Vì lượt thích của Trần Nghiên, Tống Tịnh Nguyên hoàn toàn mất ngủ. Ánh huỳnh quang yếu ớt của màn hình đặc biệt rõ ràng trong phòng tối, Tống Tịnh Nguyên dựa vào đầu giường, ngoài cửa sổ trời không biết đổ mưa từ lúc nào, những hạt mưa đập vào cửa kính, lại giống như đập vào trái tim cô, đập ra từng vũng nước nhỏ, nước mưa thấm vào, trướng lên khó chịu.
Hôm nay, bản nhạc có thể xoa dịu tâm trạng của cô mất hiệu lực, cô nghe đi nghe lại nhiều lần, lòng vẫn hỗn độn như cũ. Trên màn hình tối đen phản chiếu một khuôn mặt sạch sẽ nhu thuận, Tống Tịnh Nguyên thẫn thờ nhìn vòng bạn bè.
Đột nhiên cũng có chút hối hận.
Thời điểm đăng quá mức xúc động, cô không ngờ rằng Trần Nghiên sẽ nhìn thấy bài đăng đó, càng không nghĩ tới hắn sẽ like. Cô phóng to bức ảnh, mặc dù trên màn hình chỉ có một màn đêm đen kịt, nhưng cô vẫn cảm thấy bóng dáng của Trần Nghiên ngày càng rõ ràng.
Làm sao đây?
Trần Nghiên có thể cũng phát hiện ra hay không?
Cậu ấy sẽ đoán được tâm tư của mình chứ?
Phiển phức rồi.
Cô muốn xóa bức ảnh kia, nhưng rồi lại không nỡ.
Chỉ vì Trần Nghiên cho cô 1 like.
Cuối cùng cô dứt khoát ném điện thoại lên bàn, trùm chăn kín đầu, buộc mình không được nghĩ về nó nữa.
Nhìn thấy thì sao chứ.
Cùng lắm thì nói mình không cẩn thận chụp lên.
*
Sau khi Trần Nghiên ra khỏi phố Lai Hà, hắn không về nhà ngay, trên đường hắn nhận được điện thoại của Thẩm Duệ, xoay chân đi đến một quán bar mới mở gần đó.
Về đêm, quán bar Gravity đầy xa hoa và lộng lẫy, nam nữ ở sàn nhảy tận lực phát tiết theo tiết tấu, ánh đèn chói mắt khiến người ta không thể mở mắt được. Thẩm Duệ tay cầm ly rượu đi tới trước mặt Trần Nghiên, trên sàn nhảy mở nhạc rất lớn, anh chỉ có thể thì thầm vào tai hắn: "Bọn Ôn Dao có thể đến muộn một chút."
"Học bá đâu?", Thẩm Duệ nhìn xung quanh, "Đưa về nhà rồi sao?"
Trần Nghiên nhướng mày, xem như đáp lại.
"Chán thật." Thẩm Duệ ngẩng đầu uống một hớp rượu, "Mang cậu ấy tới đây chơi đi, vui lắm."
"Vui em gái cậu." Trần Nghiên liếc anh một cái, "Đây là nơi cậu ấy nên tới sao?"
Trước đó Thẩm Duệ đã uống không ít rượu, nói chuyện rõ ràng có chút phiêu: "Tại sao không, cậu có hiểu sự kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi không hả?"
Trần Nghiên mặc kệ anh.
Thẩm Duệ kéo mấy nam sinh bàn bên cạnh sang chơi, Trần Nghiên ngồi bên cạnh bọn họ, đôi chân dài tùy ý duỗi ra, đốt ngón tay thon dài trắng nõn lạnh lẽo đặt trên ly rượu đầy sương băng, thỉnh thoảng cầm lên nhấp một ngụm, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Giống như ngăn cách khỏi sự hối hả và nhộn nhịp ở xung quanh.
Nhưng chính sự bất cần này mới thu hút ánh nhìn của người khác phái nhiều nhất.
Mấy nữ sinh bàn đối diện đã chú ý đến hắn từ lúc hắn bước vào, họ quan sát hồi lâu, thấy bên cạnh hắn không có cô gái nào, nữ sinh ở giữa đứng dậy, không trực tiếp đến bên cạnh Trần Nghiên, cô ấy giả vờ hỏi Thẩm Duệ: "Tôi có thể ngồi cùng các cậu được không?"
