho." Trần Nghiên cúi đầu nở nụ cười, "Sợ các cậu làm hư bạn cùng bàn của tôi."
"Yo Yo Yo, anh Nghiên đã giác ngộ như vậy từ khi nào vậy?" Mấy người bắt đầu ồn ào, Trần Nghiên liếc nhìn Tống Tịnh Nguyên, xua tay với nhóm người, "Làm gì thì làm đi, đừng ở đây đùa giỡn người ta."
Tống Tịnh Nguyên không hiểu sao cảm thấy hai má nóng lên, đoán chừng lỗ tai của mình cũng đỏ, nhưng vẫn giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu đắm chìm trong thế giới của mình.
Lão Vu bắt đầu viết kiến thức lên bảng đen, bởi vì chưa vào học, mấy nam sinh vừa nói chuyện với Trần Nghiên còn đang kề vai sát cánh ở bàn phía trước, tầm mắt của Tống Tịnh Nguyên gần như bị chặn, thay đổi góc nào cũng không nhìn thấy. Cô cau mày, đang định đợi một lúc mới tiếp tục viết, đúng lúc này, một cục giấy nhăn nhúm từ bên cạnh cô ném tới, vô tư đập thẳng vào lưng cậu nam sinh tên Tiểu Mạch kia. Cậu ta quay đầu lại, cánh tay Trần Nghiên còn đang trên không trung, mặt mày cúi xuống, nhìn không ra cảm xúc bên trong.
"Ai ném?" Tiểu Mạch cau mày quay đầu lại, nhìn thấy là Trần Nghiên, ngữ khí tốt hơn nói: "Anh Nghiên, làm sao vậy?"
Trần Nghiên thay đổi tư thế, dựa vào trên ghế, một chân giẫm lên xà ngang dưới chân bàn, giọng nói tản mạn: "Tôi muốn chép kiến thức trên bảng, cậu che mất tầm nhìn của tôi."
"....?"
Trong mắt Tiểu Mạch có thêm vài phần nghi hoặc, đánh giá Trần Nghiên ba lần. Ngay cả bút cũng không cầm trên tay, bàn học trống không, người nào đó chưa bao giờ coi việc học là quan trọng—