Thẩm Duệ theo bản năng liếc nhìn Trần Nghiên, anh còn chưa kịp nói, mấy nam sinh bên cạnh đã bắt đầu la ó: "Đến đây, đến đây, cùng ngồi đi."
Một số nam sinh nói muốn chơi Nói thật hay thử thách, cô gái sảng khoái tham gia cùng, bất quá vận khí cô ấy không tốt, thua ngay ván đầu tiên.
"Tôi thua rồi." Nữ sinh nở nụ cười, đôi môi hồng nhuận cực kỳ hấp dẫn dưới ánh đèn, "Tôi chọn thử thách."
"Để tôi xem." Một nam sinh tóc vàng bên cạnh Thẩm Duệ rút ra một tấm thẻ, đặt vào lòng bàn tay rồi mở ra, sau khi thấy rõ nội dung trên đó, cậu ta chợt mỉm cười.
"Trao đổi phương thức liên lạc với người thứ hai bên phải bạn."
Người thứ hai bên phải bạn.
Đó là Trần Nghiên.
Những người khác có mặt ở đây bắt đầu la ó, bày ra tư thế xem náo nhiệt, tự hỏi liệu Trần Nghiên có chấp nhận cô ấy hay không. Nhưng Trần Nghiên không ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn lãnh đạm, như thể chuyện này không liên quan gì đến hắn.
Cô gái ngược lại khá tự nhiên hào phóng, bưng chén rượu ngồi xuống bên cạnh hắn. Cô ấy mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ rượu, hai dây mảnh dính trên vai, tôn lên làn da trắng ngần. Ly thủy tinh va vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh, giọng nói của cô gái ngọt ngào như mật ong: "Anh chàng đẹp trai?"
Trần Nghiên nghiêng đầu: "Cô biết tôi?"
"Không biết cũng không sao." Cố Dĩnh Linh dán sát vào người hắn, "Bây giờ không phải đã biết rồi sao?"
Trần Nghiên cười khẩy, không trả lời.
Thật ra cô ấy biết Trần Nghiên, mặc dù cô ấy đang học trung học dạy nghề, nhưng đã nhiều lần nghe người khác kể về lịch sử tình trường của hắn, biết rằng mỗi "nhiệm kỳ" của hắn đều không vượt quá hai tháng, lúc chia tay còn tuyệt tình hơn bất cứ ai. Nhưng tình cảm thời niên thiếu vốn sẽ không lâu dài, dù sao đến cuối cùng cũng sẽ chia xa, hai tháng này cũng vừa đủ.
Hôm nay gặp hắn ở Gravity chỉ là tình cờ, biết mình có thể là mẫu người hắn thích, cô ấy mới dám ôm hi vọng đến đây.
Thử một chút cũng không thiệt thòi.
"Em vừa mới thua, cần trao đổi phương thức liên lạc với anh." Cô ấy nhẹ nhàng cọ lên mu bàn tay hắn, giọng điệu hơi yếu ớt, "Vừa hay chúng ta kết bạn đi?"
Có được thứ mình muốn tóm lại cần chút thời gian, Cố Dĩnh Linh không nản lòng, cô ấy quơ quơ ly rượu trong tay về phía hắn, chất lỏng màu hồng nhạt lăn tăn gợn sóng, bên trên còn có nước, một cánh hoa nhỏ bồng bềnh trôi.
"Đừng tuyệt tình như vậy chứ." Cố Dĩnh Linh áp vào tai hắn, "Anh có muốn nếm thử rượu của em không? Người pha chế nói, tên nó là Nụ hôn hoa hồng."
"Nụ hôn hoa hồng?"
Tầm mắt Trần Nghiên đặt trên người cô ấy, đáy mắt có thêm vài phần ý tứ không rõ, ngữ khí cũng cà lơ phất phơ.
Một cái nhìn cũng có thể gây nghiện.
Ánh đèn xung quanh biến thành màu hồng phấn, bầu không khí mơ hồ dần nóng lên.
Cố Dĩnh Linh cho rằng mình sẽ thành công, phối hợp gật đầu, giọng điệu và ánh mắt vô cùng quyến rũ: "Đúng vậy."
"Thật đáng tiếc."
Trần Nghiên cười nói: "Tôi không thích hoa hồng."
Cố Dĩnh Linh sửng sốt một chút, tiếp tục thăm dò: "Vậy anh thích hoa gì?"
Ly rượu trong tay lắc hai vòng, giọng Trần Nghiên không nhẹ cũng không nặng.
"Hoa nhài."
Cố Dĩnh Linh thực sự đứng dậy, đang định đi đến quầy lễ tân hỏi xem có rượu nào liên quan đến hoa nhài không, Trần Nghiên ở phía sau gọi cô ấy: "Đừng phí công. Không nhìn ra sao?"
Ánh đèn lờ mờ làm nổi bật ngũ quan của hắn, mặt mày lạnh nhạt cúi xuống, "Tôi không có hứng thú với cô."
Cố Dĩnh Linh chớp chớp mắt, không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp như vậy. Cô ấy bất đắc dĩ ngồi trở lại trên ghế sô pha: "Vậy anh hứng thú với cái gì?"
Trần Nghiên hừ cười một tiếng: "Dù sao cũng không phải cô."
Tiếng nhạc được mở đến mức lớn nhất, gần như xuyên thủng màng nhĩ, cách đó không xa nam nữ trên sàn nhảy quên mình vặn vẹo vòng eo, trong không khí tản ra mùi rượu và thuốc lá.
Trần Nghiên không khỏi buồn bực, từ trên sô pha đứng lên, Thẩm Duệ bên cạnh gọi hắn: "Anh Nghiên, cậu không chơi nữa à?"
"Ừ."
"Không đợi Ôn Dao sao? Vừa rồi cô ấy còn gửi tin nhắn hỏi tôi đấy."
"Lần sau đi."
–
Ba giờ rưỡi chiều, tiếng chuông tan học vang lên, học sinh trong lớp còn chưa kịp đứng dậy đi ra ngoài đã bị lão Vương ngăn lại. "Mọi người chờ một chút, thầy có lời muốn nói."
"Thầy đã thảo luận với ủy viên văn nghệ, tiết mục lần này lớp chúng ta cần tổng cộng 6 bạn, bây giờ còn thiếu 2 bạn, hi vọng mọi người có thể tích cực một chút."
Lão Vương xem như là một chủ nhiệm lớp tương đối sáng suốt, cũng không đề nghị mọi người dành toàn bộ thời gian vào học tập: "Cơ hội tham gia loại hoạt động văn nghệ này không nhiều, các em nên kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, điều đó rất có lợi đối với các em."
Công tác tư tưởng nên làm cũng đã làm xong, lão Vương tiêu sái rời khỏi lớp, để lại ủy viên văn nghệ một mình trong lớp đau đầu. Ủy viên văn nghệ của lớp Hai tên là Tiết Linh, là một cô gái hơi hướng nội, trong lớp cô ấy không nói nhiều, ngay cả việc làm ủy viên lớp cũng là do lão Vương sắp xếp một cách cưỡng ép.
Cô ấy có chút buồn rầu đứng trên bục giảng: "Có ai muốn đăng ký không?"
Đám nam sinh phía dưới không có hứng thú với liên hoan văn nghệ, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Tiết Linh, tốp năm tốp ba kéo nhau ra ngoài chơi bóng, những nữ sinh khác dường như cũng không có hứng thú, Tiết Linh cứ như vậy bị bỏ quên ở trên bục giảng, làn da trắng nõn ửng hồng, lộ rõ vẻ xấu hổ.
Nhiệm vụ lão Vương giao cho cô ấy còn chưa hoàn thành, chỉ còn cách đi xuống hỏi ý kiến từng người một. Thoạt đầu Tống Tịnh Nguyên không để ý lắm đến chuyện này, cô cúi đầu tập trung xem bài làm của mình, hai nữ sinh ở hàng sau đang nhỏ giọng thảo luận vấn đề này.
"Cậu có muốn đăng ký không?"
"Mình không đi đâu."
"Đi đi, nghe nói tất cả mọi người tham gia liên hoan văn nghệ đều có thể cùng nhau diễn tập. Lỡ như có thể quen biết thêm bạn mới thì sao?"
"Vậy mình càng không đi, mình sợ."
"..."
Đầu bút dừng lại, một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu Tống Tịnh Nguyên.
Ngày đó ở tiệm hoành thánh, Trần Nghiên từng nói rằng, giáo viên âm nhạc yêu cầu hắn chuẩn bị một tiết mục.
Điều đó có nghĩa là cậu ấy cũng sẽ tham gia diễn tập?
Đầu bút vẽ một vòng lại một vòng ngay trên tờ giấy nháp trống trơn, ngay khi Tiết Linh có chút tuyệt vọng đi ngang qua bên cạnh cô, Tống Cảnh Nguyên đột nhiên lên tiếng gọi cô ấy lại.
"Tiết Linh, hợp xướng còn cần người không?"
Tiết Linh đã hỏi rất nhiều người trong lớp, thật vất vả mới lôi kéo được một nữ sinh có tính tình tốt tham gia. Nghe những lời Tống Tịnh Nguyên nói, cô ấy giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, dùng sức gật đầu hai cái: "Cần cần."
"Vậy thì..." Một số ý niệm dần dần rõ ràng, Tống Tịnh Nguyên đặt tay lên bàn, đầu ngón tay hơi trắng bệch, "Mình muốn tham gia."
Nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành, cô ấy thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
"Ừ." Tống Tịnh Nguyên mỉm cười, "Cám ơn cậu."
Cuộc đối thoại giữa hai người đều bị bạn học xung quanh nghe được, Phan Vũ kinh ngạc vỗ cánh tay Đinh Thi Dao: "Tôi không nghe lầm chứ?"
Đinh Thi Dao nhíu mày: "Cậu lại phát điên cái gì?"
"Học bá nói cậu ấy sẽ tham gia vào dàn hợp xướng?"
"Lại không phải cậu đi, ngạc nhiên cái gì."
"Học bá, cậu thật sự muốn tham gia sao?", Phan Vũ quay đầu hỏi cô.
"Ừ, tôi muốn tham gia."
"Lúc trước tôi hỏi cậu không phải cậu vẫn nói không có hứng thú sao?" Phan Vũ hỏi, "Sao đột nhiên cậu lại đổi ý?"
Thẩm Chi Ý ở một bên vẽ tranh đột nhiên ngắt lời, "Tịnh Nguyên nhà chúng ta tham gia dàn hợp xướng thì làm sao? Ngày nào cũng học chán muốn chết, thư giãn một chút không phải tốt sao? Hơn nữa còn có thể gặp gỡ bạn bè mới ở liên hoan văn nghệ, một mũi tên trúng hai đích."
Cô ấy ngẩng đầu cười với Tống Tịnh Nguyên, lộ ra hàm răng thỏ vô cùng đáng yêu: "Tịnh Nguyên, mình ủng hộ cậu."
Tống Tịnh Nguyên bị dáng vẻ này của cô ấy chọc cười, đồng thời cũng có chút chột dạ. Chuyện Trần Nghiên tham gia liên hoan văn nghệ Thẩm Chi Ý cũng biết, cô ấy sẽ không nghĩ nhiều chứ?
Cô nhéo nhéo lòng bàn tay, che giấu giải thích: "Mình cảm thấy Tiết Linh có chút khó xử, nghĩ gần đây học tập cũng không quá nặng nề, cho nên tham gia một chút. Hơn nữa nghe nói lúc sơ thẩm còn phải sàng lọc một ít tiết mục, mình cũng chỉ đi góp vui thôi."
"Đừng nói như vậy nha, học bá." Phan Vũ thần kinh thô, hiển nhiên là không nghĩ nhiều, "Mình tin lớp mình nhất định có thể thông qua sơ thẩm, mình còn chờ nghe cậu hát nữa."
"Đúng vậy Tịnh Nguyên." Thẩm Chi Ý cũng nói tiếp, "Phải tin vào chính mình chứ."
Thấy không ai nghi ngờ, cô mới thở phào nhẹ nhõm: "Được."
Thẩm Chi Ý cuối cùng cũng hoàn thành bức tranh phong cảnh đã hơn tuần nay, đẩy nó đến trước mặt Tống Tịnh Nguyên: "Tịnh Nguyên, cậu thấy bức tranh thế nào?"
"Rất đẹp."
Thầm Chi Ý đặc biệt có thiên phú hội họa, điểm này Tống Tịnh Nguyên đã sớm phát hiện.
Góc trên bên phải của tờ giấy có một dòng chữ nhỏ, Tống Tịnh Nguyên khẽ đọc lên: "Lục dương yên ngoại hiểu hàn khinh, hồng hạnh chi đầu xuân ý nháo."
[Dịch là: Những dải liễu xanh nhảy múa duyên dáng trong sương sớm, hoa mai hồng nở khắp cành tạo nên cảm giác mê hồn của mùa xuân.]
"Chi Chi, đây là bài "Ngọc Lâu Xuân" của Tống Kỳ thời nhà Tống sao?"
"Đúng rồi."
"Khó trách nghe tên cậu có chút quen quen." Tống Tịnh Nguyên cuối cùng cũng nhận ra, "Thì ra xuất phát ở chỗ này."
"Lúc còn nhỏ mình cũng không biết, sau đó cũng là..." Thẩm Chi Ý dừng lại một chút, "Cũng là nghe người khác giảng bài thơ này cho mình nghe, mình mới biết được."
"Tịnh Nguyên, Lão Lý gọi cậu đến văn phòng!"
"Được. Mình đi trước nha." Tống Tịnh Nguyên đứng dậy, không chú ý đến nụ cười khổ trên mặt Thẩm Chi Ý.
–
Lão Vương rất quan tâm đến liên hoan văn nghệ lần này, ông không chỉ tự mình thiết kế chi tiết của buổi biểu diễn mà còn nhờ giáo viên âm nhạc mượn phòng học ở tòa nghệ thuật để đưa các cô đi tập. Lớp Hai đăng kí tiết mục hợp xướng, tên là "Những năm tháng đó", bài hát đã gây được tiếng vang rất lớn cách đây vài năm, bọn họ vừa muốn khôi phục lại khung cảnh trong khuôn viên trường vừa hát. Thời gian sơ thẩm được ấn định vào buổi chiều cuối tuần.
Tống Tịnh Nguyên đến quán trà sữa xin phép một thời gian ngắn, Đường Hân đến đón cô, tuy rằng cô ấy chỉ lớn hơn Tống Tịnh Nguyên hai tuổi nhưng trông cô ấy chững chạc hơn rất nhiều. Cô ấy ngồi trên chiếc ghế xoay ở quầy, trên tay cầm một cây son bóng màu đỏ hồng để trang điểm, thản nhiên nói chuyện với Tống Tịnh Nguyên: "Muốn ra ngoài chơi hả em gái?"
"Không ạ, em đến trường tham gia diễn tập liên hoan văn nghệ."
"Liên hoan văn nghệ sao? Em định lên sân khấu biểu diễn à?"
"Vâng."
Đường Hân đánh giá cô vài lần, nhíu mày, "Em định mặc thế này đi biểu diễn sao?"
Yêu cầu sơ thẩm đối với trang phục cũng không nghiêm khắc, Tống Tịnh Nguyên mặc một chiếc áo len màu trắng, phía dưới là quần jeans ống thẳng màu lam, tóc đen búi sau đầu, cả người dịu dàng lại điềm tĩnh.
Cô rất hài lòng với cách ăn mặc của mình, nhưng khi Đường Hân nói vậy, cô có chút hoang mang: "Đúng vậy, không đẹp sao ạ?"
"Đẹp thì đẹp." Đường Hân "chậc" một tiếng, kéo người đến bên cạnh mình, "Nhưng đây là sân khấu biểu diễn đấy, em ăn mặc ngoan ngoãn như vậy làm gì?"
Cô ấy lấy một gói chuyển phát nhanh từ trong quầy rồi mở ra. Bên trong là một chiếc váy xếp ly ca rô màu lam, khoa tay mua chân với Tống Tịnh Nguyên hai cái, nhét nó vào tay cô: "Đi thay cái này đi."
"Hả?" Từ nhỏ Tống Tịnh Nguyên đã rất ít mặc váy, theo bản năng muốn từ chối: "Không cần đâu ạ, với lại đây là váy của chị mà."
"Chỉ là một cái váy thôi mà, cái gì mà của em với của chị." Đường Hân đẩy cô vào phòng chứa đồ phía sau, "Mau thay đi, chị ở bên ngoài chờ."
Tống Tịnh Nguyên không còn cách nào khác, đành phải thay váy, làn váy ở trên đầu gối của cô một chút, cũng không quá ngắn, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô phồng má cúi đầu nhìn xuống một lúc lâu, còn dùng tay kéo xuống.
Đường Hân nhìn động tác nhỏ của cô, vui vẻ nói: "Váy này dài lắm rồi, em còn kéo làm gì?"
Vẻ mặt Tống Tịnh Nguyên khổ sở nói: "Chị Hân, em mặc cái này... không phải rất kỳ quái sao?"
"Có gì mà kỳ quái?" Đường Hân giúp cô sửa sang lại áo, "Đẹp muốn chít hà."
"Vậy được rồi." Tống Tịnh Nguyên miễn cưỡng đồng ý, không đợi cô kịp phản ứng, Đường Hân đã ấn cô xuống ghế.
"Chị Hân." Thấy Đường Hân lấy mấy chai nhỏ ghi đầy tên tiếng Anh từ trong túi xách ra, Tống Tịnh Nguyên tròn mắt nhìn, theo bản năng lui về phía sau, "Chị đang làm gì vậy?"
"Đương nhiên là trang điểm cho em rồi." Đường Hân kéo người trở về, không cho cô động đậy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng lòng bàn tay của cô ấy, tuy rằng xinh đẹp nhưng không khỏi có chút thuần khiết.
Ban đầu Tống Tịnh Nguyên còn giãy giụa vài cái, nhưng cô thực sự phản kháng không lại Đường Hân, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế, mặc cho Đường Hân bôi lên mặt mình. Rất có một loại cảm giác người là dao thớt ta là thịt cá.
"Được rồi." Hơn mười phút sau, Đường Hân rốt cục buông người ra, từ trong túi xách lấy ra một chiếc gương nhỏ đưa cho cô, "Em xem đi."
Đây là lần đầu tiên Tống Tịnh Nguyên trang điểm, Đường Hân cũng không dựa theo phong cách bình thường của mình trang điểm cho cô, mà chọn trang điểm trang nhã, thích hợp với các đường nét trên khuôn mặt cô hơn. Tống Tịnh Nguyên cảm giác như bị người đeo mặt nạ lên mặt, tay cũng không dám sờ, có chút không xác định: "Đẹp không ạ?"
"Đương nhiên là đẹp rồi." Đường Hân ghé vào tai cô, cố ý thổi hơi nóng, "Đến trường khẳng định làm điên đảo một đám nam sinh."
"..." Lỗ tai Tống Tịnh Nguyên đỏ bừng, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, cô xấu hổ xua tay, "Chị Hân, chị đừng đùa em nữa."
Đường Hân cười không ngừng: "Cô gái nhỏ này, sao lại dễ xấu hổ như vậy chứ."
"Được rồi." Đường Hân vỗ vai cô, "Mau đến trường đi."
Tống Tịnh Nguyên đạp xe đến trường học, trên đường bởi vì dây xích có chút vấn đề, lúc cô chạy đến trường học, sơ thẩm đã bắt đầu.
Cô đi vào bằng cửa sau của hội trường, Tiết Linh vẫy tay với cô: "Ở đây."
Tống Tịnh Nguyên cúi người đi tới, Tiết Linh ngạc nhiên nói: "A Tịnh Nguyên, hôm nay cậu trang điểm."
"A." Tống Tịnh Nguyên đột nhiên cảm thấy chột dạ, giống như một cô bé bị phụ huynh phát hiện lén lút tô son, cô ngượng ngùng sờ mặt, "Một chút thôi. Có phải nhìn có chút kỳ quái không?"
Tống Tịnh Nguyên vốn có chút hối hận, sớm biết vậy đã không cho Đường Hân trang điểm cho mình.
"Nào có." Tiết Linh nhích lại gần, "Rất đẹp mà, cậu có thể tự tin một chút được không?"
Tất cả những người đăng ký tiết mục đều có mặt hôm nay, phía dưới hội trường mênh mông có không ít người, nữ sinh lớp nghệ thuật đang biểu diễn các điệu nhảy trên sân khấu, tất cả đều mặc áo thun cotton bó sát người, dáng người hoàn mỹ được lộ ra, thoạt nhìn có chút gầy, nhưng chỗ nào nên có thịt thì có thịt.
Nhưng Tống Tịnh Nguyên cũng không có tâm tư thưởng thức, ánh mắt một mực tìm kiếm bóng dáng Trần Nghiên trong đám người. Tiết mục lớp Hai được xếp cuối cùng, trong suốt hơn một giờ chờ đợi, cô vẫn không nhìn thấy Trần Nghiên, chứ đừng nói đến tiết mục dương cầm của hắn.
Chẳng lẽ là hắn không tới sao?
Giám khảo dùng loa gọi lớp 11-2, đoàn người đứng dậy lên sân khấu, Tiết Linh đi phía sau khẽ siết chặt lòng bàn tay cô: "Mình căng thẳng quá."
"Đừng căng thẳng, cứ phát huy như bình thường thôi."
Tiếng nhạc đệm êm dịu vang vọng khắp hội trường, ánh mắt của những người biểu diễn khác đều đổ dồn vào họ.
Vai diễn của Tống Tịnh Nguyên là một nữ học bá trầm tính, hướng nội trong lớp. Nửa đầu bài hát, cô chỉ cần nằm dài trên bàn học giả vờ học bài, gần như diễn đúng bản chất của mình. Cô ngồi trên đó, suy nghĩ không biết trôi dạt đến nơi nào.
Cho đến khi Tiết Linh đưa mic tới trước mặt cô, cô mới lấy lại tinh thần.
Tuy cô an ủi người khác, nhưng bản thân Tống Tịnh Nguyên cũng rất căng thẳng, cẩn thận nắm bắt từng cao độ, đợi đến khi nhạc dừng, toàn thân cô nóng nực không chịu được, vài sợi tóc rơi ra dính vào gáy.
Khi cả nhóm bước xuống sân khấu, Tiết Linh hào hứng nói: "Mình cảm thấy chúng ta biểu diễn khá tốt."
Tống Tịnh Nguyên nói "Ừ" một tiếng, thoạt nhìn vẫn không có cảm xúc gì. Giáo viên âm nhạc bảo họ về trước chờ thông báo tiếp theo, Tống Tịnh Nguyên chậm rãi thu dọn đồ đạc, mới đi được vài bước, một bóng người quen thuộc đã tiến đến chào hỏi cô.
"Tịnh Nguyên, vừa rồi cậu biểu diễn tốt lắm."
"Lộ Từ?" Tống Tịnh Nguyên có chút sửng sốt, "Sao cậu lại ở đây?"
"Mình tới giúp trang trí hội trường."
Hắn ta cầm trong tay một tờ giấy, Tống Tịnh Nguyên thoáng nhìn thấy tên của một số tiết mục trên đó, bèn hỏi, "Đây có phải là danh sách tiết mục cho buổi sơ thẩm này không?"
"Đúng vậy."
"Tôi có thể xem không?"
"Có thể."
Lộ Từ đưa danh sách tiết mục cho cô. Sơ thẩm tổng cộng có 20 tiết mục, Tống Tịnh Nguyên nhìn từ trên xuống, căn bản không thấy tên của Trần Nghiên.
Sự thất vọng dần hiện rõ trong đáy mắt cô, Tống Tịnh Nguyên trả lại tờ giấy cho Lộ Từ, yếu ớt nói: "Cảm ơn."
"Sao vậy?" Lục Từ nhìn ra tâm tình cô không đúng.
"Không sao." Cô gượng cười, túi vải trắng cầm trong tay đã biến dạng, "Tôi còn có việc, đi trước đây."
Mấy nam sinh từ bên ngoài đi vào hỗ trợ thu dọn đạo cụ trên sân khấu, hội trường nhất thời có chút ồn ào, Tống Tịnh Nguyên chen ra từ trong đám người, như người mất hồn đi ra ngoài, đột nhiên bên tai cô truyền đến tiếng piano ngắt quãng. Cô dừng chân, xoay người chú ý tới bên cạnh hội trường có phòng đàn không mấy bắt mắt, tiếng đàn chính là truyền ra từ nơi đó.
Tiếng đàn này rất xa lạ, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy không giống Trần Nghiên chơi, nhưng cô vẫn không tự chủ đi về hướng đó. Còn chưa đi tới gần, một giọng nữ ngọt ngào rơi vào tai cô, giọng điệu như hờn dỗi cũng như oán giận, khiến cả trái tim cô đột nhiên thắt lại –
"Trần Nghiên ca ca, anh có thể kiên nhẫn với em một chút được không?"